Đế Vương Công Lược

Chương 41: Phản kích (1)




Khi máy bay đến được Athens, thì Barrie đã khóc nhiều và dữ dội đến nỗi hai mắt của cô sưng hút lên gần như nhắm chặt lại. Thiếu tá Hodson đã cố gắng làm mọi cách để làm cho cô dịu đi, ông ta an ủi cô, ông ta nói với cô rằng ông ta chỉ làm theo chỉ thị và rằng cô có thể tìm ra cách để tìm hiểu về đám SEAL đó ra sao sau này. Ông ta nói rằng ông ta hiểu được vì sao cô lại khó chịu, lo lắng. Cô đã trải qua quá nhiều vất vả nhưng cô đã được chăm sóc y tế một cách tốt nhất có thể -

Ông ta không kịp nói hết câu, Barrie bật dậy khỏi chiếc ghế bất tiện như trên hầu hết các máy bay vận tải. “Tôi không phải là người đã bị bắn.” cô hét lên giận dữ. “Tôi không cần chăm sóc y tế, chăm sóc tốt, xấu hay bình thường cũng thế thôi. Tôi muốn được đưa đến bất kể chỗ mà Zane Mackenzie được đưa tới. Tôi không cần quan tâm đến việc ông được ra lệnh thế này hay thế nọ.”

Thiếu tá Hodson nhìn cực kỳ lo lắng, khó chịu. Ông ta cứ giật giật cái cổ áo trên bộ quân phục. “Cô Lovejoy, tôi xin lỗi. Tôi không thể làm bất cứ điều gì trong tình huống này. Ngay khi cô rời khỏi máy bay và bố cô được hài lòng vì cô an toàn thì khi đó đi đâu là quyền của cô.”

Biểu hiện trên mặt ông ta rõ ràng là muốn nói cô muốn đi đâu mặc cô nhưng lúc này tôi chỉ quan tâm đến việc đưa cô về chỗ bố cô. Barrie ngồi xuống, thở mạnh và gạt những giọt nước mắt trên mặt. Cô chưa bao giờ hành động như thế này trong suốt cuộc đời. Cô luôn luôn là một quý cô mẫu mực, một bà chủ tiệc hoàn hảo của bố cô.

Cô không hề cảm thấy có chút gì quý phái lúc này, bây giờ cô chỉ cảm thấy mình như một con hổ cái giận dữ, sẵn sàng xé xác bất kỳ ai muốn cản đường cô. Zane bị thương rất nghiêm trọng, có thể chết và đám ngu ngốc này lại không để cho cô ở bên anh. Khốn kiếp những thủ tục quân đội phiền hà, và khốn kiếp cả thế lực của bố cô, cả hai thứ đã khiến cho cô bị đưa đi xa khỏi anh.

Mặc dù cô rất yêu bố mình, nhưng cô biết cô sẽ chẳng bao giờ có thể tha thứ cho ông nếu Zane chết và cô không ở đó bên anh. Cô chẳng bận tâm đến việc anh không biết về Zane, không có gì có thể so sánh được với việc lo sợ khủng khiếp đang lơ lửng trước mắt cô. Chúa ơi, đừng để anh ấy chết. Cô không thể nào chịu đựng được điều đó. Thà rằng bản thân cô bị chết dưới bàn tay của bọn bắt cóc còn hơn là để Zane bị giết khi giải cứu cô.

Chuyến bay mất gần một giờ rưỡi. Máy bay hạ mạnh xuống đường băng làm cô bị giật mạnh trên ghế, rồi chạy đà một đoạn dài dường như không bao giờ dừng lại. Cuối cùng thì nó cũng dừng lại và thiếu ta Hodson đứng dậy, rõ ràng nhẹ nhõm vì được giải phóng khỏi một gánh nặng khó chịu.

Cửa máy bay mở ra, nắm chặt lấy vạt chiếc áo choàng màu đen xung quanh mình, Barrie bước ra khỏi máy bay bước vào ánh nắng rực rỡ của Athens. Đã là gần cuối buổi sáng, sức nóng đã hình thành. Barrie chói nắng và lấy tay che mắt. Cô cảm thấy như đã hàng thế kỷ rồi chưa được thấy ánh mặt trời.

Một chiếc Limousine màu đen với những chiếc cửa sổ tối màu đã đợi ngay dưới chân máy bay. Cửa xe bật mạnh ra và bố cô chồm ra, hoàn toàn quên mất là mình đang chạy về phía trước. “Barrie.” Hai ngày dài đằng đẵng của sự lo lắng và nỗi sợ hãi hằn rõ trên khuôn mặt bố cô, những ở đó cũng hiển hiện rõ ràng sự khuây khoả khi ông bước vội đến ôm chặt lấy cô. Cô bắt đầu khác lại, hoặc cô thể cô chưa bao giờ ngừng khóc. Cô vùi mặt vào ngực áo ông, ôm chặt lấy ông. “Con phải quay trở lại.” cô thổn thức thốt lên những từ ngữ tối nghĩa.

Bố cô xiết chặt vòng tay xung quanh cô. “Không sao, không sao đâu con. Bây giờ con đã an toàn rồi và bố sẽ không để chuyện gì nữa xảy ra với con nữa đâu, bố thề. Bố sẽ đưa con về nhà-”

Cô lắc đầu một cách dữ dội, cố gắng tuột khỏi vòng tay ông. “Không,” cô tức tối hét lên. “Con phải quay lại Montgomery. Zane - anh ấy bị bắn. Anh ấy có thể chết. Ôi chúa ơi, con phải quay lại đó ngay bây giờ.”

“Mọi việc rồi sẽ đâu vào đầy thôi con,” ông vuốt ve cô và thì thầm nho nhỏ. “Bố đã cho một bác sĩ chờ-”

“Con không cần bác sĩ.” Cô hét lên và đẩy ông ra. Cô chưa bao giờ làm như thế trước đây, và gương mặt của bố cô trắng bệch vì sốc. Cô vuốt mái tóc rối bù hai ngày không chải và nói. “Bố hãy lắng nghe con nói. Người đàn ông đã giải cứu con bị bắn. Anh ấy có thể chết. Anh ấy vẫn đang ở trong phòng mổ khi thiếu ta Hodson buộc con lên máy bay. Con muốn quay lại. Con muốn đảm bảo là Zane không sao.”

William Lovejoy kiên quyết nắm lấy bờ vai con gái và dẫn cô về phía chiếc limo đang đợi. “Con không cần phải quay lại đâu con gái yêu,” ông nói dịu dàng. “Bố sẽ hỏi đô đốc Lindley về tình trạng người lính của ông ta. Cha đoán anh ta là một đội viên SEAL đúng không?”

Cô gật đầu.

“Không cần thiết phải quay lại tầu, nó chắc là con hiểu điều đó. Nếu anh ta sống sót qua cuộc phẩu thuật, anh ta sẽ được chuyển bằng hàng không đến một bệnh viện quân đội.”

Nếu anh ta sống sót qua cuộc phẩu thuật. Những từ ngữ đó vang vang trong đầu cô như một lưỡi dao, nóng và đau đớn. Cô nắm chặt bàn tay lại thành những nắm đấm, mọi tế bào trong cơ thể cô cứ kêu gào cô lờ đi những lý luận logic, lờ đi mọi cố gắng, nỗ lực làm dịu. Cô cần phải ở bên cạnh Zane.

Ba ngày sau, cô đứng trong văn phòng của bố với cái cằm ngẩng cao và đôi mắt lạnh lùng mà ông chưa từng thấy qua. “Bố yêu cầu đô đốc Lindley chặn đứng những yêu cầu của con” cô cáo buộc.

Đại sứ thở dài. Ông bỏ cặp kính và cẩn thận đặt nó lên bàn. “Barrie, con biết là bố rất hiếm khi từ chối những yêu cầu mà con đưa ra, nhưng con đã vượt quá giới hạn về người đàn ông này. Con đã biết là anh ta đã hồi phục và đó là những gì mà còn cần biết thế thôi. Chẳng có lý do gì khiến con cứ nằng nặc đòi đến chỗ giường bệnh của anh ta? Một số tờ báo lá cải sẽ khám phá ra điều đó, và rồi vụ thử thách của con sẽ tràn ngập trên khắp các mặt báo trên thế giới. Đó là điều con muốn à?”

“Vụ thử thách của con à?” cô lặp lại. “Vụ thử thách của con? Thế còn anh ấy. Anh ấy gần chết. Không có gì chắc chắn là đô đốc nói sự thật, anh ấy có thực sự còn sống không?”

“Tất nhiên là anh ta còn sống. Bố chỉ yêu cầu Joshua ngăn chặn bất cứ yêu cầu nào của con về địa điểm của anh ta thôi.” ông đứng dậy đi vòng qua bàn và nắm lấy bàn tay kháng cự của cô trong tay mình. “Barrie, hãy để cho bản thân mình có thời gian để hồi phục lại những chấn thương. Bố biết là con hình dùng về cái cái anh lính này như một kiểu anh hùng trong phim, điều đó cũng bình thường thôi. Sau một thời gian, khi con đã hồi phục lại được bối cảnh trước đây, thì con sẽ rất vui mừng rằng mình đã không làm mình xấu hổ vì đuổi theo anh ta đấy con ạ.”

Thật là gần như một nhiệm vụ bất khả thi khi cố gắng kiếm chế sự giận dữ đang phun trào như núi lửa trong tâm trí cô. Không ai thèm lắng nghe cô nói, thậm chí họ còn không muốn lắng nghe. Họ cứ luôn mồm nói về vụ bắt cóc của cô, về cách cô nên làm thế nào để chữa lành những vết thương tâm lý. Cô đã phải nói đi nói lại hàng nghìn lần rằng cô không bị cưỡng bức. Nhưng cô mạnh mẽ từ chối được kiểm tra bởi một bác sĩ, điều đó tất nhiên chỉ càng làm dấy lên sự suy đoán rằng bọn bắt cóc đã thực sự hãm hiếp cô. Nhưng cô thì cô biết rằng thân thể cô đầy những dấu vết của những cuộc làm tình với Zane, những dấu ấn đó cực kỳ quan trọng và riêng tư nó không phải dành cho những đôi mắt của bất cứ ai khác. Mọi người đối xử với cô như thể cô được làm bằng pha lê, cẩn thận không nhắc đến vụ bắt cóc đến nỗi cô nghĩ cô có thể phát điên lên mất.

Cô muốn nhìn thấy Zane. Đó là tất cả những gì cô cần. Chỉ cần nhìn thấy anh, đảm bảo với bản thân mình rằng anh không sao, anh bình yên. nhưng khi cô hỏi một lính thuỷ đánh bộ trong đại sứ quán hỏi thăm về Zane, thì đô đốc Lindley là người trả lời cô thay vì một đại tá.

Vị đô đốc nghiêm chỉnh đó đã đến văn phòng của đại sứ quán gần một giờ trước. Barrie chưa trở lại làm công việc của cô trong đại sứ quán, vì cô cảm thấy là mình không thể tập trung được, cho nên cô đã tiếp vị đô đốc trong một phòng tiếp khách riêng.

Sau một đoạn hội thoại lịch sự về sức khỏe của cô và về thời tiết, vị đô đốc đã đi vào điểm chính trong cuộc viếng thăm của ông ta. “Cô đã có một vài yêu cầu được biết về thông tin của Zane Mackenzie,” ông ta lịch sự nói, “Tôi giữ thông tin về tình trạng của anh ta, và tôi có thể nói chắc chắn với cô ngay bây giờ rằng anh ta đã hoàn toàn hồi phục. Phòng mổ của tầu đã có thể cầm được máu cho anh ta, và lá lách của anh ta cùng không cần phải cắt bỏ. Tình trạng của anh ta đã được ổn định và anh ta đã được chuyển đến một bệnh viện. Khi anh ta khỏe lên anh ta sẽ được chuyển về Mỹ để dưỡng bệnh.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Barrie hỏi, mắt của cô rực sáng. Cô hầu như không ngủ được trong ba ngày qua. Mặc dù cô phục sức một cách hoàn hảo và sành điệu, mắt của cô thâm quầng và cô đang sút cân rất nhanh, bởi vì sự lo lắng làm cô không thể ăn được.

Đô đốc Lindley thở dài. “William yêu cầu tôi giữ kín thông tin đó với cô, Barrie và tôi phải nói rằng ông ấy làm đúng. Tôi biết rõ về Zane. Anh ta là một chiến binh cực kỳ xuất sắc. Nhưng SEAL ai cũng đều rất hoang dã, những phẩm chất khiến họ trở thành những chiến binh dũng cảm không thể biến họ thành những công dân mẫu mực được. Hơn nữa những thông tin về họ được bảo mật nghiêm ngặt, việc huấn luyện và nhiệm vụ của họ là tối mật.”

“Tôi không cần biết về thông tin huấn luyện cảu anh ấy,” cô nói giọng nghẹn ngào. “Tôi cũng chẳng cần biết về các nhiệm vụ của anh ấy. Tôi chỉ muốn được gặp anh ấy.”

Vị đô đốc lắc đầu. “Tôi xin lỗi.”

Không có điều gì cô nói có thể làm lay chuyển ông ta. Ông ta từ chối cung cấp thêm dù chỉ là một chút thông tin cho cô. Dù vậy thì quan trọng nhất vẫn là Zane còn sống, anh sẽ không sao. Chỉ cần biết có như vậy mà cô đã cảm thấy run run và sự căng thẳng không thể nào chịu đựng được cuối cũng cũng được giải toả.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô tha thứ cho cha mình về việc gây phiền phức.

“Con yêu anh ấy,” cô nói một cách khoan thai. “Cha không có quyền ngăn con không gặp anh ấy.”

“Yêu?” bố cô nhìn cô một cách thương xót. “Barrie, những gì con cảm thấy bây giờ không phải là tình yêu. Đó chỉ là sự sùng bái anh hùng. Nó sẽ phai nhạt đi, bố chắc là như vậy.”

“Chẳng lẽ bố nghĩ là con chưa từng cân nhắc đến vấn đề đó ư?” cô hét lên. “Con không phải là một con bé con ngờ nghệch hâm mộ cuồng nhiệt những ngôi sao nhạc rock. Đúng là con đã gặp anh ấy dưới một tình huống nguy hiểm và căng thẳng. Đúng là anh ấy đã cứu con - và anh ấy gần chết vì điều đó. Con hiểu rõ cái gì chỉ là sự mê đắm thường tình và con cũng hiểu rõ thế nào là tình yêu, tuy nhiên thậm chí nếu con không hiểu được rõ vấn đề thì quyền quyết định không tuỳ thuộc vào bố.”

“Con là người luôn luôn biết lẽ phải mà. ít nhất con cũng phải thừa nhận rằng ngay bây giờ sự phán đoán của con chắc là không được minh mẫn như bình thường. Nếu con cứ hành động một cách hấp tấp, bồng bột, ví như cưới người đàn ông đó - mà bố chắc là anh ta sẽ vồ ngay lấy cơ hội được lấy con - và rồi con nhận ra rằng con thực sự không yêu anh ta? Hãy nghĩ đến việc mọi thứ sẽ rối tung lên như thế nào. Bố biết nói như thế này thì nghe có vẻ hợm mình, trưởng giả, nhưng anh ta không cùng đẳng cấp với chúng ta. Anh ta là một lính thuỷ và được đào tạo làm một sát thủ. Còn con con ăn tối với những đức vua và nhảy với những hoàng tử. Hai người không hề có một chút gì chung cả?”

“Trước tiên, như thế không phải là nghe có vẻ hợm mình, trưởng giả, mà thực sự là hợm mình, trưởng giả. Thứ hai, bố chắc không đánh giá cao việc con là một con người thực sự để đến nỗi cho rằng tiền bạc của con là thứ hấp dẫn duy nhất của con.”

“Con biết là ý của bố không phải như vậy.” ông nói, qủa thật rất sốc. “Con là một người tuyệt vời. Nhưng làm sao một con người như anh ta có thể đánh giá đúng mức cuộc sống mà con sống? Làm sao con có thể biết được anh ta không để mắt vào của cải của con?”

“Bởi vì con hiểu anh ấy,” cô tuyên bố. “Con hiểu anh ấy theo cách mà con không thể nào tìm kiếm được nếu con gặp anh ấy ở một bữa tiệc sang trọng của đại sứ quán. Theo như cha thì SEAL không thể nào chu đáo và tử tế, nhưng anh ấy thì rất chu đáo và tử tế. Nói đúng ra thì tất cả họ đều như vậy. Bố, con đã nói đi nói lại với bố không biết bao nhiêu lần rằng con không bị cưỡng hiếp. Con biết bố không tin con, và con cũng biết rằng bố đã chịu đựng và lo lắng cho con rất nhiều. Nhưng con thề với bố - con thề - rằng con không hề bị hãm hiếp gì cả. Bọn nó cũng đã lên kế hoạch như vậy, ngày tiếp theo, nhưng chúng đợi một ai đó. Mặc dù con phải trải qua sự sợ hãi, kinh hoàng, nhưng con không hề bị chấn thương do bị cưỡng bức tập thể như bố tưởng tượng. Nhìn thấy Zane nằm trong một vũng máu khốn kiếp đó còn đáng sợ và khủng khiếp hơn nhiều hơn bất cứ chấn thương nào mà bọn bắt cóc đó có thể làm.”

“Barrie!” đó là lần đầu tiên trong cuộc đời bố cô từng nghe cô thốt ra một từ chửi thề. Nghĩ về điều đó quả thật cô chưa từng nghĩ đến một từ chửi thề trong cuộc đời, cho đến khi đám đàn ông cục súc đó tóm lấy cô trên đường phố và rồi giam cầm cô trong những giờ phút khủng khiếp. Cô đã chửi chúng và cô không hề hối hận. Cô cũng đã nguyền rủa thiếu tá Hodson và cũng không hề hối hận vì điều đó.

Với một nỗ lực hết sức, cô cố điều chỉnh giọng nói của mình. “Bố cũng biết rằng nỗ lực đầu tiên để đưa con ra khỏi đó đã không thành công.”

Bố cô gật đầu cụt ngủn. Ông đã cực kỳ đau đớn, khốn khổ, đã nghĩ rằng hy vọng cuối cùng để giải cứu cô đã thất bại và ông đã tưởng tượng về những thứ mà cô có thể phải chịu đựng. Khi đó ông đã từ bỏ hy vọng cuối cùng được nhìn thấy cô còn sống trở lại. Nhưng đô đốc Lindley không hề bi quan. Đội SEAl chưa báo cáo và cũng có những thông báo về việc đọ súng ở Benghazi, nếu đội SEAL đã chết hoặc bị bắt thì chắc chắn chính phủ Libyan đã loan báo khắp thế giới rồi. Điều đó cũng có nghĩa là họ vẫn còn sống và vẫn đang tiếp tục nỗ lực giải cứu cô. Ngay cả khi họ nhận được thông báo từ SEAL rằng việc giải cứu đã thất bại thì vẫn còn một chút hy vọng.

“Dù sao thì mọi việc cuối cùng cũng đi đúng hướng. Zane đã một mình xâm nhập vào giải cứu con, trong khi những người còn lại thì đánh lạc hướng, con đoán là để đề phòng trường hợp mọi việc diễn biến xấu. Anh ấy có một kế hoạch dự phòng, đề phòng trường hợp chúng phát hiện ra, bởi vì ta không thể hoàn toàn khống chế những yếu tố con người.” Cô nhận ra là cô đang lập lại những điều mà Zane đã nói với cô trong suốt những giờ dài đằng đẵng mà họ nằm uể oải bên nhau và cô lại càng nhớ anh da diết làm cho ruột cô quặn thắt lại. “Cả đội đã ẩn thân rất tốt không một ai trong đám lính gác phát hiện ra được cho đến khi không may Spooky giẫm phải một tên gác vòng ngoài. Vì thế nên bọn chúng được báo động và bắt đầu xảy ra nổ súng. Có một tên gác được cử canh phòng ngay bên ngoài hành lang căn phòng chúng giam giữ con và hắn chạy vào ngay. Zane đã giết hắn,” cô nói một cách bình thản. “Rồi, trong khi bọn còn lại truy đuổi những người còn lại của đội, Zane đã đưa con ra khỏi đó. Chúng con bị tách ra khỏi những người còn lại của đội và buộc phải ẩn náu mất một ngày, nhưng con an toàn.”

Ông đại sứ lắng nghe một cách trầm trọng, nuốt từng lời của cô về chi tiết làm sao cô trở về được bên cạnh ông. Họ chưa từng nói về vấn đề này mấy hôm nay. Cô quá quẫn trí về Zane, gần như là điên lên vì tuyệt vọng. Bây giờ khi cô đã biết chắc rằng anh còn sống, mặc dù cô vẫn còn rất tức giận, cô đã có thể kiềm chế bớt được, và cô muốn kể cho bố làm cách nào mà cô có thể trở về bên ông lành lặn.

“Khi chúng con ở nơi ẩn trốn, Zane đã mạo hiểm cuộc sống của anh ấy bằng cách ra ngoài và trộm thức ăn nước uống, cũng như trộm áo choàng và mạng che mặt cho con. Anh ấy cũng chăm sóc những vết thương trên chân con. Khi chúng con bị phát hiện và gặp nguy hiểm anh ấy đã lấy thân mình che chắn cho con khỏi mọi nguy hiểm. Đó là người đàn ông mà con đã đem lòng yêu thương, đó là người đàn ông mà bố nói là không cùng đẳng cấp với chúng ta. Anh ấy có thể không cùng đẳng cấp với bố nhưng anh ấy chắc chắn là kiểu người đàn ông của con.”

Biểu hiện trên gương mặt của cha cô là sự sững sờ, gần như là kinh hoàng. Barrie nhìn thấy điều đó trong mắt bố và cô thấy mình đã sai lầm khi lựa chọn cách thức này để tranh luận. Nếu cô giả vờ như sự quan tâm của cô đến Zane chỉ là một sự quan tâm đơn thuần giành cho người đã làm rất nhiều cho cô, nếu cô khăng khăng rằng việc trực tiếp cám ơn anh là cách tốt nhất để bày tỏ lòng biết ơn, bố cô có thể bị thuyết phục. Ông là người cực kỳ coi trọng sự tỉ mỉ trong việc ứng xử cho đúng cách. Thế mà cô lại đi thuyết phục ông bằng cách nói rằng cô thực sự yêu Zane Mackenzie và bây giờ đã quá muộn khi cô nhận ra rằng bố cô đã sợ hãi đến mức nào cái điều mà cô vừa thổ lộ sẽ xảy ra. Ông không muốn mất cô, và bây giờ Zane rõ ràng đã trở thành mối đe doạ lớn nhất chưa từng xuất hiện bao giờ.

“Barrie, bố...” bố cô vụng về dừng lại, người bố tinh tế, thạo đời của cô người chưa bao giờ bối rối trong việc tìm từ ngữ để sử dụng. Ông đang nghẹn giọng. Có một sự thật là ông hiếm khi từ chối cô điều gì, và nếu ông từ chối một điều gì đó, đó là bởi vì ông nghĩ điều mà cô định làm hoặc thứ mà cô muốn - có một lần là môtô - là không an toàn. Giữ cho cô được an toàn là một sự ám ảnh đối với ông, cái đó là vì ông muốn giữ thật chặt cái gia đình duy nhất còn lại của ông, đứa con yêu quý của ông người giống người vợ đã mất của ông vô cùng.

Cô nhìn thấy trong mắt ông khuynh hướng muốn nuông chiều cô với bất cứ thứ gì mà cô mong muốn đang đấu tranh kịch liệt với nhận thức rằng lần này, nếu ông thỏa mãn cô, ông có thể mất cô, cô sẽ tuột khỏi vòng tay ông. Ông không muốn chỉ thỉnh thoảng được thăm cô, họ đã chịu đựng kiểu xa cách đó suốt quãng đời đi học của cô. Ông muốn cô chỉ ở trong vòng tay của ông suốt cuộc đời. Cô hiểu điều đó, cũng hiểu một phần sự ám ảnh của ông là một sự ích kỷ, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của ông giành cho cô.

Sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt ông. Tuy nhiên ông nói cố nói cứng, “Bố vẫn nghĩ rằng con cần để cho bản thân con một thời gian nhất định cần thiết cho việc điều chỉnh lại cảm xúc của con. Và chắc chắn là con sẽ nhận ra rằng cái hoàn cảnh mà con miêu tả chính là thứ mà người đàn ông đó thuộc về. Vậy thì làm sao anh ta có thể hợp với cách sống và cuộc đời của con?”

“Đó là một câu hỏi tranh cãi, bởi vì đám cưới hay một mối quan hệ là một thứ đang còn xa vời, chưa bao giờ được đề cập đến. Con chỉ muốn nhìn thấy anh ấy. Con không muốn anh ấy nghĩ rằng con không quan tâm đầy đủ đến anh ấy, thậm chí không thèm đến dù chỉ để kiểm tra tình hình của anh ấy.”

“Nếu một mối quan hệ nghiêm túc chưa bao giờ được đề cập đến thì tại sao anh ta lại hy vọng con đến thăm anh ta. Đó chỉ là một nhiệm vụ của anh, không hơn không kém.”

Vai của Barrie cứng lại, cằm của cô bạnh ra, đôi mắt màu xanh thẫm của cô tràn ngập cảm xúc. “Nó còn hơn thế nhiều,” cô nói thẳng thừng, và đó là tất cả những gì xảy ra giữa cô và Zane mà cô sẵn sàng đề cập. Cô hít vào một hơi dài và từ từ thư giản bớt. “Bố nợ con một lời giải thích,” cô nói, đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào ông. “Con chưa hề hỏi về những chi tiết cụ thể về những việc xảy ra ở đây, nhưng con cũng là một người thông minh và biết suy nghĩ-”

“Tất nhiên là con thông minh,” ông ngắt lời cô,

“Yêu cầu về tiền chuộc như thế nào?” cô ngắt lời ông.

Ông là một nhà ngoại giao được đào tạo bài bản; ông hiếm khi một kiểm soát trong giao tiếp. Nhưng bây giờ, giật mình, ông nhìn cô bối rối, hoang mang. “Tiền chuộc,” đầu ông ong ong.

Một nỗi tuyệt vọng mới len lỏi vào trong tâm hồn cô khiến mặt cô cứng lại. “Vâng, tiền chuộc,” cô nói nhẹ nhàng. “Không hề có tiền chuộc, đúng không? bởi vì tiền không phải là thứ mà hắn muốn. Hắn muốn điều gì đó khác từ bố phải không? Là thông tin. Hắn hoặc là đã cố gắng buộc bố cung cấp điều đó cho hắn, hoặc là bố đã hai tay dâng lên cho hắn nhưng chưa đủ. Cái nào trong hai cái đó?”

Một lần nữa sự rèn luyện của ông lại thất bại; trong chốc lát gương mặt ông biểu lộ ra sự hoảng loạn của tội lỗi và sự kinh hoàng trước khi ông lại tự điều chỉnh lại vẻ mặt lạnh băng của nhà ngoại giao. “Điều này thật lố bịch,” ông bình tĩnh nói.

Cô đứng đó, cảm thấy buồn nôn vì những gì mà cô đoán biết. Nếu bọn bắt cóc sử dụng cô như một thứ vũ khí để buộc cha cô phản bội tổ quốc mình, thì cha cô chắc chắn cũng sẽ phủ nhận, bởi vì ông không muốn cô lo lắng. Nhưng những gì mà cô đọc được trên gương mặt ông không phải là như vậy. Nó hiện ra sự có tội.

Cô không cảm thấy cần thiết phải phản ứng lại sự phủ nhận của ông. “Bố nợ con,” cô lặp lai. “Bố nợ cả Zane nữa.”

Ông choáng váng, nao núng vì sự buộc tội hiện rõ trong đôi mắt cô. “Bố không nghĩ theo hướng đó.”

“Bố là lý do con bị bắt cóc.”

“Con biết là có những thứ bố không thể nói cho con biết được mà,” ông nói, thả tay cô ra và đi vòng về chiếc bàn ngồi lại lên ghế, như muốn nhấn mạnh việc từ bỏ vai trò của một người cha trở về với vai trò của một đại sứ. “Nhưng giả thiết của con là hoàn toàn sai lầm, và tất nhiên điều đó cũng chỉ ra rằng con chưa thật sự trở lại cân bằng như trước đây.”

Cô suy nghĩ đến việc hỏi Art Sandefer về giả thiết của cô, nhưng cô lại không muốn bản thân mình lại đưa ra những giả thiết ảnh hưởng đến bố mình. Cảm thấy buồn nôn, cô tự hỏi nếu những điều này cũng khiến cô thành kẻ phản bội tổ quốc thì sao. Cô yêu tổ quốc mình, mặc dù cô hầu như sống ở Châu âu, cũng như cô được đi nhiều và nhìn thấy nhiều đủ để đánh giá đúng sự khác nhau rõ rệt giữa nước Mỹ và các quốc gia khác trên trái đất. Mặc dù cô yêu thích Châu âu, cực kỳ ham thích rượu vang Pháp, kiến trúc Đức, tính kỷ luật của người Anh, âm nhạc Tây ban Nha, nhưng bất cứ khi nào lúc nào cô đặt chân trở lại Mỹ tâm hồn của cô lại tràn ngập năng lượng, tình yêu cuộc sống, nước mỹ là nơi mà thậm chí cả những người được cho là nghèo khổ vẫn có cuộc sống tốt hơn nhiều so với các nơi khác. Nước Mỹ không hoàn hảo, còn xa mới hoàn hảo, nhưng ở nước Mỹ có một điều gì đó rất đặc biệt và cô yêu những điều đó.

Biết đâu bằng sự im lặng của mình, cô có thể đã phản bội tổ quốc mà cô yêu quý.

Nếu cô vẫn tiếp tục ở lại đây, cô chắc chắn vẫn còn nằm trong vòng nguy hiểm. Bọn bắt cô đã thất bại một lần, nhưng không có nghĩa hắn, tên vẫn còn dấu mặt, không cố gắng thử một lần nữa. Cha cô biết kẻ đó là ai, cô chắc chắn về điều đó. Ngay lập tức cô nghĩ đến những khả năng sẽ xảy ra. Cô sẽ bị giới hạn trong phạm vi đại sứ quán, hoặc là chỉ cho phép đi ra ngoài với cả một đội quân hộ tống. Cô chắc chắn sẽ bị cầm tù như một tù nhân vì nỗi sợ hãi của bố mình.

Sẽ chẳng có một nơi nào mà cô được hoàn toàn an toàn, nhưng nếu cứ ở lại đây chỉ là cho nguy hiểm càng tăng lên thôi. Và một lý do nữa nếu cô tránh xa được khỏi vùng đất của đại sứ quán, cô lại càng có cơ hội biết được nơi ở của Zane, bởi vì ảnh hưởng Admiral Lindley không thể len lỏi được khắp mọi ngõ ngách trên trái đất này. Cô càng đi xa Athens, thì cái ảnh hưởng đó lại càng thu hẹp đi.

Cô quay lại đối mặt với bố mình, biết rằng cô đang từng bước từng bước bẻ gãy mối quan hệ gần gũi đã trói buộc họ với nhau trong suốt 15 năm qua.

“Con sẽ về nhà,” cô nói bình tĩnh. “Về Virginia.”

Hai tuần sau, Zane ngồi trước hiên ngôi nhà của bố mẹ anh, nằm trên đỉnh của ngọn núi Mackenzie, ngay bên ngoài Ruth, Wyoming. Cảnh trí ở đây thật tuyệt vời, những thung lũng xanh mướt, những ngọn núi hùng vĩ. Mọi thứ ở đây đối với anh đều thân thuộc như lòng bàn tay vậy. Những chiếc yên ngựa, những đôi bốt, những con gia súc nhưng nhiều nhất là những con ngựa. Sách ở khắp nơi, chỗ nào cũng có, phòng nào trong nhà cũng có, rồi những con mèo đầy khắp nơi. Sự nâng niu, chiều chuộng ngọt ngào nhưng cũng rất hống hách của mẹ; sự quan tâm và thấu hiểu của bố.

Anh đã từng bị bắn trước đây, cũng đã từng bị đâm khi đánh nhau bằng dao. Anh đã từng bị gẫy vài cái xương sườn, từng bị thủng phổi. Anh đã từng bị thương rất nghiêm trọng trước đây, nhưng lần này anh suýt chết. Anh đã bị chảy máu gần chết, nằm trên bè với Barrie cúi dạp mình trên người anh, cố hết sức quấn chiếc khăn chùm đầu lên vết thương của anh bằng tất cả sức lực trên người mình. Sự nhanh nhẹ và quả quyết của cô đã tạo nên sự khác biệt lớn. Santos nhanh chóng tiêm huyết tương vào người anh cũng đã tạo nên sự khác biệt. Anh đã gần với cái chết đến nỗi anh có thể liệt kê ra hàng tá lý do chi tiết đã tạo nên sự khác biệt. Nếu bất kỳ một chi tiết nào đó không xảy ra thì có lẽ anh đã chết.

Anh không thường yên lặng như vậy từ khi rời khỏi bệnh viện hải quân và trở về nhà để dưỡng thương. Chẳng phải anh chán nản hay mất tinh thần, đúng ra là anh tại vì anh có quá nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng lại chẳng dễ dàng gì khi mà trên thực tế là hầu như cả gia đình anh đều cảm thấy bắt buộc phải về thăm và tự mình đảm bảo rằng người thân của mình không sao, vẫn bình yên. Joe bay về từ Washington để kiểm tra chớp nhoáng cậu em trai của mình; Michael và Shea cũng về thăm mấy lần mang theo hai đứa con trai nghịch như quỷ sứ của mình; Josh và Loren cùng ba đứa holigan cuối tuần nào bất cứ khi nào công việc của Loren ở bệnh viện cho phép đều về thăm. Maris thì tối nào từ khi anh được đưa về nhà cũng có mặt để chứng kiến từng chút một sự hồi phục của anh. Cô đặt một chiếc ghế ngay trước mặt anh và ngồi đó hàng giờ liền, đôi mắt đen nhánh của cô nhìn chăm chăm khuôn mặt anh như thể cô sẵn sàng truyền sức sống từ cơ thể cô sang cơ thể anh. Mà có thể cô đã làm được điều đó thật. Cô em gái của anh là một người có Ma thuật. Cô có những khả năng mà người thường không có được.

Hell, thậm chí cả Chance cũng có mặt. Anh cực kỳ thận trọng cảnh giác, quan sát mẹ và em gái như thể họ là những quả bom sẵn sàng nổ trước mặt anh bất cứ lúc nào, nhưng dù sao anh cũng đã về và giờ đang ngồi cạnh Zane ngoài hiên.

“Cậu đang nghĩ về việc từ chức đúng không.”

Zane chưa bao giờ ngạc nhiên, tự hỏi về việc tại sao Chance luôn hiểu được những gì nằm trong đầu anh. Sau khi quần nhau không hề nương nhẹ khi họ 14 tuổi, họ đạt được một sự đồng cảm khác thường. Có thể là bởi vì họ cùng nhau chia sẻ quá nhiều thứ, từ học hành cho đến các cô gái rồi vào quân đội. Trong từng ấy thời gian cho đến tận bây giờ, Chance luôn luôn cảnh giác như một con sói bị thương và không thích mọi người gần gũi, tuy nhiên anh hoàn toàn bất lực trước gia đình dù anh cố kháng cự. Chance chưa bao giờ được yêu thương trong cuộc đời cho đến khi Mary tìm thấy anh và đưa anh về nhà với bà, và rồi đại gia đình Mackenzie đông đúc, ồn ào đã đánh gục anh. Thật sự thú vị, ngộ nghĩnh khi quan sát Chance tiếp tục vật lộn với sự thân mật của gia đình mỗi lần anh về lại trong vòng tay gia đình, bởi vì chỉ trong vòng một giờ thì anh hoàn toàn bị bao vây. Mary không để anh đụng tay vào bất cứ thứ gì cũng như Maris. Sau khi chấp nhận Chance là anh em, Zane chưa bao giờ chấp nhận sự cảnh giác và thận trọng của Chance. Chỉ có mỗi Wolf là sẵn sàng để cho cậu con trai nuôi có thời gian để điều chỉnh - nhưng những khoảng thời gian đó là cực kỳ ít ỏi.

“Đúng,” Zane cuối cùng cũng nói. “Bởi vì lần này cậu gần chết ư.”

Zane khịt khịt. “Từ khi nào có sự khác biệt giữa công việc của chúng ta vậy?” anh là người duy nhất trong gia đình biết đích xác về công việc của Chance. Để so sánh xem công việc của ai nguy hiểm hơn thì cũng giống như chơi trò sấp ngửa vậy.

“Vậy thì chắc là do sự thăng tiến lần trước ư.”

“Sự thăng tiến đó làm mình không được trực tiếp hành động nữa.” Zane nói bình tĩnh. Cẩn thận anh ngả người lên lưng ghế và đặt chân lên hàng hiên. Mặc dù anh là người nhanh lành bệnh, hai tuần rưỡi quan là không đủ dài để anh có thể lờ đi vết thương. “Nếu hai người trong số đội của mình không bị thương vì vụ lộn xộn ở Montgomery thì mình cũng không phải thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này.”

Chance biết về vụ lộn xộn đó, Zane đã nói với anh về nó, và vụ lộn xộn là một từ quá lịch sự mà Zane dùng để tả về nó. Ngay khi thoát khỏi tình trạng bất tỉnh ở bệnh viện hải quân, Zane đã lập tức vồ lấy điện thoại và bắt đầu tự mình điều tra. Mặc dù Odessa đã hoàn toàn hồi phục, nhưng Higgins thì bắt buộc phải giải ngũ vì tàn tật. Đám lính đã bắn hai thành viên SEAL có thể thoát khỏi toàn án quân sự nếu luật sư của bọn họ khéo léo nhưng ít nhất bọn họ cũng sẽ bị sa thải khỏi quân đội. Quy mô sự thiệt hại đối với sự nghiệp của thuyền trưởng Udaka và chỉ huy phó Boyd vẫn chưa thấy rõ. Và Zane chủ yếu tập trung vào những kẻ đã bắn. Tuy nhiên chắc chắn thuyền trưởng sẽ không thể tránh khỏi sự liên đới.

“Mình đã 31,” Zane nói. “Điều đó cũng đủ là lý do hạn chế những nhiệm vụ hành động. Cũng còn lý do nữa là mình quá giỏi trong các hành động. Hải quân cứ liên tục thăng cấp cho mình và rồi chính họ lại nói rằng cấp bậc của mình quá cao để tiếp tục hành động.”

“Vậy cậu có muốn chuyển sang chỗ mình không?” Chance hỏi.

Zane đã suy nghĩ về điều đó. Suy nghĩ rất nghiêm túc. Nhưng có điều gì đó cứ liên tục quấy rầy anh, điều gì đó cứ liên tục không cho anh tập trung vào việc suy nghĩ về nghề nghiệp của mình.

“Mình cũng muốn thế. Nếu không có gì thay đổi thì mình đã định thế, nhưng...”

“Cái gì thay đổi vậy?”

Zane nhún vai. “Một người phụ nữ,” anh nói.

“Ôi, hell.” Chance giật mình. “Nếu đó là về đàn bà, thì cậu sẽ không có khả năng tập trung vào bất cứ thứ gì cho đến khi cậu đẩy được cô ta ra khỏi bộ nhớ. Khốn kiếp làn da ngọt ngào của đám đàn bà,” Chance nói vẻ trìu mến. Anh luôn có một đám con gái quỳ luỵ. Điều đó không phải chỉ bởi vì anh đẹp trai chết người mà còn là vì anh là một người táo bạo, phóng khoáng.

Zane không chắc mình có thể gạt Barrie ra khỏi đầu óc. Anh cũng chẳng chắc chắn việc anh có muốn làm điều đó không. Anh cũng không mảy may thắc mắc về việc vì sao cô lại biến mất mà không nói thậm chí một lời tạm biệt, không một lần hỏi thăm về sức khoẻ của anh. Bunny và Spook đã nói cho anh biết cô đã bị kéo đi trong tình trạng chống cự, la hét và chửi rủa lên một chiếc máy bay và bị đưa trở lại Athens. Anh đoán ra được rằng cha cô, cộng với chính sách của hải quân giữ kín những thông tin về SEAL, đã khiến cho cô không thể tìm thấy được bệnh viện nơi mà họ đưa anh đến.

Anh nhớ cô. Anh nhớ sự dũng cảm của cô, sự kiên quyết và sự sốt sắng của cô khi làm bất cứ việc gì cần thiết phải làm. Anh nhớ khuôn mặt bình lặng của cô, nhớ sức nóng mãnh liệt từ những cuộc làm tình với cô.

Chúa ơi, đúng vậy.

Một ký ức, kỹ ức rõ ràng sinh động hơn bất cứ ký ức nào khác, nó ăn sâu vào tâm trí anh không thể phai mờ đó là khi cô chạm vào thắt lưng của anh và nói với một lời thì thầm kiên định, “Em sẽ làm điều đó.”

Anh hiểu rất rõ vì sao cô làm vậy. Không chỉ bởi vì cô cần được bình tĩnh, cô cần sự dũng cảm để xoá đi những ký ức tồi tệ và thay thế nó bằng một ký ức tươi đẹp. Khi đó cô còn là một trinh nữ, cô đã nói sự thật về điều đó. Cô hoàn toàn không biết phải làm gì và cũng không trông mong sẽ bị đau đớn. Nhưng cô đã chấp nhận anh một cách duyên dáng, ngọt ngào, nồng nhiệt, hoàn toàn hiến dâng cho anh và làm cho anh mất kiềm chế theo cách mà chưa một người phụ nữ nào trước đó có thể làm được.

Cô có thể là một tiểu thư bé nhỏ được nuông chiều, và quả thật cô đúng là chưa từng trải qua những khó khăn trước đây. Nhưng cô đã làm rất tốt trong một tình huống căng thẳng, nguy hiểm như vậy, cô làm bất cứ điều gì cần thiết mà cô có thể và không phàn nàn lấy một câu.

Anh thích được cùng cô, được nói chuyện với cô làm tình với cô. Anh là một người cực kỳ cô độc để có thể dễ dàng chấp nhận thế giới tình yêu dính dáng đến một người nào khác ngoài những người thân yêu trong gia đình, nhưng với Barrie...thì có thể. Anh muốn được trải qua nhiều thời gian hơn với cô, được hiểu cô nhiều hơn, để những gì có thể phát triển được phát triển tự do.

Anh muốn cô.

Mặc dù vậy điều gì cần làm trước thì cũng phải làm cho xong đã. Anh cần lấy lại sức lực trước; ngay bây giờ anh đã có thể đi từ phòng này sang phòng khác mà không cần giúp đỡ, nhưng anh vẫn còn quá yếu để trở lại là chính mình. Anh còn phải quyết định có nên ở lại hải quân hay không. Có vẻ như đã đến lúc cần phải thay đổi, lý do anh đầu tiên khiến anh gia nhập hải quân đã bị mất đi khi anh cứ ngày càng được thăng tiến. Nhưng nếu anh không còn là SEAL nữa thì anh sẽ làm gì. Anh cần phải có quyết định, cần phải ổn định cuộc sống của mình.

Barrie có thể không hứng thú với bất kỳ kiểu quan hệ nào với anh, mặc dù theo cách mà Spook và Bunny đã mô tả về sự ra đi của cô, anh không nghĩ sẽ có khả năng này. Những cuộc làm tình mà họ đã chia sẻ với nhau còn sâu sắc hơn cả quan hệ gần gũi bình thường.

Tuy nhiên để có thể liên lạc với cô thì cần nhiều hành động hơn bình thường. Có một sáng anh đã có một cuộc gọi đến Đại sứ quán ở Athens. Anh xưng tên và yêu cầu được gặp cô Barrie Lovejoy. Tuy nhiên người bắt máy lại là Đại sứ William Lovejoy và cuộc trò chuyện không lấy gì làm thân mật lắm.

“Không phải là Barrie không trân trọng những gì mà anh đã làm, nhưng tôi chắc là anh hiểu được vì sao con gái tôi lại muốn bỏ lại mọi thứ đằng sau lưng. Nói chuyện với anh chỉ càng làm con bé nhớ lại và thật không cần thiết phải làm con bé buồn khổ,” ông đại sứ nói với một giọng nói điềm tĩnh, trang trọng và đầy vẻ quý tộc.

“Đó là ý kiến của cô ấy hay là của ông?” Zane hỏi giọng đầy băng giá.

“Tôi thấy chẳng có gì khác biệt cả,” ông đại sứ trả lời và ngắt máy.

Zane quyết định rằng anh nên để yên trong lúc này. Anh chưa đủ sức để làm gì lúc này nên anh nên chờ đợi. Khi anh đã cân nhắc đầy đủ về những gì anh nên làm thì sẽ chẳng thiếu gì cách để có thể liên lạc được với Barrie. Còn bây giờ anh biết chắc rằng ông Đại sứ sẽ ra lệnh không nối máy cho bất kỳ cuộc gọi nào của anh tới cho cô, lần tới anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng để qua mặt cha cô.

“Zane,” mẹ anh gọi vọng ra từ trong nhà, đưa ý nghĩ của anh về thực tại, “Con có mệt không vậy?”

“Con thấy khoẻ ạ.” Anh trả lời. Đó là một sự phóng đại, nhưng anh thực sự không quá mệt. Anh liếc nhìn Chance và nhìn thấy một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của người anh em của mình.

“Với tất cả sự lo lắng dồn vào cậu, mẹ hoàn toàn đã quên mất những chiếc xương sườn gẫy của mình.” Chance thì thầm.

“Hân hạnh được phục vụ,” Zane kéo dài giọng. “Nhưng đừng có chỉ trông chờ vào việc mình bị bắn mỗi khi cậu thương." Cả gia đình đều thấy cực kỳ vui nhộn trước phản ứng của Chance khi Mary nâng niu, chiều chuộng và om sòm anh, như thể toàn bộ sự chú ý của mẹ làm anh sợ hãi, mặc dù vậy anh chẳng bao giờ có thể từ chối bà được. Chance hoàn toàn bị điều khiển trong bàn tay của Mary, nhưng họ đều vậy cả chẳng ai thoát được. Họ lớn lên với một tấm gương sáng loáng là bố để cạnh tranh, Wolf Mackenzie có thể gầm gừ, dậm chân giận dữ nhưng Mary luôn là người chiến thắng.

“Chance?”

Zane cố gắng nín cười khi nhìn Chance cứng người lại. Nụ cười tự mãn biến mất khỏi gương mặt anh như nó chưa bao giờ tồn tại vậy.

“Vâng mẹ?” anh trả lời thận trọng.

“Con vẫn đang dùng băng cố định quanh những vết thương đấy chứ?”

Một biểu hiện hoảng loạn quen thuộc hiện lên trên đôi mắt của Chance. “À...không ạ.” Anh có thể nói dối; Mary chắc chắn sẽ tin anh ngay. Nhưng chẳng ai trong bọn họ từng nói dối bà, thậm chí là vì lợi ích lớn nhất của họ. Sẽ là một đòn cực kỳ choáng váng đối với tâm hồn của bà bạo chúa nhỏ bé nếu bà khám phá ra bất kỳ ai trong số những đứa con của bà từng nói dối bà.

“Con biết là con cần phải cố định vết thương thêm một tuần nữa cơ mà.” Giọng nói phát ra từ bên trong ngôi nhà. Nghe cứ như thể là giọng của Chúa phán truyền vậy trừ việc giọng nói này thật nhẹ nhàng, ngọt ngào và trong sáng của người miền Nam.

“Vâng thưa mẹ.”

“Con hãy vào đây và để mẹ xem xét nó nào.”

“Vâng thưa mẹ.” Chance lại vâng dạ, sự đầu hàng hiện rõ ràng trong giọng nói của anh. Anh đứng dậy và đi vào trong nhà. Khi đi qua Zane anh lầm bầm, “Bị bắn cũng chẳng hiệu quả gì cả. lần sau nhớ thứ cái khác nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.