Đế Vương Công Lược

Chương 86: Người nhà họ Mộc VS mẹ con Lâm Dư Phỉ (3)




Nguồn: bachhoacac.wordpress.com

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Đi cả đời

Có lẽ do khúc mắc đã tháo gỡ, sáng hôm sau cậu thanh niên lại cương lần nữa, An Cúc Nhạc còn đang mơ màng, gậy th*t kia đã đục mở huyệt nhỏ vẫn còn mềm lỏng của y mà thẳng tiến.

An Cúc Nhạc khẽ kêu “a!” một tiếng, hơi nóng xộc lên mặt, từ từ tỉnh lại giữa những đợt thân thể lắc lư.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, lúc hai người phóng đãng, liên tục ba ngày chẳng buồn xuống giường, cương rồi thao, thao xong ngủ, ngủ xong ăn, ăn xong cương… tuần hoàn vô hạn. An Cúc Nhạc chủ động chổng mông lên, áp mặt vào ra trải giường, nửa tỉnh nửa mê mặc cho cậu ấy làm, nhập nhèm ậm ừ: “Ừm… ngủ tiếp… mười phút…”

“Anh ngủ đi.” Đỗ Ngôn Mạch dịu dàng vuốt ve mái tóc hơi rối vì ngủ của y, động tác bên dưới không hề thô bạo, nhưng mỗi một cú đều vừa khéo sượt qua điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể An Cúc Nhạc.

“Ưm… a…” Cảm giác tuyến tiền liệt bị ma sát dần dần trở nên rõ ràng, cậu nhỏ cứng rắn đằng trước của An Cúc Nhạc bắt đầu rỉ nước, thấm ướt một tảng lớn đậm màu trên ra giường.

Chọt tới chọt lui, cuối cùng người dưới thân cũng tỉnh hẳn. Đỗ Ngôn Mạch khom người hôn lưng y, sau đó rút dương v*t ra, lật người y lại.

An Cúc Nhạc dụi mắt, cười dịu dàng: “Chào buổi sáng.”

Nắng ban mai rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên bắp thịt trắng nõn của y, mịn màng trong veo như gốm sứ, mặc dù trên bụng có một vết rạch nhàn nhạt, nhưng vẫn không thể thay đổi sự hoàn hảo vốn có. Đỗ Ngôn Mạch đưa tay âu yếm vuốt ve, bóp hai núm vú xinh xắn trước ngực y, cúi người vừa liếm vừa nói: “Chào buổi sáng.”

An Cúc Nhạc trêu chọc: “Mới sáng sớm đã sung sức vậy rồi, chắc sẽ không bắn… A!” Từ tiếp theo còn chưa nói xong, dương v*t thô to của cậu thanh niên đã đâm vào lần nữa, lần này không còn chầm chậm như ban nãy mà là tung hết sức, mỗi một cú đều vào sâu đến cùng, thúc đến độ An Cúc Nhạc tạo khẩu nghiệp không kịp thở, chỉ có thể kêu í ới.

*Khẩu nghiệp: Cái nghiệp do lời nói từ miệng mình gây ra.

Hai người mà bắt đầu làm thì không chỉ một tư thế, chẳng mấy chốc đã từ tư thế bình thường biến thành tư thế ngồi. Do mới vừa tỉnh ngủ, An Cúc Nhạc còn chưa có sức, đành phải bấu víu tấm lưng cường tráng của cậu thanh niên, vểnh mông đón nhận từng đợt va chạm từ dưới lên trên của cậu ấy.

Rất nhanh, mông bị đập tới sưng đỏ, huyệt thịt bị lông vùng kín ma sát, vừa rát vừa ngứa, An Cúc Nhạc tựa vào người Đỗ Ngôn Mạch, tiếng thở dốc a ư kề sát bên tai cậu, kích tình cực độ.

Mỗi khi thật sự thoải mái, An Cúc Nhạc rất ít khi rên rỉ, trái lại thở dốc rất dữ dội, thỉnh thoảng còn hừm vài tiếng, nếu chịu không nổi sẽ kêu khẽ như mèo con. Đỗ Ngôn Mạch thích nghe những thứ này, thích xem đối phương nảy sinh khoái cảm vì mình, ngay cả đầu vai cũng ửng đỏ.

Chọc người thương yêu.

An Cúc Nhạc cũng không an phận, cậu thanh niên không sượt trúng chỗ mẫn cảm của y, y bèn tự mình cử động hông, ở phương diện này trước giờ hai người đều phối hợp vô cùng ăn ý, một nhịp cũng không lạc. Theo tần suất đâm rút ngày càng tăng, gậy th*t chắc nịch của cậu thanh niên lần lượt ma sát tuyến tiền liệt của An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc sướng đến mức rốt cuộc không kìm nổi giọng: “A! A a!! Ở đó… mạnh nữa…”

Đỗ Ngôn Mạch rất biết lắng nghe, cậu nhẹ nhàng đặt An Cúc Nhạc nằm ngang trên giường, nhấc hai chân y gác lên vai mình, tư thế này làm cho nơi đó của An Cúc Nhạc mở lớn, không thể tự co rút lại, Đỗ Ngôn Mạch dễ dàng đẩy dương v*t vào, cắm xuống đến cùng.

“Ưm! Không, không được… A!” Tư thế này quá dễ tổn thương, cơ vòng khó mà dùng sức, cửa huyệt mở rộng của An Cúc Nhạc bị đâm vào lần nữa, ra vào trơn trợt thuận lợi, khoái cảm khi niêm mạc bị ma sát từ từ trở nên rõ rệt, nhiệt độ xông lên não khiến mặt mũi y đỏ bừng, nửa người dưới quá nhức mỏi làm ngón chân y khó chịu cong lên, Đỗ Ngôn Mạch nghiêng đầu hôn mu bàn chân y, hôn kèm cắn nhẹ.

Trong vách ruột càng lúc càng ướt át, chất lỏng ở cửa huyệt bị va chạm đến sùi bọt, An Cúc Nhạc níu chặt ra giường, trần nhà quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, con người quen thuộc… tất cả giống như trở lại điểm bắt đầu, nhưng lại có thêm khác biệt.

Y giơ tay nâng mặt cậu thanh niên, nhìn nhiều năm vậy rồi mà sao nhìn mãi cũng không thấy chán.

Đỗ Ngôn Mạch thả chậm động tác, hưởng thụ cách vuốt ve không mang tình dục nhưng tràn ngập tình cảm này.

Đường viền gương mặt cương nghị của cậu ấy, rõ ràng đã là dáng vẻ mà một người đàn ông nên có. An Cúc Nhạc trìu mến hôn mí mắt của cậu thanh niên, dương v*t trong cơ thể theo đó giật một cái. An Cúc Nhạc bật cười, dáng dấp thay đổi, nhưng có một số việc lại không hề đổi thay, y xoa nắn lồng ngực của đối phương, đây là ám hiệu nhỏ giữa bọn họ, ý là tiếp tục đi, đừng có ngừng…

Đỗ Ngôn Mạch khom người hôn môi y trước, sau đó mới bắt đầu làm.

“Ha… a…” An Cúc Nhạc sắp bắn, hai mắt y rời rạc, mấy năm nay đã quen bị thao bắn, y ra hiệu cho Đỗ Ngôn Mạch làm mạnh hơn, Đỗ Ngôn Mạch nghe lời lật người y lại, ghìm chặt hông y, thúc từ trên xuống —

“A!” Túi tinh bị chèn ép, An Cúc Nhạc nức một tiếng, tinh dịch phun ra.

Có lẽ do tích trữ một thời gian nên độ đặc rất cao, Đỗ Ngôn Mạch đỡ nửa người trên của y lên, dương v*t chưa mềm xuống hẳn, lỗ niệu đạo còn đang tiết dịch, kéo thành một sợi tơ với ra giường.

Cậu thanh niên vừa cắm vừa giúp y thủ dâm, để cho tinh dịch còn thừa bắn ra. An Cúc Nhạc mặt mũi mơ màng, khoái cảm đã lâu không hưởng khiến y không khép miệng lại được, nước bọt chảy xuống, Đỗ Ngôn Mạch nghiêng đầu liếm đi, cố tình hỏi: “Em thao anh sướng không?”

Nói nhảm. An Cúc Nhạc đáp không ra hơi, nước tinh chẳng còn bao nhiêu cuối cùng cũng thải ra hết, toàn thân y xụi lơ tựa vào người cậu thanh niên, vừa mặc cậu ấy thao vừa dở khóc dở cười: “Rốt cuộc cậu học cái quái gì về thế…”

Đỗ Ngôn Mạch hôn má y, cố ý gằn giọng: “Học cái anh thích, cây gậy thô của bố thao đồ lẳng lơ cưng sướng không?”

“Phụt!” Cũng may mới vừa bắn xong, nếu không nghe cậu ấy bỗng dưng nói như vậy, dám chắc An Cúc Nhạc sẽ bị dọa đến xìu luôn, y cười to tại chỗ: “Sướng, ngài không thấy ban nãy thiếp chảy nước luôn à?”

“……” Đỗ Ngôn Mạch: “Thôi đừng như vậy thì hơn.”

An Cúc Nhạc cười ha ha, kề sát tai cậu thanh niên, nói nhỏ: “Yên tâm, đời này, tôi chỉ bị cậu thao sướng thế thôi.”

Lời này là thật. Người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời y… đã bảo không nhắc nữa rồi, xui. Sau đó người thứ hai, thứ ba, thứ tư… mặc kệ là ai cũng chỉ lặp lại hành vi có tình dục không tình yêu, An Cúc Nhạc từng cho rằng như vậy là nhẹ nhõm nhất, bắn tinh và bài tiết chẳng khác gì mấy, ngay cả lỗ ra cũng y như nhau, đang lúc số lớn số nhỏ* làm gì còn ai để tâm yêu hay không yêu?

*Số lớn số nhỏ: Theo tui tra thì trong giới gay, số lớn là 1, số nhỏ là 0, công thụ á.

Nhưng mà, không giống.

Khi bạn toàn tâm toàn ý si mê say đắm một người, tâm hồn tác động đến thể xác, sản sinh cộng hưởng, ngay cả linh hồn không biết có thật sự tồn tại hay không cũng hòa chung làm một.

Khoái cảm bao trùm thân thể, đâm xuyên tủy não, cậu ấy là người đàn ông của y, do một tay dạy dỗ, giờ đã khỏe mạnh thành người thế này.

Trong lòng không khỏi tự hào, An Cúc Nhạc hôn môi cậu thanh niên, vách ruột sau cao trào cực kỳ nhạy cảm, giúp y có thể cảm nhận rõ rệt mạch máu vằn vện chạy dọc theo cán của cậu ấy, nương theo nhịp độ, kéo dài vào tận sâu trong cơ thể y.

Cùng tâm mạch của y, gắn bó sít sao.

Động tác của Đỗ Ngôn Mạch càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hơi thở rối loạn, lông mày nhíu lại, An Cúc Nhạc đoán cậu ấy sắp bắn rồi.

Nhưng mà vào một khắc cuối cùng, Đỗ Ngôn Mạch lại chọn cách rút dương v*t ra, nhấn An Cúc Nhạc ngã xuống giường, hỏi: “Có thể… bắn lên mặt anh không?”

An Cúc Nhạc mở to mắt, lập tức cười một tiếng: “Được chứ.”

Nghe vậy, cậu thanh niên quỳ trên giường, một tay nâng dương v*t căng cứng của mình, một tay xoay mặt người yêu qua. Ở cự ly gần, An Cúc Nhạc chỉ nhìn thấy một cây gậy th*t to tướng phủ đầy gân xanh, giây tiếp theo nó giật giật mấy cái, lỗ tinh khép mở, chất lỏng trắng đục phun ra, hết phát này đến phát khác, trây khắp mặt y, có một ít còn bắn lên tóc y.

An Cúc Nhạc há miệng, vài phát cuối cùng bắn vào trong miệng, y chép miệng vài cái: “Ngọt.”

“… Thật ư?” Đỗ Ngôn Mạch hoài nghi.

An Cúc Nhạc: “Không tin cậu nếm thử xem?”

“Thôi.” Đỗ Ngôn Mạch thở hổn hển, quy đầu mới vừa bắn tinh còn hơi nhức cạ cạ trên mặt An Cúc Nhạc, lau chất lỏng do mình bắn ra, bôi trơn môi y.

An Cúc Nhạc mặc cậu ấy cạ, thỉnh thoảng còn liếm mấy cái, bầu không khí dâm mỹ mà ngọt ngào, ai ngờ Đỗ Ngôn Mạch vừa ngước mắt nhìn đồng hồ thì hoảng hốt kêu to: “Tiêu rồi!”

Cậu nhảy xuống giường, An Cúc Nhạc lấy ra trải giường lau dịch trắng trên mặt, hỏi: “Sao vậy, có case hả?”

“Em sắp trễ học rồi.” Cậu vừa nói vừa vào phòng tắm.

Vội vội vàng vàng. An Cúc Nhạc nhìn, vẻ mặt hoang mang: Đi học? Học cái chi?

Đỗ Ngôn Mạch chỉ tắm sơ một cái, chẳng mấy chốc lại đi ra, cậu ấy để trần thân thể cường tráng, hối hả thay áo thun và quần jeans: “Buổi chiều em sẽ về, anh…”

An Cúc Nhạc ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, một tay vẫy vẫy: “Tôi chờ cậu.”

Y đã sớm xin phép nghỉ, không cần đi làm.

Đỗ Ngôn Mạch ngẩn ngơ.

Ba chữ giống hệt 5 năm trước, trong cùng một căn nhà, cùng một người nói… Đỗ Ngôn Mạch yên lặng, An Cúc Nhạc còn chưa kịp hỏi sao thế, đối phương đã ôm siết lấy y, độ lực mạnh đến nỗi suýt thì bẻ gãy eo già bị giày vò nguyên buổi sáng của y.

Đỗ Ngôn Mạch: “Buổi chiều em sẽ về… thật đấy, chắc chắn.”

An Cúc Nhạc không hiểu gì sất, về thì về, làm gì mà như sinh ly tử biệt vậy? Lại nghe Đỗ Ngôn Mạch trầm giọng nói: “Đã hứa chờ em, không được nuốt lời.”

An Cúc Nhạc nghe vậy là hiểu, đoán chừng là ám ảnh năm xưa. Y vừa bực mình vừa buồn cười, sờ đầu Đỗ Ngôn Mạch: “Rồi, tôi không bước ra ngoài một bước luôn, được chưa?”

Đỗ Ngôn Mạch ngước mặt lên, sắc mặt vẫn còn ngơ ngác luống cuống, An Cúc Nhạc thở dài trong lòng, cậu tưởng bỏ đi dễ lắm sao? Nó ngốn hết sức lực tôi tích cóp từng tí một trong cuộc đời này đó, từ nay về sau không đi nữa, cũng đi không nổi nữa. “Ngoan, đừng nghĩ nhiều, nha?”

Bấy giờ Đỗ Ngôn Mạch mới xem như yên tâm.

An Cúc Nhạc nâng mặt cậu ấy lên hôn, luồn lưỡi mình vào, Đỗ Ngôn Mạch hiển nhiên đáp lại…

Hôn hôn, cậu bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn: “?!”

Hai người rời môi kéo theo sợi nước, sợi nước kia loáng thoáng có lẫn chút dịch trắng đục, An Cúc Nhạc quệt miệng, cười hả hê vì được như nguyện: “Ngọt đúng không?”

“……”

Đỗ Ngôn Mạch ra cửa.

An Cúc Nhạc ngồi trên giường đờ ra một chốc, bỗng nhiên bật cười, tình cảnh này quả thật không kém hai năm trước là bao, cũng là làm xong một trận kịch liệt, sau đó cậu thanh niên mới nhớ ra hành trình tiếp theo của mình, vội rút gậy chạy mất.

Y vốn định nằm xuống ngủ nướng thêm lát, chẳng qua thấy giường chiếu bừa bãi như vậy bèn dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu.

Quên đi, tắm thôi.

An Cúc Nhạc đi tới phòng tắm, vừa đi vừa xoa hông, chậc chậc, rốt cuộc cũng già rồi, không chịu nổi kiểu lăn qua lộn lại như thế. Trước khi gội đầu, y vuốt hết tinh dịch trên tóc xuống, bỏ vào miệng.

Đậu má, không phải ngọt hả? Chỉ là mùi tanh nhạt bớt, nhưng sau đó cũng không hẳn không thấy ngọt, thì ra trong lòng ngọt, ngay cả thứ này cũng có thể trở nên ngọt.

Y dọn dẹp giường chiếu, lột ra trải giường đem đi giặt hết, rồi lại lên mạng mua bộ ra giường mới, tiện thể đặt KFC ăn sáng.

Trong phòng khách có TV, là loại cũ, An Cúc Nhạc vốn định coi phim bộ, không ngờ buổi sáng chỉ chiếu Teletubbies kinh điển bất hủ, y đành phải uể oải vẫy chào Tinky Winky: “Nhân tài, chào nha ~~”

*Teletubbies là một loạt chương trình truyền hình chủ yếu dành cho trẻ em mầm non trước tuổi đi học, sản xuất từ năm 1997 đến 2001. Về chữ “nhân tài” thì giải thích thế này, ở bên Đài Loan có câu “Tinky Winky là một nhân tài”, nhưng thật ra hàm ý trái ngược, ý là mắng “não tàn”, bởi vì mấy con Teletubbies được coi là não tàn vì hành động và lời nói cứ lặp đi lặp lại, nên khi người ta nói “bạn là nhân tài” thì một là người ta nghiêm túc khen bạn, hai là người ta chê bạn não tàn như Teletubbies.

Chán quá.

Bữa sáng đưa đến, An Cúc Nhạc ăn no, ngáp một cái, nằm trên sô pha ngủ một giấc. Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, mặt trời đứng bóng, ra giường đã giặt xong, y đứng dậy đem phơi thì thấy trên ban công chất một chồng đồ vật hình thù quái lạ, có lẽ là đồ trang sức của dân tộc thiểu số, thêm mấy cái ấm kỳ quặc. An Cúc Nhạc không có gì làm, nổi hứng lục lọi quanh nhà, có câu “Của anh tức là của em, của em thì là của em” mà.

Y lục lọi tìm tòi, cuối cùng phát hiện một cái hộp chứa đĩa CD và ảnh chụp dưới tủ TV.

Ảnh chụp rất bình thường, đủ loại phong cảnh, những người trong ảnh có màu da và cách ăn bận khác nhau, trên đĩa CD phần lớn chỉ ghi chú qua loa tên địa danh, duy chỉ có một đĩa không viết gì hết.

Phát hiện CD mờ ám phải mau bật lên xem, đây là bản năng của đàn ông, An Cúc Nhạc bỏ đĩa vào máy, mở đầu chỉ chiếu cảnh sa mạc bao la.

“……” Thật thiếu cao trào. An Cúc Nhạc khinh bỉ tua tới, mãi đến khi nghe thấy một giọng nữ: “Đỗ Ngôn Mạch, cậu toàn quay cảnh không quay người, chán thấy mồ!”

Sau đó hình ảnh rung giật, coi bộ máy quay bị giật đi, bấy giờ bóng dáng của Đỗ Ngôn Mạch mới hiện ra — Màu da của cậu ấy đen hơn hiện tại, tóc cắt ngắn ngủn, trên cằm râu ria lởm chởm, dáng vẻ hào sảng mà không kém phần nam tính: “Mình có gì hay để quay đâu…”

Giọng nữ: “Phải nắm bắt cơ hội chứ, lần sau chẳng biết chừng nào mới có thể quay lại sa mạc Gobi… thế này đi, nói nguyện vọng của cậu nghe xem?”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng một lát rồi mới nói: “Trước đây mình nghĩ, chạy bộ chỉ cần có thể hưởng thụ phong cảnh xung quanh là đủ vui rồi, nhưng càng ngày mình càng muốn thắng… muốn chạy xa hơn, nhìn nhiều hơn. Đây không phải là lần cuối cùng mình tới đây, một ngày nào đó, mình muốn giành tư cách tham dự Chuỗi cuộc đua bốn sa mạc*, để cho một người vẫn một mực quý trọng mình, chờ đợi mình, cảm thấy tự hào.”

Chuỗi cuộc đua bốn sa mạc (The 4 Deserts Race Series) là cuộc thi Ultramarathon thường niên dài 250 km mỗi chặng, qua 4 sa mạc Atacama, sa mạc Gobi, sa mạc Sahara, sa mạc ở Antarctica. Đây được xem là cuộc đua khắc nghiệt nhất thế giới và được xưng là “khảo nghiệm tột bậc của sức chịu đựng con người”.

Ánh mắt cậu ấy sáng ngời, nét mặt cương quyết, nhưng lúc nói xong câu cuối, cả người mềm mại hẳn. Giọng nữ kia yên lặng một lát, hỏi: “Là bố mẹ cậu hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Không phải.”

Giọng nữ: “Bạn gái?”

Đỗ Ngôn Mạch: “… Không phải.”

Giọng nữ có vẻ hưng phấn thêm chút, hỏi dò: “Vậy là ai nha?”

Lúc này Đỗ Ngôn Mạch mới cúi đầu, dụi mũi nói: “Vợ mình.”

“……” Giọng nữ hết sức kinh ngạc: “Cậu kết hôn rồi ư?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Chưa, nhưng mình muốn sống bên anh ấy cả đời.”

Giọng nữ: “Cậu cứ ra ngoài chạy mãi, lần này chạy xong sa mạc Gobi, sau đó phải đi Pháp dự thi đúng không? Bạn gái… vợ cậu không có ý kiến?”

Nói đến đây, Đỗ Ngôn Mạch mới cười khẽ: “Anh ấy nói anh ấy sẽ chờ mình.”

“Anh ấy chưa bao giờ gạt mình.”

“Anh ấy vẫn luôn quý trọng mình.”

“Mình muốn trở thành người đàn ông đáng để anh ấy quý trọng.”

“……”

Hình ảnh dừng lại, xem ra cô gái kia không quay tiếp nữa.

Sa mạc Gobi, An Cúc Nhạc từng tra tài liệu, đó là một trong những chặng đua thuộc Chuỗi marathon bốn sa mạc, mỗi chặng dài 250 km, trong 7 ngày ngắn ngủi phải chạy qua 6 trạm.

Chắc cái này được quay vào khoảng thời gian đó.

Nhiều năm trước có một ngôi sao Đài Loan chạy được hạng 3 danh giá, trở thành tuyển thủ châu Á có kỷ lục cao nhất, sau đó bị tuyển thủ Hong Kong vượt mặt. Y nhớ Đỗ Ngôn Mạch chạy xong cả chặng, xếp hạng 17, mà tuyển thủ lọt top 15 cả 3 chặng đua mới có cơ hội tham dự chặng cuối cùng — Antarctica.

Người được nhắc đến là Lâm Nghĩa Kiệt, trước đó tác giả cũng có nhắc một tuyển thủ Đài Loan chạy xuyên Con Đường Tơ Lụa cũng là anh này.

Sau này thực hiện kế hoạch xuyên Trung Á, Đỗ Ngôn Mạch lại đi chạy, chạy xong đến Sahara. Lần này thành tích của cậu ấy rất tốt, xếp hạng 4, mặc dù không phá được kỷ lục của tiền bối, nhưng cũng giúp cậu ấy nổi tiếng ở Đài Loan.

An Cúc Nhạc rút đĩa CD ra, đặt trong tay lật qua lật lại, miệng lầm bầm: “Ai là vợ cậu…” Chẳng qua nghĩ đến yêu nữ kia tỏ vẻ mất mát khi nghe thế, y vẫn rất thích chí.

Ầy, muốn chia rẽ à.

Đỗ Ngôn Mạch chạy qua hai trạm, đi Nam Mỹ, sau đó trở về… phát hiện người yêu thoạt đầu hứa chờ mình, đi mất tiêu rồi.

Rõ ràng cậu ấy có lý tưởng, có mục tiêu, lại thích chạy như thế, nhưng lại vì y mà dừng bước, ở lại Đài Loan, ngay cả câu trách móc cũng không có.

An Cúc Nhạc rất muốn mắng cậu ấy ngốc, nhưng rồi lại vui mừng vì mình yêu thương cậu ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí.

“Mình muốn sống bên anh ấy cả đời.”

“Em nghĩ là cả đời, còn anh nghĩ bao lâu?”

An Cúc Nhạc không xem CD nữa, lật xem từng tấm ảnh trong trong hộp, nào phong cảnh xa lạ, nào con người xa lạ, y cứ ngỡ cậu thanh niên vui đến chẳng nhớ nhà, nhưng không phải cậu ấy không nhớ, mà là nghiền ngẫm nhiều hơn, ước tích xa hơn.

Xa đến cả đời.

Chỉ là không lường trước, nửa đường bị cho leo cây.

Tới chiều, Đỗ Ngôn Mạch trở về theo lời đã nói, cậu ấy thở dốc, An Cúc Nhạc đoán cậu ấy chạy về đây, y rót nước cho cậu ấy, hỏi: “Đi học gì thế?”

Đỗ Ngôn Mạch vòng hai tay quanh người y, dùng mặt dụi dụi, quấn người muốn chết, uống nước cũng bắt An Cúc Nhạc đút. “Tâm lý học thể thao, Huấn luyện lực cơ bắp, Tổ chức thể thao quốc tế và tình hình hiện tại…”

“Chờ chút.” An Cúc Nhạc cắt ngang: “Học ở đâu?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Học viện Thể thao Đài Bắc,” Dứt lời mới sực nhớ chưa đề cập với An Cúc Nhạc bao giờ, “Năm ngoái em thi đậu, bây giờ đang học năm nhất…”

“……” An Cúc Nhạc há to miệng, kinh ngạc đến run tay, cả cốc nước đổ hết vào miệng Đỗ Ngôn Mạch: “Cậu học cái đó làm gì?”

“Khụ! Khụ!” Đỗ Ngôn Mạch sặc nửa ngày mới bình thường lại: “Em cần bằng cấp.”

“Ồ.” An Cúc Nhạc đáp một tiếng, sửng sốt hồi lâu, cái hiểu cái không.

Đỗ Ngôn Mạch: “Có bằng cấp mới tiện cho kế hoạch, mai này… em muốn ở bên cạnh anh.”

An Cúc Nhạc nhất thời hiểu: “Thật ra tôi không phản đối…”

“Em biết.” Đỗ Ngôn Mạch ôm chặt y, hôn vành tai y: “Em thừa nhận mình vẫn còn muốn chạy, cũng sẽ đi chạy, nhưng em muốn dành nhiều thời gian hơn ở lại đây… không phải là vấn đề của anh, là của em, em đi đủ rồi.” Đủ rồi, cũng sợ nữa.

Sợ một ngày nào đó, cậu lại phải khóc thảm thiết như thế một lần nữa.

An Cúc Nhạc thật sự… rõ ràng cậu ấy không thích học bài mà. “Tôi đã xem ảnh chụp, cậu đi qua rất nhiều nơi.”

“Ừm.” Đối sang đề tài này, Đỗ Ngôn Mạch không muốn nói cho lắm, dù sao đó cũng là nguyên nhân khiến cậu suýt nữa mất đi người trước mắt.

“Rất nhiều rất nhiều nơi… nơi nào cũng đẹp cả. Nghĩ đi nghĩ lại tôi chỉ là một ông chú miệng tiện, tính cách tồi tệ, mông ngứa, hoa cúc… được rồi, không đen. Tôi không hiểu… ầy, không phải tôi nghi ngờ cậu, tôi chỉ nghi ngờ chính mình thôi, rốt cuộc tôi có giá trị gì khiến cậu kiên trì như thế?”

An Cúc Nhạc chỉ đơn thuần trình bày nghi vấn, Đỗ Ngôn Mạch nắm tay y, vuốt ve hồi lâu mới mở miệng: “Anh vẫn luôn quý trọng em.”

An Cúc Nhạc ngẩn ra, y vừa nghe lời này trong CD, nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính miệng cậu ấy nói.

“Từ lúc vừa bắt đầu, anh đã mạnh miệng mềm lòng, mặc dù em chỉ… lợi dụng anh, anh vẫn đối xử với em rất tốt.”

An Cúc Nhạc: “Tại tôi…” Rảnh rỗi không có gì làm thôi!

Đỗ Ngôn Mạch hiếm khi cắt lời y, nói: “Em thích uống sôcôla, trong ngăn tủ trước giờ luôn đầy ắp. Những chuyện em nói không thích, anh tuyệt đối sẽ không làm nữa. Cho dù chạy bản thảo mệt cỡ nào, nét mặt anh nhìn em vẫn rất dịu dàng. Anh thích em đến mức mình có ra sao cũng được, lúc trước em không hiểu, đến sau này mới hiểu.”

An Cúc Nhạc chiều hư mỗi một tế bào của cậu, khiến chúng kêu gào không có y là không được. Số mệnh cả đời cậu đều buộc chặt trên người y, giống như một sợi dây thừng vô hình, cậu bị trói cam tâm tình nguyện, chỉ sợ ngày nào đó người này cởi trói, cậu không còn chỗ để đi.

“Em mới phải hỏi anh, tại sao anh đối xử với em tốt như thế?” Câu hỏi này, cậu từng hỏi nhiều năm trước rồi, nhưng An Cúc Nhạc toàn cố ý nói lái đi, không trả lời đàng hoàng, nhưng lần này, Đỗ Ngôn Mạch muốn biết đáp án.

An Cúc Nhạc yên lặng một lát: “Hàng cậu to.”

“……”

Nét mặt vặn vẹo hoài nghi của cậu thanh niên làm An Cúc Nhạc phì cười: “Bởi vì… cậu rất tốt.”

Cậu rất tốt, tốt với tôi, sợ tôi lạnh, sợ tôi nóng, ân cần hỏi han, quan tâm chu đáo. Lúc hai người ở bên nhau, An Cúc Nhạc gần như có thể quên béng sự đổi mùa, chỉ vì có người mùa hè quạt mát cho y, mùa đông ủ ấm cho y, thân thể y được cậu ấy bảo dưỡng, một mẩu tim khuyết thiếu cũng được bổ lấp, Đỗ Ngôn Mạch nói y quý trọng cậu ấy, cậu ấy cho rằng mình không như vậy sao?

Là chính bản thân y nghĩ mối quan hệ này quá mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tuyên cáo không còn đường cứu vãn, nhưng đúng là cậu thanh niên đã từng sơ suất lơ là một thời gian ngắn.

Tình cảm cần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chung tay, chỉ âm thầm yêu hay nhung nhớ, tuyệt đối không đủ.

An Cúc Nhạc rũ mắt nhìn đôi bàn tay đan nhau của hai người, lầm bầm: “Cả đời.”

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

Y không còn nghĩ chia tay nữa, mà là thật lòng suy tính: Cả đời.

Làm sao cùng đối phương đi cả đời.

Từ nay về sau an cư, từ nay về sau lạc nghiệp.



Bữa trưa kiêm bữa chiều là gọi pizza, Đỗ Ngôn Mạch không giỏi nấu ăn, mấy năm nay cậu bị An Cúc Nhạc cưng chiều dữ quá, mười ngón tay không dính nước dương xuân, chi bằng nói luôn ngay cả nước cậu cũng nấu rất khó uống.

*Nước dương xuân ý chỉ nước tháng ba, tháng ba trời còn lạnh nên nước cũng lạnh. “Mười ngón tay không dính nước dương xuân” ý nói những người không cần tự mình giặt quần áo vào thời điểm này, kiểu như con nhà có điều kiện có người làm giùm hoặc những người được chiều chuộng nâng như nâng trứng.

Không phải Đỗ Ngôn Mạch không có lòng học hỏi, nhưng mà… con người có cái họ am hiểu và không am hiểu, cuối cùng An Cúc Nhạc trực tiếp tuyên án: “Cậu không có thiên phú, thôi bỏ đi.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy em có thể làm gì?”

Vấn đề này An Cúc Nhạc nghĩ thật lâu… lâu ơi là lâu, cuối cùng nói: “Chờ tôm nấu chín, lột vỏ cho tôi đi…”

Thế là từ nay về sau mỗi khi An Cúc Nhạc ăn tôm sẽ có người sớm một bước lột sạch vỏ hộ y, lột đầy một mâm, bản thân người lột thì lại nhịn.

Hai người ăn no, Đỗ Ngôn Mạch dọn dẹp. An Cúc Nhạc nghĩ đến vài ngày trước đó hai người nói chuyện trong phòng họp công ty, quả thật y đã vô thức cho rằng cậu thanh niên đối xử với mình quá tốt, sợ đến lúc đó đi không được, bỏ không xong, mấy năm nay bọn họ đi đến nước đó, có lẽ một phần là do y ngấm ngầm cam chịu mà ra.

Giữa người yêu hay vợ chồng, sợ nhất không phải là cãi nhau, mà là không thèm cãi.

Nghĩ thông rồi, An Cúc Nhạc hưng phấn nói: “Chúng ta cãi lộn nha?”

“……” Đỗ Ngôn Mạch chẳng biết y lại giở trò quỷ gì, tóm lại hùa theo là được: “Anh muốn cãi thế nào?”

Nên nói thì nói, nên mắng thì mắng, nên phạt thì phạt… nhưng giờ phút này, An Cúc Nhạc thật sự đang vui đến mức không tìm được lý do để cãi nhau: “Được rồi, lần tới cãi sau.”

“……” Cái này cũng hẹn trước được ư?

Nguyên cả buổi chiều, hai người chụm lại ở đằng kia xem đĩa ngắm ảnh, ngoại trừ cái đĩa mà An Cúc Nhạc lấy, còn lại toàn là phong cảnh và một ít tình hình thực tế về Ultramarathon, chỉ có một đám đàn ông dáng người cường tráng là đáng xem thôi. Trong lòng An Cúc Nhạc rất khoái chí, tiện tay rút đã trúng thăm xịn nhất, quả thật may hết biết. Y nói: “Tôi thấy cái đĩa cậu thổ lộ với tôi rồi nha, vừa rút là trúng luôn, chuẩn không?”

Đỗ Ngôn Mạch không đáp, nhếch miệng hôn y. Với cá tính của An Cúc Nhạc, cậu không ở nhà, làm gì có chuyện không xưng đại vương lục lọi lung tung? Hơn phân nửa số đĩa đều viết đó là gì, chỉ có một đĩa không viết, dựa theo hứng thú xấu xa của An Cúc Nhạc, không lấy ra xem mới là lạ.

Mưu kế nho nhỏ này, nói nhiều sẽ lộ, im lặng là vàng. Đỗ Ngôn Mạch hôn y, hôn đến nỗi y đầu váng mắt hoa. An Cúc Nhạc cười ha ha: “Sao vậy, ngại hả?”

Đỗ Ngôn Mạch không đáp, tiếp tục hôn, dùng hôn để tổ lái chuyện này.

Gần sẩm tối, bộ ra giường mà An Cúc Nhạc đặt mua đã gửi tới, chất liệu cũng tạm, y bảo cậu thanh niên thay ra giường mới, sau đó lăn lộn trên đó, ôm chăn cười dâm: “Bây giờ có hai bộ, muốn dơ sao thì dơ.”

Đỗ Ngôn Mạch cúi người, hai tay chống ở hai bên má An Cúc Nhạc, trầm giọng nói: “Về đi.”

“……”

An Cúc Nhạc mở to mắt, đón nhận ánh nhìn chăm chú thâm trầm của cậu thanh niên, miệng hé vài lần, nhưng lại không lên tiếng.

Vấn đề này không thể trả lời qua loa có lệ, An Cúc Nhạc xoa mặt Đỗ Ngôn Mạch, tuy không muốn làm cậu ấy thất vọng nữa, nhưng mà… “Tôi muốn duy trì như bây giờ trước.”

Thường ngày An Cúc Nhạc nhí nhố là thế, nhưng đối mặt với vấn đề thật sự, trước giờ y đều đối mặt trả lời nghiêm túc, nói một thì không còn đường quay lại nữa. Ánh mắt Đỗ Ngôn Mạch ảm đạm, hiện rõ mất mát, nhưng cậu không nói gì nhiều, chỉ ừ một tiếng.

Tuy biết làm vậy hơi kiểu cách, An Cúc Nhạc vẫn an ủi: “Nhà đó tôi vừa khổ cực tân trang lại, còn chưa dùng được bao lâu, đừng nói đã ký hợp đồng cho thuê, bỏ thì khách thuê sau lời quá.”

Bây giờ Đỗ Ngôn Mạch mới trông như tươi tỉnh hơn cười một tiếng: “Vậy nhất định là đẹp lắm.”

“Đúng rồi.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em có thể qua đó không? Ý em là… thỉnh thoảng thôi.”

Lúc này An Cúc Nhạc trả lời thẳng thừng: “Không được.”

“… Ừ, em biết rồi.” Sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch bình tĩnh như thường, không phải không thất vọng, nhưng trên đời vốn dĩ không có chuyện tốt đẹp như thế, vung ma trượng lên một cái, mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Rào chắn trong lòng An Cúc Nhạc, lúc trước cậu đã vượt qua, không có nghĩa là bây giờ cũng thế.

Đỗ Ngôn Mạch ôm y: “Không sao, em chờ anh.”

Chờ cái gì chứ? Anh đây chỉ không muốn dỡ mặt tường kia xuống với lại không muốn cho cậu thấy thôi. Rõ ràng nên là vậy, nhưng bị cậu ấy ôm, tâm tình An Cúc Nhạc nhất thời sôi trào, trong lòng hơi xót.

Đôi khi, người yêu của y luôn có thể sử dụng cảm quan trẻ tuổi của cậu ấy để nhận biết một vài thứ y không thể tùy tiện nói nhiều, cũng như hóa giải nó. Trong lòng An Cúc Nhạc biết lần này cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, so nghị lực, so quyết tâm, so sức lực, y không thắng được cậu ấy.

Cũng không muốn thắng.

Vậy nên, bây giờ cho y làm giá một tí đi. “Cho tôi thêm chút thời gian.”

Đỗ Ngôn Mạch không dồn ép nữa, chỉ nói một chữ: “Ừm.”

Cậu có thể đợi.

Qua một gò đất, còn một ngọn núi, nhấp nhô gập ghềnh, bốn bề dậy sóng. Nhưng bất luận hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào, tình hình hiểm trở cỡ nào, cũng phải kiên trì đến cùng, đi đến đích mới thôi — Đây là tinh thần cốt lõi của Ultramarathon.

Xét theo phương diện nào đó, tình yêu và Ultramarathon thật sự dị khúc đồng công* đến lạ.

*Dị khúc đồng công: cách làm khác nhau mà mục đích, hiệu quả giống nhau.

Chung quy, đều là thử thách cả đời của cậu.

Cậu sẽ không bỏ cuộc.

Vĩnh viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.