Đế Vương Công Lược

Chương 87: Người nhà họ Mộc




Nguồn: bachhoacac.wordpress.com

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Vĩ thanh

Vì yêu lạc nghiệp

“Sang trái một chút, sang trái một chút… không không, sang phải một chút, lệch rồi, lệch rồi!”

An Cúc Nhạc chịu hết nổi: “Lệch! Lệch mẹ cưng! Chim cưng lệch! Cả nhà lệch hết!”

Vừa mắng vừa phủi tay không làm, dán đại một cái rồi tức tối bước xuống thang.

Nhiễm Hiệt Vũ: “Ấy da, giờ nhìn thấy ngay ngắn rồi… Ông đi chết đi, tui không có mẹ, cũng không có chim, cả nhà tui đều ngay thẳng!”

An Cúc Nhạc nổi nóng, dán cái áp phích thôi mà làm y mồ hôi đầy đầu, nhưng sau khi dán xong, y hết sức mừng rỡ, vẻ mặt đắc ý: “Đẹp trai ha đẹp trai ha đẹp trai ha? Ừm, cậu ấy là bồ tôi, mấy người đừng có tơ tưởng đó!”

Mọi người im lặng, Nhiễm Hiệt Vũ khinh bỉ: “Ông tưởng chỉ có mình trai nhà ông là cao phú soái hả? Ai thèm!”

*Cao phú soái: cao giàu đẹp trai.

Ấn phẩm nóng hổi mới nhất của Flawless ra lò, tặng kèm tấm áp phích nhỏ chụp Đỗ Ngôn Mạch khi phỏng vấn, bây giờ đang dán trên tường áp phích trong ban biên tập. Ban đầu Nhiễm Hiệt Vũ muốn làm full size, nhưng An Cúc Nhạc phản đối quyết liệt — Đùa à, cho mấy em gái một tấm áp phích nhỏ đã là tốt bụng lắm rồi, làm full size hả, anh mở não cưng thì có!

*Full size (全尺寸/ toàn khai xích thốn). Mở não (脑门/ khai não môn).

Cự cãi một phen, cuối cùng quyết định làm size A4. Dù gì cũng phải làm, An Cúc Nhạc xuất hết vốn liếng, từ chọn giấy đến hiệu ứng, xét nét từng li từng tí, trục lợi riêng làm một tấm tương đối cầu kỳ.

Thân là biên tập mỹ thuật, An Cúc Nhạc thuận lý thành chương đi cửa sau, gom hết ảnh chụp hôm đó cất ở nhà, thậm chí còn mua cái máy chiếu, suốt ngày chiếu tới chiếu lui. Vài lần Kiều Khả Nam ghé làm khách, cuối cùng chịu không nổi: “Bộ anh chơi người thật chưa đủ hả, còn sưu tầm mấy thứ này, có bệnh à?”

An Cúc Nhạc: “Cái này gọi là tình thú, cậu không hiểu đâu.”

Kiều Khả Nam: “……”

Cậu quả thật không hiểu, cũng không muốn hiểu cho lắm, theo cậu thấy, hành vi này rõ là cuồng trộm đồ với dòm lén.

Chậc, thật ra bản thân An Cúc Nhạc cũng rầu lắm, con đường sưu tầm này, không đi thì thôi, hễ đi một cái là không lối về, cộng thêm mấy năm qua y sưu tầm đầy đủ tất cả hình ảnh và bản tin liên quan đến cậu thanh niên, làm thành một khu triển lãm lộng lẫy…

Kiều Khả Nam không nói, y cũng tự biết: Cái này gọi là biến thái.

Thậm chí có lần cậu thanh niên cắt móng tay, suýt nữa y đã lượm mấy mẩu vụn kia về cúng. Kiều Khả Nam tỏ vẻ anh chơi dơ quá: “Có chết em cũng nhất quyết không biện hộ giúp anh…”

Mấy thứ này chắc chắn không thể cho Đỗ Ngôn Mạch thấy, mất mặt lắm, nhưng muốn An Cúc Nhạc vứt hay tháo chúng xuống thì y lại không muốn. Mắt thấy đề nghị sống chung không ngừng được đưa ra, mấy bận y muốn cai nhưng cứ nhịn không nổi, vài hôm trước còn mè nheo với nhà sản xuất xin cái catalog sản phẩm, phải nói là vừa thích vừa hối hận: “A ~~ cái tên tiện nhân này! Tiện nhân! Cái tay tiện này! Tay tiện!”

Cứ cái đà này chắc khỏi hẹn ngày sống chung quá, An Cúc Nhạc rất phiền não, vô cùng phiền não.

Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa… cái mông cũng sắp héo, ước chừng qua nửa năm, người yêu vẫn không hề có ý định ở chung, Đỗ Ngôn Mạch từ ám chỉ đến công khai, An Cúc Nhạc cứ bảo để tôi xem lại, để tôi xem lại nha, rồi toàn lấp liếm lảng sang chuyện khác, công phu đánh thái cực ngày càng xuất thần nhập hóa.

Rốt cuộc chỉ là thanh niên hai mươi mấy tuổi, tính tình vẫn chưa đủ trầm ổn. Vài lần Đỗ Ngôn Mạch giày vò An Cúc Nhạc trên giường, ép ra từ “được”, nhưng sau đó y nhất định có thể nói thêm tuyệt quá sướng quá…

*Từ “được” ở đây là “hảo (好)”, ý là em Mạch ép Cúc nói từ “được” nhưng sau đó Cúc sẽ cố tình thêm từ “tuyệt (bổng/棒)” với “sướng (sảng/爽)”, ghép lại thành “hảo bổng hảo sảng” (tuyệt quá sướng quá) chứ không còn nghĩa là “được” nữa.

Từ trước đến nay người yêu vẫn luôn mềm lòng với cậu, duy chỉ có chuyện này là vô cùng kiên quyết. Không phải cậu không chịu chờ, nhưng dần dà nó đã biến thành một cuộc đọ sức kỳ lạ — Thỉnh thoảng cậu sẽ có chút hoài nghi, tình cảm mà đối phương dành cho mình, phải chăng đã không bằng năm xưa.

Vẫn còn yêu, nhưng không còn sâu đậm.

Đỗ Ngôn Mạch rất phiền não.

Vô cùng phiền não.

Nhưng mà phiền não hơn hai người, chính là Kiều Khả Nam.

Bởi vì một khi An Cúc Nhạc phiền não sẽ liên lụy đến cậu, nếu không bị lôi đi uống rượu này khóc lóc kể lể này rồi làm bộ thân mật này, sau đó cậu sẽ bị lão nhà mình trừng trị bằng ánh mắt hờn tủi… Tiến thoái lưỡng nan, bị kẹp ở giữa.

Nếu là nửa năm trước thì còn có thể nói An Cúc Nhạc chưa tháo gỡ gút mắc, muốn làm giá, bây giờ nửa năm sau đã thành vòng tuần hoàn khó giải, nói chung nếu không kéo An Cúc Nhạc ra, có lẽ đời này cậu đừng hòng sống yên.

Vì vậy Kiều Khả Nam dứt khoát một là không làm, đã làm thì phải làm cho trót. Cậu chọn một ngày tốt, lôi An Cúc Nhạc ra ngoài chuốc say, sau đó dùng di động của y gọi điện thoại kêu người tới đón.

Chuyện lớn đã thành, nhìn An Cúc Nhạc nửa say nửa tỉnh bên cạnh, Kiều Khả Nam thở hắt ra: “Đừng nói em không có đạo nghĩa, anh chết đỡ hơn em chết, nếu cứ để mấy người hành hạ nữa, chắc em bị bệnh bao tử mất.”

An Cúc Nhạc choáng váng, miệng ngâm nga một bài hát thịnh hành nhưng hát bị lạc điệu. Kiều Khả Nam nói: “Đợi lát nữa nhớ hát nhiều vào, nhất là cái bài ‘Nửa trái tim’ gì gì đó…”

“Ồ.” An Cúc Nhạc nghe vậy bèn đứng lên, bụm mặt Kiều Khả Nam, bắt đầu lèm nhèm hát: “Em còn nhớ đến anh không? Em vẫn thế chẳng nói lời nào… Tình yêu tựa như hoa trong mộng, sau khi tỉnh lại mọi thứ đều là giả ~~”

Kiều Khả Nam bó tay: “Không phải bây giờ!!”

“Thế này là tốt nhất phải không? Để anh nhường lại toàn bộ tình yêu của mình cho người đó ~ Một trái tim, chia đôi được không? Nửa còn lại của trái tim, nguyện ý để lại cho anh chứ… cho anh chứ?” Ây ~~ Đang định hát lại, thế mà lại say đến đứng không vững, ngã ngửa vào lòng một người đứng sau. An Cúc Nhạc chớp cặp mắt lờ đờ, loáng thoáng nhìn thấy người kia, y nhếch miệng cười, tiếp tục hát: “Nửa còn lại của trái tim, nguyện ý để lại cho tôi chứ… cho tôi chứ?”

Người nọ ôm An Cúc Nhạc, thở dài nói bên tai y: “Không có còn lại, tất cả đều là của anh.”

“À ha ~” An Cúc Nhạc hài lòng, ngưng hành vi hát lại của mình, tựa vào người cậu thanh niên, ngoan như con mèo.

“……” Kiều Khả Nam rớt cằm, hơi bị sốc. Gì thế này, lại có người chế ngự được đóa cúc điên rồ này ư? Bị hạ cổ phải không!

Ánh mắt Kiều Khả Nam nhìn về phía đối phương không khỏi thêm chút sùng bái, cậu thanh niên cũng nhìn lại, lần trước gặp nhau đã là chuyện của năm sáu năm về trước, huống hồ chỉ là nhìn thoáng qua, vẫn chưa nói chuyện với nhau. Kiều Khả Nam nghĩ thầm sau này sẽ là người một nhà (?), dù gì cũng nên giới thiệu chính thức một lần: “À phải, tôi là…”

An Cúc Nhạc: “Con gái tôi! Mang thai chín tháng ngậm đắng nuốt cay năm tháng thoi đưa châu thai ám kết…”

Kiều Khả Nam: “……”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Hai người đàn ông tỉnh táo trao đổi một ánh mắt, ánh mắt này thay thế trăm ngàn lời nói, không cần phải nói thêm gì nữa.

Kiều Khả Nam: “Giao cho cậu đấy.”

“Ừ.” Đỗ Ngôn Mạch gật đầu, đoạn nói với An Cúc Nhạc: “Anh Hoa cúc, về nhà thôi.”

“Được.”

Một người ngồi chồm hổm xuống, một người nhào tới, phối hợp nhịp nhàng. Đỗ Ngôn Mạch cõng An Cúc Nhạc, nói với Kiều Khả Nam: “Cảm ơn anh.”

Tiếng cảm ơn này mang đủ loại hàm nghĩa, cảm ơn mấy năm qua đã nâng đỡ và chăm sóc người nào đó, cũng cảm ơn lần “giúp đỡ” này, Kiều Khả Nam nhận.

Kiều Khả Nam nhìn cậu thanh niên xoay người, An Cúc Nhạc nằm trên lưng cậu ấy, vẻ mặt an tâm, hạnh phúc… Kiều Khả Nam rung động, cuối cùng nhịn không được bật thốt một câu: “Hãy đối xử tốt với anh ấy, anh ấy đáng được cậu dốc lòng quý trọng.”

Đỗ Ngôn Mạch không quay đầu lại, chỉ đáp một tiếng chắc chắn: “Tôi biết.”

Cậu thanh niên cõng người đi, chỉ còn lại một mình Kiều Khả Nam ngồi trong quán bar ồn ào náo nhiệt. Cậu gãi gãi đầu, cảm giác nhẹ nhõm nhưng lại có phần cô đơn này là thế nào đây? Âu sầu xót xa, nghĩ kỹ quả thật giống như thất tình, nếu suy nghĩ này bị lão nhà mình biết được, mình sẽ thảm cho mà xem…

Kiều Khả Nam cười một tiếng, uống hớp rượu rồi lấy di động ra, gọi cho người sẽ đi cùng mình đến cuối đời: “A lô? Em đang ở quán bar, đúng, chỗ cũ. Tới đón em đi, em rất nhớ anh…”



Số lần An Cúc Nhạc uống đến say không biết trời trăng gì rất ít, thông thường y chỉ nếm chút rồi ngừng, nhưng lần này bị tửu tiên cố gắng chuốc cho say bí tỉ, sau khi uống say ngoại trừ hát hò lung tung, những việc khác y rất phối hợp — Bao gồm để cho cậu thanh niên đưa mình về nhà, cũng như giao chìa khóa nhà.

“Cạch” một tiếng, Đỗ Ngôn Mạch mở cửa, cậu tìm công tắc đèn, rốt cuộc mò được một thứ giống chốt mở, cậu nhấn xuống, trong nhà tức thì có ánh sáng. “Anh Hoa cúc, vào thôi…”

“Ừa…”

Nhìn người yêu ngái ngủ không biết gì, thật ra Đỗ Ngôn Mạch cũng hơi chột dạ, cậu đã hứa sẽ chờ, nhưng lại nhịn không nổi, còn dùng cách thức không mấy quang minh chính đại này lẻn vào nhà y, nhưng làm cũng làm rồi… Cậu đỡ An Cúc Nhạc, ai ngờ vừa ngước mắt lên, tức thì sửng sốt.

—— Cậu nhìn thấy chính mình.

Cả một bức tường, toàn là mình.

Đỗ Ngôn Mạch tim đập loạn nhịp hồi lâu, cậu đặt An Cúc Nhạc lên sô pha, bước tới nhìn thật kỹ: Có báo chí, có ảnh chụp, trên bức tường dùng bầu trời xanh thẳm làm nền dán muôn vàn hình ảnh thuộc về cậu, trên bàn có một cái máy chiếu, trông cực kỳ nổi bật giữa gian nhà mờ tối.

Bên trong là ảnh lúc trước cậu chụp cho tạp chí… nhưng không dùng.

Đỗ Ngôn Mạch ngắm thật lâu, sau khi ảnh tạp chí đẹp đẽ chiếu xong, màn hình chớp một cái rồi trở nên thô ráp, hình ảnh cậu còn trẻ mặt mày cứng đơ đang cầm một thứ tương tự như thổ sản hiện lên —— Cậu chụp ảnh này bằng di động, sau đó trong quá trình lang bạt, di động bị cậu đánh rơi, dữ liệu mất sạch, nhưng giờ đây mỗi một tấm đều ở nơi này.

Lại càng khỏi nhắc đến mấy bản tin kia, lúc đó cậu chưa được chú ý, chỉ được nhắc qua loa vài chục chữ trong số báo ngàn vạn chữ, như hạt thóc trong biển cả vậy, nhưng mà người nọ… vẫn không bỏ qua.

Chăm chút cẩn thận, không hề bỏ sót.

Thậm chí bên trên ghi chú thích: Cố gắng lên, làm tốt lắm. Tốt quá, rất bình an. Chừng nào mới về đây? Thôi bỏ đi, không về cũng không sao. Lần sau sẽ tốt hơn…

Trong khoảng thời gian cậu không ở bên cạnh, An Cúc Nhạc không oán không trách, một mực… yêu.

Không ngừng, không ngừng yêu.

Đỗ Ngôn Mạch đứng trước bức tường, trong lòng rung động khó mà ngừng nổi.

Mấy năm qua, cậu cho rằng mình đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, đã mạnh mẽ, có thể trân trọng người này tốt hơn… nhưng thật ra không phải.

So với An Cúc Nhạc từ đầu đến cuối vẫn yêu thương cậu, chẳng màng cậu tốt hay xấu nghèo khó vui vẻ chán nản hay bệnh tật, cậu chỉ quan tâm mình có thể đạt được thành tựu để sóng vai cùng y hay không, làm sai mà còn hoài nghi đối phương không yêu mình sâu đậm nữa, không thèm hỏi ý đã tự tiện xông vào không gian này… So với y, cậu chỉ có thể tự ti mặc cảm thôi.

Cậu thua toàn diện, nhưng chẳng có cách nào cảm thấy không cam lòng.

Đỗ Ngôn Mạch dùng mọi cách hít thở, bình phục tâm tình cuộn trào của mình, quyết định giữ nguyên không gian này cho đối phương —— Cậu đã làm y dỡ hai mặt tường, hai phần ký ức, bây giờ cậu sẽ chờ, chờ cả đời.

Cậu đưa tay mơn trớn gương mặt người nọ, xoay người định đi về, ai ngờ chợt nghe tiếng người rơi xuống đất, thế là vội vã dừng bước chạy tới. An Cúc Nhạc say bí tỉ, lăn xuống từ sô pha rồi tiếp tục nằm dưới đất ngủ khò khò.

Đỗ Ngôn Mạch ôm lấy y, xác nhận xem có té bị thương chỗ nào không, người trong lòng thình lình hé mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Ngôn Mạch thầm nghĩ không ổn, bỗng nhiên bật thốt một câu: “Đây là ảo giác.”

An Cúc Nhạc: “?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Những gì bây giờ anh nhìn thấy… Tất cả đều là ảo giác, không dọa anh được đâu.”

An Cúc Nhạc mặt mày mê man, sau đó lại bị thuyết phục: “Ảo giác hả…” Y lẩm ba lẩm bẩm, nhào tới ôm lấy Đỗ Ngôn Mạch, dùng mặt dụi dụi, hài lòng thỏa dạ: “Muốn đặt làm một cái gối ôm người từ lâu rồi, ưm ~ a ~~”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu dừng một lát, đoán chừng An Cúc Nhạc đã ngủ say mới cựa quậy tránh ra một chút, ngờ đâu người trong lòng lập tức hầm hè: “Đừng lộn xộn, cắn trym cậu bây giờ!”

Nói xong chuẩn xác không lầm vỗ đũng quần cậu một cái… Trước cảm giác đau đớn, Đỗ Ngôn Mạch càng bội phục người nào đó. Nói đến chỗ hiểm, cậu hoàn toàn không dám đánh cược, chỉ đành cứng người ở đằng kia, không dám cử động nữa.

Đến cuối cùng, là cậu bỏ cuộc, không nỡ kéo ra sự tồn tại tốt đẹp trong ngực mình. Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua vách tường chi chít ảnh phía sau, không biết làm gì hơn là nghĩ, thế này đi, chờ sáng mai anh Hoa cúc tỉnh lại, mình sẽ nói với anh ấy: “Anh cũng xem em như vật sưu tầm của anh đi.”

Tựa như “em” trên bức tường này vậy, xin hãy cho em ở lại đây, trở thành một phần những gì mà anh quý trọng cất giữ.

Em biết mặc kệ em như thế nào, anh cũng sẽ tự hào vì em, thế nên em càng không thể vứt bỏ mục tiêu mình theo đuổi.

Anh tốt như thế, tốt đến mức em không thể không làm cho bản thân mình tốt hơn… Đây là một chút tư tâm nho nhỏ của em, mong anh thành toàn.

Nhưng em sẽ không lạc đường nữa.

Em đã nắm chắc phương hướng —— Cả đời này, có anh, vì yêu lạc nghiệp.

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.