Đế Vương Luyến

Chương 73: 73: Long Đình Dạ Chẳng Phải Là Cũng Biết




39748.Tiểu Thất nghe thấy lời Tiêu Lăng nói ngẩn người ra một chút.

Từ phía với nhìn thấy, cô cô muốn tài có tàu, muốn dung mạo có dung mạo, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, cô ấy ở bên Chu Tử Dương, dù có nhìn thế nào cũng thấy Chu Tử Dương quá có lời rồi! người nhà Chu Tử Dương không vừa ý cái gì!

Chỉ bởi vì tuổi tác?

Thế thì quá nông cạn rồi!

Tiểu Thất hoàn toàn không để tâm tới việc này, nói chung đối với cô mà nói, chỉ cần là thích thật lòng, tuổi tác căn bản không phải là vấn đề. Nhưng bây giờ Tiểu Thất mới biết, không lâu sau đó, người nhà Chu Tử Dương tới thành phố A, suýt chút nữa là gia đình bọn họ làm loạn trời đất lên rồi!



Sau khi ăn trưa xong, Tiểu Thất vẫn đang quải niệm Lục Sâm,nhưng cả gia đình vẫn đang nói chuyện, cô muốn trốn cũng trốn không được.

Cảnh Thuỵ đang ở trong bếp rửa bát, Tiểu Thất cũng chạy tới bếp.

Cảnh Thuỵ đang đeo tạp dề, nhìn thấy Tiểu Thất nhếch lông mày “Đến giúp à?”

Tiểu Thất nhìn vào bong bóng trong bồn nước, lác đầu như trống bỏi “Daddy nói rồi, tay con gái không được động vào những thứ này, nếu không sẽ thành ra rất xấu.!”

“HAHA—.”


“Anh, em bảo anh phần em sườn xào chua ngọt đâu rồi ?”

“Kia!”

Cảnh Thuỵ nghiêng nửa mặt dùng cằm ấy hất phương hướng”Ở trong tủ lạnh!”

Tiểu Thất mở cửa tủ lạnh trong bếp, nhìn thấy đồ ăn được để phần trong tủ lạnh vui mừng không tưởng, không chỉ có sườn xào chua ngọt, còn có gà xào cung bảo,tôm nõn xào cần tây, còn có một phần gà xào cay, lại còn một phần canh xương nấu bí, tổng cộng một phần cơm năm món, được bày gọn gàng ở trong tủ lạnh.

“Anh, anh thật có lòng tốt!”

Tiểu Thất như sợ có người tranh cướp với cô vậy, nhanh chóng tìm túi nhét mấy phần hộp cơm này vào.

“Tiêu Tiểu Thất! đó là phần bữa cơm tối của anh đó!”

“Aizz da, anh ăn đồ mình tự nấu có ta nghĩa gì cơ chứ,hôm nay là chủ nhật mà. Anh đợi đó, lát nữa em gọi điện cho Honey, để cô ấy làm chút đồ ăn ngon, tối cầm qua để anh ăn tối nhé !”

Cảnh Thuỵ nhếch lông mày”Em chắc chắn?”

“Đương nhiên, Honey nghe lời em nhất!”

“ok,thành giao!”

Tiểu Thất hì hì cười, cô biết Lãnh Điềm Tâm chính là sợi gân mềm của anh hai!

Nhưng Điềm Tâm cô bé này, quá là ưu tú.

Từ nhỏ đã học nhảy, nhảy latinh rất đẹp, thành tích rất tốt, lại ngoan và nghe lời, không những thế, lúc bình thường không có việc gì thường thích tự mình làm vài món ngon, đừng xem thường cô ấy mới có mười bốn tuổi, nghệ thuật nấu ăn của cô ấy không thể xem thường được!

Nhất là làm đồ ngọt, Điềm Tâm từ nhỏ đã thích đồ ngọt,đồ ngọt cô ấy làm không hề ngán, đặc biệt rất là ngon.

Người với người tức chết người mà!

Tiểu Thất lại đem hết đồ nhét lại tủ lạnh.

Người lớn ở trong phòng khách nói chuyện, bàn việc làm ăn, Tiểu Thất lại chạy về phòng mình gọi điện cho Lãnh Điềm Tâm, liền mạch lừa, cuối cùng cũng có thể làm cho tiểu nhà đầu đó mang cơm cho anh trai.

Nhiệm vụ hoàn thành!


Hơn ba giờ chiều người ở trong phòng khách mới giải tán.

Tiêu Thất nhìn thấy cô và Chu Tử Dương đều đã đi rồi, ngay lập tức chạy tới nhà bếp, mở tủ lạnh, định lấy túi trong đó chạy đi.

“Đi đâu thế? “

“Em sắp trễ giờ rồi, bọn anh tự lo chuyện bọn anh đi, em không quan tâm! Đúng rồi, thời gian này em ơn Phong Hoa huấn luyện, có khả năng gần đây em sẽ không về, lần sau về em sẽ. đưa bạn trai về đó, mọi người chuẩn bị đi nhé.” 


Nói xong, cũng không nhìn xem phản ứng của Tiêu Lăng bọn họ thế nào, chạy bay đi như một đám khói.

Sau lưng, Tiêu Lăng thở dài ai oán.

“Vợ ơi,sao mà anh thấy trong tâm khuê nữ nhà chúng ta một chút cũng không còn chúng ta nữa rồi. “

“Khụ—Ở đâu có lọ dấm đổ rồi, chua thật!”

“Vợ…”

“Được rồi Được rồi !”Tô Tố dựa lên ngực Tiêu Lăng,một tay với thức chạm vào ngực Tiêu Lăng, “Bọn trẻ lớn rồi, khẳng định sẽ có cuộc sống của bản thân, nếu như vẫn còn giống như khi còn nhỏ ngày nào cũng dựa dẫm ỷ lại ở bên cạnh chúng ta, anh ngược lại còn thấy lo lắng nữa đó, lẽ nào anh không muốn nhìn thấy Tiểu Thất hạnh phúc hay sao? Chúng ta cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, không thể ở bên con bé cả đời, nếu như con bé có thể tìm được một người đàn ông đối tốt với nó, có thể chăm sóc cho cuộc sống của nó, không phải là rất tốt sao! “

“Anh sợ con bé bị lừa thôi!”

“Lo lắng mù quáng, Tiểu Thất không phải nói rồi, lần sau về sẽ đưa bạn trai về cùng, Chúng ta sẽ xem trước xem, nếu như người con trai đó nhân cách tốt, chúng ta sẽ không phản đối, phản đối không được thì cũng không sao, Tiểu Thấy tuổi còn nhỏ, cần phải có vài việc tự mình trải nghiệm, thiệt thòi cũng không sao, đằng sau còn có chúng ta cơ mà !”

Tiêu Lăng thở dài.

Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi…



Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất về khách sạn!

Khi với về khách sạn khảo hạch vẫn chưa kết thúc, khảo hạch tới tận năm giờ chiều,khi Tiểu Thất tới mới có hơn bốn giờ, cô ấn chuông phòng Lục Sân nhưng bao lâu cũng không có phản ứng.

“Kỳ lạ, người đâu? đi đâu rồi sao?”

“Tiểu Thất dựa vào bên cửa gọi điện cho Lục Sâm “Anh đang ở đâu?”

“Em về rồi à?”

“Vâng, em đang ngoài cửa phòng anh, anh không kết trong phòng à!”

“Anh đang ở chỗ hồ bơi!”

“Em qua ngay đây!”

Tiểu Thất đem theo hộp cơm đi thang máy chạy qua đó luôn !

HAHA!

Hồ bơi đó!

Trong đầu Tiểu Thất hiện lên hình ảnh Lục Sâm mặc quần bơi ở bên hồ !

“Mẹ ơi…”

Tiêu Thất che mặt, mặt nóng bừng!

Tiểu Thất đi tới bên hồ bơi, nhưng hình ảnh cô nhìn thấy làm cô tương đối thấy vọng

“Aizz…sao anh lại không bơi!”

Lục Sân vẫy tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất chán nản chạy tới, ngồi xuống giường ghế ở bên cạnh hồ bơi, mặt cô oán hận nhìn nửa thân dưới quấn khăn của Lục Sâm, biểu cảm nói không lên lời “Lục Sâm, em đặc biệt chạy tới xem anh mặc quần bơi,aizz, sao anh lại đối với em như vậy!”

Lục Sâm đang uống nước suýt chút nữa phun hết ra !

“Khụ…khụ khụ…”

“Uống nước chậm lại chút, đừng để bị sặc đó.”


Anh rõ ràng bị cô dọa rồi, Lục Sâm đặt chai nước khoáng xuống “Anh cứ nghĩ là đến tối em mới tới được”

“Haha, cô em vừa đi là em cũng đi luôn, Lục Sâm em có thăm dò bố mẹ rồi, anh yên tâm nhé, lần tới e sẽ đưa anh về nhà em, bọn họ chắc chắn sẽ không làm khó anh đâu!”

Lục Sâm cười

Nếu thật sự làm khó anh cũng không lo lắng.

Muốn cướp đi viên mình châu trên tay người ta, lẽ nào lại không chấp nhận sắc mặt người ta dành cho anh sao?

“Lục Sâm, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa!” Lục Sâm đưa tay lên sờ bụng ”Em không phải nói sẽ đem đồ ăn ngon tới cho anh sao, anh ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, chuyên để đợi em quay trở lại đây này.”

Cái gì!

Cơm trưa cũng chưa ăn!

Mắt Tiểu Thất mở to, từ trên ghế nhảy xuống “ Anh bị ngốc sao, tầng một không phải là có nhà hàng sao, đói thì phải ăn trước đi chứ, sao mà… Aizz, em không muốn nói với anh nữa, bây giờ bọn mình đi tới nhà hàng, để đầu bếp làm nóng đồ ăn một chút, em cùng anh ăn!”

Nụ cười hiện rõ trên gương mặt của Lục Sâm “Được !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.