Đế Vương Tiền Truyện

Chương 29: Tàn khốc vô tình




Thiết Giáp Sơn Mạch, Âm Dương Cổ Quật phạm vi.

"Đã bao lâu rồi, ta còn không có giống một người bình thường đi dạo?"Khoảng cách Âm Dương Cổ Quật ba trăm vạn dặm, Diệp Tử Phàm đang đi trên một tiểu lộ, hắn vừa đi vừa cảm khái.

Hắn nhớ dùng đôi chân của mình đi dạo ngắm cảnh như thế này lần cuối cũng chỉ tại Địa Cầu cùng bạn gái Ô Thiến Thiến đi Thái Sơn du lịch. 

Hiện tại nếu tính kỹ thời gian có lẽ đã qua đi bốn năm rồi thì phải, kể từ ngày hắn đến Thiên Hoang Đại Lục này, vì sinh tồn được, hắn cũng chỉ có vùi đầu vào tu luyện, dường như quảng thời gian đến Thiên Hoang này hắn trừ tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện, có đi ra ngoài cũng là dùng Nguyên Lực ngự không mà đi, rất khó có thể từng bước, từng bước vừa đi vừa ngắm cảnh như vậy được, có thể nói, ba ngày qua là những ngày thư thái nhất của hắn kể từ khi đi vào dị thế giới. 

"Ân, thú vị, Thí Luyện Giả hàng lâm Thiên Hoang, lại là toàn Pháp Thần cảnh, xem ra so với ba lần trước cường đại quá nhiều a!"Vừa đi đến một tòa thanh sơn, Diệp Tử Phàm bỗng nhiên dừng chân, vừa rồi hắn nhận được tin tức thông qua Nô Ấn từ một số vị Yêu Vương cường giả truyền đến.

Thông qua Nô Ấn truyền tin, hắn cũng có hiểu biết được, hiện nay giáng lâm đến Thiên Hoang Pháp Thần đã có trên bảy mươi tên, thế nhưng rất ít bọn họ dừng lại để nhặt lấy Linh Dược, Linh Mạch như những lần trước, thay vào đó là bọn họ vừa xuất hiện đã hướng về một phương mà đi, từ tình báo mới nhất cho thấy nơi mà bọn họ hướng đến chính là Thiết Giáp Sơn Mạch, dường như còn rất vội vàng đâu.

"Hi vọng các ngươi đừng đụng đến ta, nếu không ta không ngại tiễn các ngươi một đoạn đường! "Chỉ thị cho đám Yêu Vương tạm thời án binh bất động sau, Diệp Tử Phàm tiếp tục đi chậm về một phương hướng, đó chính là nơi mười vạn năm trước cái vị mặc áo Âm Dương Đạo Bào kia đặt làm hang ổ, Hiện tại gọi là Âm Dương Cổ Quật. 

Còn về đám Thí Luyện Giả kia, cứ mặc cho bọn họ, chỉ cần bọn hắn không tranh giành mảnh Lục Giai Yêu Đan với mình, cho bọn hắn lăn lộn một ít ngày cũng không có sao, tiền đề là đừng xúc phạm đến lợi ích của hắn.

"Trời cũng sắp tối rồi, nên tìm một nơi nghĩ tạm!" Đi được một đoạn sau, hắn thấy trời đã nhá nhem tối, cũng muốn tìm một nơi nghĩ tạm.

Hắn hiện tại cũng muốn thể nghiệm cuộc sống của người bình thường, cũng không có vào Luyện Thần Đỉnh nghĩ ngơi, mà muốn tìm một sơn động nghĩ tạm.

"Khụ...Công tử, có thể giúp ta một tay được không? "Đang trên đường tiến về một sơn động phát hiện cách đó không xa, từ trong một đám cỏ cao hơn người, một đôi tiêm tiêm bàn tay bắt lại chân của hắn, tiếp theo một âm thanh của một cô gái giống như đang bị thương nặng truyền ra.

"Ô..Thiến...Thiến!!!"Diệp Tử Phàm vì muốn làm người bình thường một lần, cũng không có mở ra thần thức quá xa, hắn thây sự là không phát hiện xung quanh khoảng cách gần mình như vậy lại có một người, lại còn bắt lấy chân của mình, khi định thần nhìn lại, hắn lại kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

...

"Tử Phàm, sau khi tốt nghiệp ngươi muốn làm gì? "

"Tử Phàm, ta vừa tìm được công việc, đó là nhân viên của một công ty du lịch, sau này ta có thể thực hiện được ước mơ của mình, chu du khắp thiên hạ rồi!! "

"Tử Phàm, cám ơn ngươi đã cùng ta đến Thái Sơn chơi đây là ngày mà ta vui vẻ nhất trong đời!! "

"Tử Phàm, ngươi đừng có hiểu lầm, Ô Thiến Thiến ta chỉ yêu duy nhất một mình ngươi mà thôi, cho dù Ngụy thiếu gia có làm gì, tình cảm của ta dành cho ngươi là không thay đổi. "

"Tử Phàm, Ô Thiến Thiến ta chỉ yêu có một mình ngươi, đời này kiếp này, tuyệt không thay đổi. "

"Tử Phàm..Thật xin lỗi! Chúng ta không hợp nhau!!"

...

"Thiến Thiến! "Nhìn vào ánh mắt của cô gái này, bao nhiêu ký ức đã chôn sâu tận đáy lòng như một cuộn phim chiếu lại, từ lúc hai người quen nhau, Yêu nhau từng màn hiện ra, cho đến cái buổi tối định mệnh kia, khi mà Ô Thiến Thiến nói ra câu nói kia, như là vết đao hằng sâu trong trái tim của hắn, hắn đã nghĩ mình đã quên đi nàng thật lâu, nhưng không nghĩ đến chỉ là lừa người dối mình. 

"Khụ...Công tử, ngươi đang nói gì, ta không có hiểu, ta là Lâm An Nam!!" Lâm An Nam ho ra một ngụm máu, gương mặt của nàng có lẽ do mất máu quá nhiều đã trắng bệch ra như tờ giấy. 

Trong giây phút sinh tử kia, không phải gia gia tặng cho nàng một khối Hộ Thân Ngọc Phù có công năng truyền tống mỗi khi bản thân lâm vào nguy cơ, có lẽ nàng đã bị luồng Kiếm Khí của con Yêu Hổ kia trãm diệt từ lâu. 

Bị truyền tống đến nơi này, nhưng thương thế trong người của nàng là qua nặng, ngay cả sử dụng Tinh Thần Lực hiện tại nàng cũng không thể nào làm được, may mắn lắm mới gặp được một vị Nhân Tộc này, nhưng người này lại nói cái gì là Ô Thiến Thiến, nàng thật không hiểu. 

Chỉ là nàng chỉ lên tiếng đính chính lại một chút, cũng không có ý định trách mắng vị chàng thanh niên đang nhìn mình chằm chằm này, vì trong ánh mắt của phức tạp của hắn, nàng không hề cảm thấy được một tia dâm dục, mà là đủ là đủ loại cảm xúc, có vui vẻ, có bất đắc dĩ, có hạnh phúc cùng với đó là vô tận chua xót cùng đau khổ, hơn nữa từ đôi mắt kia đang chảy ra hai dòng lệ, nàng có thể cảm nhận được người thanh niên này đang vô cùng đau khổ, không hiểu sao lần đầu tiên trong đời, trái tim nàng như thắt lại, đây là một cảm xúc chưa từng có từ trước đến nay, cho dù đối mặt với vị hôn phu của mình hoặc là Thần Lục Thiên Kiêu, nàng cũng không hề có cảm giác như thế này. 

"Thật là xin lỗi, là ta có chút thất thố, mong cô nương thứ lỗi! "Gạt đi dòng lệ tuôn rơi trên mặt, Diệp Tử Phàm ôm quyền hướng về vị cô nương Lâm An Nam tạ lỗi. 

Hắn hiện tại cũng đã bình tĩnh lại, người con gái trước mắt này chỉ có đôi mắt là giống Ô Thiến Thiến mà hắn từng Yêu say đắm như đúc, nhưng mà nếu so về sắc đẹp thì có thể bỏ xa người con gái mà hắn từng yêu mấy con phố, cái gương mặt tuyệt mỹ kia như là chỉ có tại tiên nữ trên trời, nhân gian là tuyệt đối không có. 

Với lại quan trọng là Ô Thiến Thiến hiện tại chắc có lẻ đang ở Địa Cầu cùng một vị thiếu gia nào đó thành hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc, làm sao có thể xuất hiện tại nơi đây. 

"Công tử... Không có gì.."Lâm An Nam chỉ nói ra được một câu, sau đó chợt nhắm mắt lại, nàng giống như đi vào giấc ngủ giống nhau. 

"Thiên Sát Canh Kim Kiếm Khí!! Đây là chuyện thế nào?"Ôm cô gái này vào lòng, đi đến một sơn động cách đó không xa, Diệp Tử Phàm đột nhiên nhíu mày. 

Thần thức của hắn chỉ lướt qua, cũng đã nhận ra được bên trong cơ thể Lâm An Nam đang có một cổ kiếm khí đang tàn sát bừa bãi, Đan Điền Động Hư Bí Cảnh cùng Nguyên Thần đang chịu tổn thương nghiêm trọng, thậm chí khu sử thần thức đối với cô ta cũng là một chuyện vô cùng gian nan.

"Đại Hắc, bên trong ngươi có chữa thương đan dược hay không?"Vào trong sơn động, Diệp Tử Phàm đặt Lâm An Nam tại một nơi khô ráo, sau đó dùng ý thức giao lưu với Đại Hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.