Đế Vương Khuynh Tâm

Chương 7-2: Từ Hôn (2)




Phản ánh với mấy vị khủng đó? Nam nhân đầu bốc khói cảm giác khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não.

– Không, không cần, ta đi đây!

Nói xong nam nhân xám xịt đi nhanh. Trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai còn dễ nói, ít ra giảng đạo lý với ngươi. Nhưng Tử Quang Chân Nhân của Côn Luân, Thiên Tâm đ*o Trưởng của Thục Sơn thì tính tình không tốt. Cá tính Tử Quang Chân Nhân nóng nảy, nếu chọc giận Tử Quang Chân Nhân thì không để ý mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Thiên Tâm đ*o Trưởng dù có đạo hiệu Thiên Tâm nhưng tu Vô Tình kiếm quyết, con người cực kỳ máu lạnh. Trừ một số lão quái đến Nguyên Anh kỳ ra không mấy người khiến Thiên Tâm đ*o Trưởng phục.

Thiên Tâm đ*o Trưởng tu Vô Tình kiếm quyết, con người lạnh lùng nhưng không vô tình, nên Thiên Tâm đ*o Trưởng đến Từ Hàng Tịnh Trai là một điều bí ẩn. Trong mắt người ngoài Thiên Tâm đ*o Trưởng là kẻ vô cùng lạnh lùng nhưng trong lòng có một chỗ mềm mại, đó là Lý Sư Sư, lão trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai. Khi Lý Sư Sư trẻ tuổi cũng phương hoa tuyệt đại như Thạch Huyên Hiên, cũng là thánh nữ thế hệ trước. Khi đó Thiên Tâm đ*o Trưởng yêu Lý Sư Sư, kết quả rất bi kịch. Lý Sư Sư làm thánh nữ không thể dính vào tình yêu trên đời, sư phụ của Lý Sư Sư tuyệt đối không đồng ý nàng nhường vị trí thánh nữ cho người khác. Khi ấy thực lực của Thiên Tâm đ*o Trưởng thấp, gã biết nếu mình mạnh thì sự việc đã có kết quả khác. Nên Thiên Tâm đ*o Trưởng trở về Thục Sơn, gã bỏ Huyền Tâm kiếm quyết chính tông nhất, chọn tu công pháp thiên môn, Vô Tình kiếm quyết.

Nếu tu luyện Vô Tình kiếm quyết thì tiến bộ nhanh hơn Huyền Tâm kiếm quyết nhiều, tuy nhiên lợi luôn song song với hại. Vô Tình kiếm quyết có tên vô tình vì tác dụng phụ chính là diệt tuyệt thất tình lục dục. Thế nhưng có biến dị, Thiên Tâm đ*o Trưởng tu luyện gần trăm năm, ngươi người khác máu lạnh vô tình nhưng trong lòng càng vấn vương Lý Sư Sư nhiều hơn.

Khi đó sư phụ của Lý Sư Sư quyết tuyệt tạo nên hai cao thủ Kim Đan đại viên mãn. Thiên Tâm đ*o Trưởng tu Vô Tình kiếm quyết đến Kim Đan đại viên mãn. Lý Sư Sư bế quan quanh năm tu luyện kiếm điển cũng đến Kim Đan đại viên mãn, nhưng vì trong lòng hai người có chấp niệm nên khó thể đột phá tới Nguyên Anh kỳ.

Thiên Tâm đ*o Trưởng là sư đệ của Cổ Kiếm Phong, chưởng môn Thục Sơn, tu vi đến Nguyên Anh kỳ, biệt danh Kiếm Đế. Cũng vì sâu xa này nên Thục Sơn trợ giúp Từ Hàng Tịnh Trai giành lấy chìa khóa hình ngôi sao. Lần này Từ Hàng Tịnh Trai thịnh hội, phát thiệp mời đến Thục Sơn. Thiên Tâm đ*o Trưởng đang bế quan khi biết tin liền xuất quan, xung phong cầm thiệp mời chạy đi Từ Hàng Tịnh Trai.

Nam nhân kia ý đồ lừa dối đi vào Từ Hàng Tịnh Trai nhưng khi nghe tên Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng thì hết hồn xuống núi ngay. Tuy rằng thực lực rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, thân thể mong manh của gã không đỡ nổi một kiếm của Thiên Tâm đ*o Trưởng.

Đây chỉ là một nốt nhạc nhỏ trước khi lên núi, đoàn người Lâm Thiên chỉ cười một cái rồi quên mất.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, đến nơi này đừng tùy ý thả thần thức ra, đó là hành động không lễ phép, dễ gây rắc rối. Phiền phức bình thường thì chủ nhân không sợ, nhưng hiện tại trên Lâm tiểu hữu có ba cao thủ Kim Đan kỳ đại viên mãn, cộng lại tất cả Kim Đan kỳ không dưới mười người. Chủ nhân muốn tiêu diệt bọn họ không khó gì nhưng làm vậy thì đừng mong có được trái tim Long Hạo Hải!

Nghe Tiểu Linh nói, Lâm Thiên vừa định thả thần thức ra lập tức rụt về:

– Tiểu Linh, ta không thả thần thức ra được nhưng chắc Tiểu Linh có thể dò xét?

Tiểu Linh đắc ý nói:

– Đương nhiên có thể chủ nhân, Tinh Giới là lão chủ nhân chế tạo ra, phẩm cấp cao hơn thần khí. Người dưới thần giai không thể phát hiện ta dò xét, thần giai này không phải ý chỉ thần giai trong thế giới ma huyễn!

Lâm Thiên qua loa nói:

– Rồi rồi, ngươi lợi hại được chưa?

Một đường lên núi, Lâm Thiên cố chịu đựng nhiều ánh mắt phức tạp. Có ghen tỵ, hâm mộ, đối địch, nghi ngờ.

Long Hạo Hải đi theo sau lưng Lâm Thiên, cười gian truyền âm:

– He he, lão đại không uổng là lão đại, chưa lên núi đã nổi tiếng rồi.

– Ngươi còn nói tầm phào nữa là ta ném ngươi ra khỏi đường nhỏ này. Hai bên đường nhỏ Từ Hàng Tịnh Trai đều có cấm chế, cho ngươi hưởng thụ một phen!

– Hi hi, lão đại, cái đó... Ta không nói, không nói nữa.

Lâm Thiên một đường lên núi, trong đầu không ngừng suy nghĩ: không biết tiểu Bạch, lão tứ có đến chỗ này không? Tu vi của lão tứ là sơ kỳ thiên giai, tiểu Bạch vào Thục Sơn tuy thời gian ngắn ngủi nhưng rất có thể cũng có thực lực thiên giai. Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi đã vào Huyền Nữ cung, tu vi của hai người vốn khá có lẽ điên cuồng cũng đến thiên giai.

Càng nghĩ Lâm Thiên càng mong chờ hơn vào chuyến đi Từ Hàng Tịnh Trai.

Trong núi có nhiều phong cảnh, Lâm Thiên vừa quan sát vừa lên núi.

– Xa hoa, nếu khai phóng chỗ này thành khu du lịch chắc sẽ đông nghẹt người.

Lâm Thiên suy nghĩ lung tung:

– Nhưng phong cảnh đẹp như vậy tốt nhất không mở ra, nếu mở công cộng e rằng không giữ được lâu mấy ngày.

Khúc Phong đi sau lưng Long Hạo Hải, cảm thán rằng:

– Lần đầu tiên ta đến Từ Hàng Tịnh Trai, đẹp thật.

Lý Vân nhỏ giọng nói:

– Cảnh đẹp, người càng đẹp. Chờ khi ngươi gặp Thạch Huyên Hiên sẽ biết phong cảnh này không phải thứ đẹp nhất Từ Hàng Tịnh Trai.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, trong tiểu thuyết Từ Hàng Tịnh Trai rất gian xảo, còn tuyển chủ thiên hạ gì đó. Từ Hàng Tịnh Trai trong hiện thực chắc sẽ không giống vậy đi?

– Chủ nhân cảm thấy sao? Tiểu thuyết chủ nhân đọc là tiểu thuyết võ hiệp, Từ Hàng Tịnh Trai là thánh địa võ lâm, có thực lực nhất định chọn chủ thiên hạ. Nhưng bây giờ là thời đại gì? Trung Quốc còn có Thục Sơn, Côn Luân, Long tổ, không đến lượt Từ Hàng Tịnh Trai hoa chân múa tay.

Tiểu Linh nói:

– Thực lực quyết định quyền lên tiếng, Từ Hàng Tịnh Trai hiện giờ xem như môn phái nửa ẩn thế đi.

Tú Miểu phong không thấp cộng thêm đường gập ghềnh, chờ đoàn người Lâm Thiên tới sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai thì đã qua một tiếng, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi.

Trước sơn môn có một thiếu nữ thanh tú đứng canh, thấy đoàn người Lâm Thiên đi lên thì trong trẻo nói:

– Hoan nghênh các vị đi tới Từ Hàng Tịnh Trai của ta. Mời đi theo ta, sư huynh mập quản lý nội vụ sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho các vị. Đêm nay đã muộn, ngày mai các vị có thể đến chào trai chủ chúng ta. Ngày mai các vị nhớ dậy sớm, vì trai chủ, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng sẽ chỉ điểm chút thắc mắc trong võ đạo cho các vị tại đại điện Vấn Kiếm.

Lời thốt ra, trừ Lâm Thiên, Long Hạo Hải và đám người cùng kích động. Được cao thủ thật sự chỉ điểm có ích rất lớn cho con đường võ đạo của mình. Đôi khi một chút thắc mắc hại ngươi dừng bước trên con đường võ đạo, không tiến lên được. Nếu lúc này được cao nhân chỉ điểm, chút thắc mắc đó tan biến thì đường võ đạo thẳng băng. Đường võ đạo có nhiều đường cong ngõ cụt, có cao nhân chỉ điểm thì xác suất đi sai đường sẽ thấp hơn vô số lần.

Gia tộc bình thường không có cao thủ gì, tử đệ toàn tự mình lần mò, thắc mắc đã sớm tích lũy một rổ lớn. Lần này đến Từ Hàng Tịnh Trai, đa số người không mơ ước gì danh ngạch, tâm nguyện lớn nhất là giải đáp thắc mắc trong lòng. Bây giờ có cơ hội như thế hỏi sao không khiến bọn họ mừng như điên?

Một người kích động quá không kiềm được cúi gập người trước thiếu nữ:

– Trai chủ từ bi, Tử Quang Chân Nhân từ bi, Thiên Tâm đ*o Trưởng từ bi!

Thiếu nữ sợ quá nhảy ra hai, ba thước, động tác nhanh nhẹn lộ ra bản lĩnh võ học không nhỏ của nàng.

– Tú Nhi sư muội, ta biết lại có khách nhân đến!

Thanh âm thô kệch và giọng thiếu nữ trong trẻo hình thành hai cực đoan. Lâm Thiên xoe tròn mắt nhìn cục thịt, a không, một người từ trong sơn môn đi ra. Người đó cao một mét tám, vòng eo chắc cũng tầm đó.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Có thể trưởng thành như vậy cũng không dễ.

Sắc mặt Lâm Thiên nhanh chóng trở lại bình thường.

Thiếu nữ cười toe nói:

– Sư huynh mập thính tai thật, xa vậy cũng nghe được. Lại phải làm phiền sư huynh mập sắp xếp phòng khách cho bọn họ.

Tên mập nói với thiếu nữ:

– Tú Nhi sư muội, có gì mà phiền hay không, bọn họ đều là khách của chúng ta.

Tên mập quay đầu nói với đoàn người Lâm Thiên:

– Các vị huynh đệ, thật ngại quá, tuy trong Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta có nhiều phòng khách nhưng quá đông người đến, đành ủy khuất các vị hai người một gian phòng. Nếu các vị có quen nhau thì có thể bàn xem ở gian phòng nào, nếu không quen thì ta tùy cơ chọn, các vị thấy sao?

Đám người yên lặng, hiển nhiên bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý với tình huống này. Thời cổ Từ Hàng Tịnh Trai là đại phái tu chân, có nhiều dây mơ rễ má, gian phòng nhiều. Khi xây phòng toàn dùng bí pháp tu chân, trải qua mấy ngàn năm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên trong Từ Hàng Tịnh Trai có thể chứa nhiều người cư ngụ. Nhưng người đến đây quá nhiều, còn hơn lúc ở Côn Luân, Thục Sơn. Khi Côn Luân, Thục Sơn được chìa khóa hình ngôi sao thì giao thông không tiện như bây giờ, khi đó rất nhiều người không đi hai chỗ kia. Hiện tại lại khác, bây giờ là xã hội hiện đại, đi máy bay, ngồi xe hơi chừng gần một ngày là từ các nước, các nơi chạy tới.

– Hi hi, lão đại, chẳng lẽ đêm nay ta sẽ chung chăn gối với lão đại?

Biểu tình của Long Hạo Hải làm Lâm Thiên muốn đấm mặt gã nở hoa.

Lâm Thiên lườm Long Hạo Hải:

– Nếu chỉ có một chiếc giường thì ta ngủ giường, ngươi ngủ trên sàn nhà!

Tiểu tử này sau khi quen thân với ngươi thì càng lúc càng không đứng đắn!

Tên mập cười phá lên:

– Ha ha, vị huynh đệ này không phải lo sẽ ngủ sàn nhà, vì mỗi phòng có hai giường ngủ.

Long Hạo Hải vỗ ngực vui mừng nói:

– May mắn quá, nếu có hai chiếc giường thì ta làm tiểu đệ không phải ngủ trên sàn nhà.

Rất nhanh mọi người tìm bạn chung phòng với mình. Lâm Thiên thì dĩ nhiên ở chung phòng với Long Hạo Hải. Khúc Phong và Lý Vân một phòng.

Tên mập cười nói:

– Các vị, ở trong trai xin đừng lớn tiếng khắc khẩu, nếu có mâu thuẫn gì hãy cố gắng nén lại đến ngày mốt tỷ thí cao thấp. Còn không nhịn được thì đi phòng luyện tập võ nghệ, chỗ đó có bốn kết giới, sẽ không ảnh hưởng người khác. Ha ha ha, ta thì không sợ ảnh hưởng gì, nhưng Thiên Tâm đ*o Trưởng của Thục Sơn không thích ồn ào. Nếu làm ồn lão nhân gia thì chỉ có lão trai chủ cầu tình mới xong.

Mọi người nghe, tim rớt cái bịch. Mấy người lớn giọng tự nhủ thầm mình phải cẩn thận hơn.

– Ngoài ra, tu vi của ta là sơ kỳ thiên giai, các người gọi ta là sư huynh mập cũng tốt, lão ca mập cũng được, tùy tiện.

Nhiều người hơi hành lễ:

– Sư huynh mập!

Tuy tên mập bề ngoài không đẹp trai chút nào nhưng thực lực thiên giai bày ra, đó, đủ khiến người tôn kính. Không nhiều người lấy vẻ ngoài át người, đa số dựa vào thực lực quyết định tôn ti.

Tên mập cười đáp lễ, chú ý kỹ Lâm Thiên chỉ cười với gã.

Tên mập nói:

– Các vị, mời đi theo ta. Phân phòng xong là có thể đi nhà ăn dùng bữa tối, thức ăn chay của Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta số một thiên hạ, chút nữa các vị sẽ được hưởng dụng một phen.

Lâm Thiên mỉm cười thầm nghĩ:

– Xem dáng người của ngươi làm sao ăn chay được như vậy? Chắc cũng thường bắt thỏ hoang nướng ăn đây.

Mọi người vào sơn môn, tu vi của Lâm Thiên cao nhưng lần đầu tiên đi vào địa phái thế này. Lâm Thiên nhìn quanh quất như nhà quê lên tỉnh.

Tiểu Linh khinh bỉ nói:

– Chủ nhân, mất mặt quá. Một chỗ trú địa của môn phái nhỏ đã khiến chủ nhân biểu hiện giật mình thế này, nếu tương lai vào tiên phủ, thần điện thì không chừng nhìn rớt tròng mắt.

Lâm Thiên phản bác:

– Khi đó chắc chắn tầm mắt của ta mở rộng, nên chuyện Tiểu Linh nói sẽ không xảy ra!

Một đường tiến lên, đình đài lầu các, suối nóng thác nước rất nhiều.

Đến một ngã rẽ, tên mập cảnh cáo:

– Các vị đừng đi con đường đó, vì đó là nơi nữ đệ tử trong trai, nữ khách lên núi cư trú. Thấy cây cầu kia không? Trong hồ sâu dưới cây cầu có một con Thanh Thủy Mãng tu luyện ít nhất ngàn năm, tương đương với tu chân giả Nguyên Anh kỳ.

Nói đến đây vẻ mặt tên mập tự hào:

– Nó ở trong hồ sâu, nam nhân bước lên cầu sẽ bị nó công kích. Cho nên các vị vì an toàn mạng sống xin đừng chạy qua bên kia, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.