Đế Vương Công Lược

Chương 62: Hỗn chiến 2




Càng sống càng đi lùi

Buổi tối 11 giờ, An Cúc Nhạc bảo Đỗ Ngôn Mạch về nhà.

Ở phương diện này, Đỗ Ngôn Mạch rất nghe lời An Cúc Nhạc, bảo cậu ấy đi thì đi, ngoại trừ hôm đó nhất thời không khống chế được, An Cúc Nhạc không mời cậu thiếu niên ngủ lại nữa, Đỗ Ngôn Mạch cũng không đưa ra yêu cầu.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, chậm thêm chút nữa… mặt khác lại ôm ghì người trong lòng, nhưng trước 11 giờ, An Cúc Nhạc nhất định sẽ bảo cậu về, ôm chặt bao nhiêu cũng vô dụng.

Trước đây bao giờ cũng lăn giường lúc nửa đêm, hôm nay chênh lệch như lòng sông với mặt biển, Đỗ Ngôn Mạch ít nhiều cũng cảm thấy khó hiểu, An Cúc Nhạc thành khẩn nói: “Lúc trước khác bây giờ khác, hiểm nguy của tôi ngày càng lớn, chắc cậu không muốn tôi vào tù hầu hạ đại ca xã hội đen đâu nhỉ?”

Đỗ Ngôn Mạch đủ mười sáu, có quyền tự chủ về thân thể, nhưng trước hai mươi tuổi, còn có một tội dụ dỗ đang lơ lửng trên đầu. An Cúc Nhạc đem “những điều cần lưu ý khi cặp kè với trẻ vị thành niên” mà Kiều Khả Nam đưa cho mình đặt thành hình nền, nhớ kỹ từng điều một, đọc thuộc làu làu. Vừa đến 11 giờ, bài “Về nhà” của Thuận Tử lập tức vang lên: “Về ~ nhà ~~ hãy mau ~~ về nhà ~~ đi ~~”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu không có cách nào phản kháng, cũng không thể phủ nhận khoảng cách tuổi tác rõ rành rành giữa hai người, nếu muốn đuổi kịp không phải là chuyện một sớm một chiều tích tắc là xong.

Không sao, cậu tự an ủi mình, cậu chạy được, chạy rất giỏi, cậu sẽ chạy đến khi người trước mặt mệt mỏi nghỉ chân mới thôi.

Cậu có đầy đủ sức chịu đựng.

Đi tới cửa trước, Đỗ Ngôn Mạch xoay người, ôm chặt An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc mặc cậu ấy ôm, cách ôm của cậu ấy ngày càng thành thục, lúc trước thì thích vùi mặt trước ngực y dụi tới dụi lui như đứa bé, bây giờ lại có thể bao bọc cả người y.

Hai người chênh nhau một cái đầu, mặt của An Cúc Nhạc vừa khéo đặt ở trước ngực trái của đối phương, nhờ vậy mà có thể nghe rõ tiếng tim đập của cậu ấy. Hô hấp không nói láo, tim đập không gạt người, An Cúc Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cần cổ thẳng tắp của Đỗ Ngôn Mạch, gần đây cậu thiếu niên có vẻ đen hơn một chút, gương mặt trông như càng thêm sắc sảo, y nhịn không được liếm má của cậu ấy một cái, Đỗ Ngôn Mạch giật thót, từ góc nhìn của An Cúc Nhạc, đúng lúc có thể thấy lỗ tai của cậu ấy từ từ đỏ lên.

Thiếu niên trẻ tuổi, rốt cuộc vẫn còn non và xanh lắm.

Người lớn xấu tánh An Cúc Nhạc nhếch miệng cười cười, nhéo nhéo lỗ tai nóng rần của cậu thiếu niên: “Đi đường cẩn thận.”

Đỗ Ngôn Mạch cũng không dám ôm thêm nữa, vội vàng đi về.

Trong phòng thoáng cái trống hơn phân nửa, trước khi đi, cậu thiếu niên sẽ dọn sạch tất cả vật dụng mình đã dùng qua ── Đây là quy tắc của An Cúc Nhạc, y không muốn một mình thu dọn những vật dụng còn sót lại, sẽ tạo cảm giác trống vắng như nhạc hết người tan, nhưng bây giờ trên bàn trà lại đặt một thứ gì đó, An Cúc Nhạc bước lên nhìn thử, là một quyển vở.

Hiển nhiên là của Đỗ Ngôn Mạch, An Cúc Nhạc vô thức giở ra xem, tất cả đều là công thức số học chi chít. An Cúc Nhạc chán chường đọc vài trang, cách giải đề tiến hành từng bước một của cậu thiếu niên thật sự rất ngốc, bút lực của cậu ấy hơi nặng, nét chữ cứng cáp, bên trong rõ ràng có xen lẫn nét chữ mềm nhẹ của một người khác, người nọ bổ sung cho cậu ấy, hầu như đề nào cũng có.

Từ trước… cho đến tận bây giờ.

Chắc là thầy giáo nhỉ? An Cúc Nhạc không nghĩ nhiều, đang lật xem thì một tờ giấy rơi ra, y lượm lên, đọc nội dung, trừng lớn mắt.

Đây… đây đây là…

An Cúc Nhạc vừa hốt vừa hoảng, đọc ba lần, đi tới trước máy vi tính, bấm mở cửa sổ Skype, quả quyết quấy rầy bạn thân: “Con gái con gái ~~ con, gái, ơi!!!!!”

Joke Nam: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ, ới ời ~~”

Hoa Cúc Đen: “Anh nhặt được một quyển vở.”

Joke Nam: “Bìa ngoài có phải là màu đen, bên trên viết『Death Note』không? Nếu là vậy thì, chúc mừng anh, đi mua táo* đi. Nếu không phải thì, tốt nhất anh nên Google xem cách sử dụng dấu chấm câu chính xác…”

*Nhân vật Raito trong manga Death Note đổi chác thông tin với thần chết Ryuk bằng những quả táo.

An Cúc Nhạc im lặng, đứa con gái này càng lớn càng đáng ghét, quả nhiên gần đỏ thì đỏ, theo ma đầu lâu quá cũng khó mà giữ được màu trắng thuần sạch sẽ: “Con nói chuyện với mẹ con vậy đó hả? Mẹ ngậm đắng nuốt cay năm tháng thoi đưa châu thai ám kết hoài thai chín tháng…”

*châu thai ám kết: yêu đương vụng trộm mà mang thai.

“……” Joke Nam: “Trọng điểm.”

Hoa Cúc Đen: “Bên trong có kẹp một tờ giấy thông báo, tuần này trường học của cậu ấy sẽ tổ chức Đại hội thể dục thể thao.”

Đầu bên kia im lặng một lát, hồi âm: “Đại hội thể dục thể thao à…”

Hoa Cúc Đen: “Ờ hớ…”

Hai người già sắp đến tuổi băm đã rời ghế nhà trường từ thuở nào cùng thở dài than ngắn gửi emo cho nhau, nhất là Kiều Khả Nam, thân là điểm tựa duy nhất của bạn thân, nghe đối phương tâm sư về chuyện yêu đương với trẻ vị thành niên, áp lực tâm lý không thể nói là không lớn.

Hoa Cúc Đen: “Cậu nói xem, anh có nên tham dự không?”

Đương nhiên là… không nên! Việc này đã dặn từ sớm rồi, có thể giấu được thì lo mà giấu cho kỹ, bây giờ lại nghênh ngang tham dự Đại hội thể dục thể thao của trường người ta, lỡ bị bắt gặp thì giải thích thế nào đây? Anh họ à?

Nếu phụ huynh của đối phương cũng có mặt, vậy đúng là hết đường chối cãi.

Kiều Khả Nam phân tích điểm lợi điểm hại rõ ràng rành mạch cho y. An Cúc Nhạc liên tục trả lời “ừ”, “ờ”, mãi đến khi Kiều Khả Nam nói xong, y nhìn cửa sổ yên tĩnh một lát, nói: “Anh muốn đi.”

“Đậu má!” Joke Nam: “Vậy sao anh không chịu nói sớm?” Đỡ mắc công cậu tốn thời gian và lực tay ở đằng kia tốt bụng khuyên nhủ cả buổi.

Hoa Cúc Đen: “Người ta muốn xem cậu quan tâm người ta thôi mà ~”

Joke Nam: “Ngay cả tim em ở kiếp sau cũng bị anh thao chảy nước rồi.”

*Tác giả chơi chữ: Cúc nói “quan tâm” (操心) Hán việt đọc là “thao tâm”, Kiều Khả Nam nói “tâm” (心: trái tim) bị “thao” (操).

Hoa Cúc Đen: “Thấy ghét!”

Đúng là khi nhìn lướt qua giấy thông báo, An Cúc Nhạc có do dự chừng 0.1 giây, nhưng mà thật sự chỉ bấy nhiêu thôi, nói cho cùng thiếu niên trưởng thành chỉ có một lần, cơ hội được tham dự Đại hội thể dục thể thao của cậu ấy… hẳn là rất ít, đến xem một chút cũng không sao. Đương nhiên như lời Kiều Khả Nam nói, không đi là tốt nhất, từ đầu đến cuối Đỗ Ngôn Mạch chẳng hề nhắc đến việc này với y, có lẽ vì không muốn y đi.

An Cúc Nhạc cắn tờ giấy thông báo nọ, lông mày nhíu lại, phần lớn thời gian y đều phân vân: vào lần đầu tiên hai người gặp nhau, với cậu thiếu niên mà nói, cho dù trước mắt là hoa cúc hoa mai hay hoa râm bụt đều giống nhau.

Trên đời này, chung quy không phải là ai phán xét ai.

An Cúc Nhạc thở dài một hơi, mở ra một file, gõ gõ chỉnh chỉnh bên trên hồi lâu, đoạn nói với Kiều Khả Nam: “Anh làm xong phiên bản của hôm nay rồi nè.”

Joke Nam: “……”

Gần đây An Cúc Nhạc rất thích hỏi Đỗ Ngôn Mạch về chuyện mối tình đầu, sau đó lén lút làm một cái bảng so hơn kém, tự thẩm du tinh thần.

Từ thẩm chưa đã ghiền nên quyết định chia ngọt sẻ bùi, cho con gái xem.

An Cúc Nhạc gửi qua, Kiều Khả Nam ở đầu bên kia xem xong, quả thật muốn ói máu: “Anh có thể nào có chút tiền đồ không!!!!!”

Hoa Cúc Đen: “Uầy, anh có mà, cậu xem chỗ này chỗ kia chỗ đó đi, anh thắng hết luôn…”

Kiều Khả Nam nhìn bảng so hơn kém trong iPhone, im lặng hỏi trời xanh, may thay lão nhà mình là công lớn tuổi, không làm mình càng sống càng đi lùi, a di đà phật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.