Đế Trường Trạch

Chương 47: Kì thi danh dự




Dịch: khangvan

Buổi trưa, mặt trời vô cùng gay gắt nhưng lại không thể khiến cho Vương Trinh và viện trưởng cảm thấy nửa điểm ấm áp.

Lỗ hổng cửa bắc tuy rằng đã được lấp vào, thế nhưng không ít huyết thú đã tràn vào trong thành. Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên khiến cho dân chúng vô cùng hỗn loạn, thương vong vô số. Vương Trinh ngay tại chỗ ra lệnh quét sạch huyết thú trong thành. Lúc đầu thì mọi việc vô cùng thuận lợi, nhưng sau khi bọn họ gặp phải một con rết huyết thú dài hai mét thì liền thương vong hơn ba mươi người.

Nếu không phải hắn và viện trưởng tự mình chạy tới thì chỉ sợ những nguyên tu còn lại cũng sẽ tan tác hết.

Hôm nay, tại Tùng Gian Thành, sĩ khí đã xuống thấp vô cùng, lòng người càng thêm bàng hoàng.

“Chúng ta tính toán có chút sai lầm rồi.” Giọng nói của viện trưởng mang theo vài phần bất mãn. Đối với Vương Trinh, lão đặt khá nhiều kỳ vọng, thế nhưng không ngờ được là, ngay ngày đầu tiên đã xảy ra việc ngoài ý muốn. Lúc trước, bọn họ nghĩ rằng huyết thú lột xác cần phải mất từ năm đến bảy ngày, thế nhưng không ngờ sức chiến đấu của đầu Huyết ngô công lần này, lại khiến cho bọn hắn hoảng sợ.

Vương Trinh lại mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt: “Viện trưởng đại nhân của ta. Nơi này là chiến trường đó, mà chiến trường thì việc ngoài ý muốn lúc nào cũng có.”

“Đúng vậy. Chiến trường thì lúc nào cũng có việc ngoài ý muốn. Nhưng mà chúng ta cần phải cố gắng chống cự mười lăm ngày đó. Vậy mà ngay ngày đầu tiên đã xảy ra vấn đề như vậy. Thành chủ đại nhân, ngươi muốn nói điều gì không?” Viện trưởng đối lại một cách mỉa mai.

“Đương nhiên.” Vương Trinh thản nhiên gật đầu: “Điều này nói rõ là địch nhân còn mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng, cũng thể hiện rõ ra là chúng ta còn yếu hơn so với sự ảo tưởng của chúng ta. Đây cũng chẳng phải là việc quá đáng lo. Ngày đầu tiên xảy ra chuyện, so với ngày cuối xảy ra sự cố thì còn tốt hơn nhiều. Tối thiểu thì chúng ta còn có thời gian mà sửa chữa, tuy rằng việc sửa chữa chưa hẳn đã có tác dụng.”

Viện trưởng yên lặng. Lão biết rõ ràng rằng khốn cảnh lúc này cũng không thể trách Vương Trinh được. Chẳng qua lúc này, khát vọng của lão là một anh hùng tạo ra kỳ tích, thế nhưng Vương Trinh lại không phải là người đó. Ảo tưởng không thành hiện thực thì cuối cùng vẫn phải trở về hiện thực tàn khốc mà thôi.

Lão cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?”

Vẻ mặt Vương Trinh cũng trở nên bình tĩnh như cũ: “Người bị thương do huyết độc thì cần phải cách ly. Hiện giờ, không cần biết bọn họ có cứu được hay không, mặc cho bọn họ kêu rên, như vậy sẽ khiến cho việc sĩ khí bị đả kích sẽ giảm xuống. Sau đó thì sẽ tổ chức học viên tiếp tục càn quét số huyết thú trong thành.”

“Sớm vậy đã để học viên đi ra ư?” Viện trưởng nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Vương Trinh trầm giọng, nói: “So với sự tưởng tượng của chúng ta thì huyết tai còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Việc cho bọn họ thích ứng sớm sẽ tốt hơn, tại vì cục diện phía sau sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn.”

Trong lòng viện trưởng thầm run lên.

“Đến rồi!” Trong thanh âm của Vương Trinh mang theo sự kinh hoảng hiếm thấy.

Viện trưởng liền giật mình, sau đó ngẩng lên. Lúc này, hắn thấy một cảnh tượng khiến cho cả đời lão khó có thể quên.

Ngọn núi phía xa, bỗng nhiên màu huyết sắc bỗng nhiên đậm lên. Ngay sau đó, một cơn huyết lãng, giống như một cái chậu máu khổng lồ, bao phủ hoàn toàn ngọn núi lại.

Tiếp theo, một ngọn lại một ngọn, bị huyết lãng thôn phệ.

Viện trưởng cảm thấy một luồng hàn ý từ bàn chân chạy thẳng lên đầu. Ngay cả Vương Trinh, thân trải qua vô số sự khủng bố trên chiến trường, sắc mặt lúc này cũng tái nhợt, không có một tia huyết sắc.

Ở trên không, bọn họ quan sát càng thêm rõ ràng.

Chỗ huyết lãng đi qua thì huyết thực sinh trưởng một cách điên cuồng, lấy tốc độ sinh trưởng mà mắt thường có thể thấy rõ ràng. Trong nháy mắt, rừng rậm xanh um tươi tốt đã bị một màu đỏ yêu dị bao trùm. Những khối nham thạch trơ trọi bên ngoài, lúc này cũng nhanh chóng bị những mảng xỉ rêu đỏ ối bò đầy xung quanh. Không có bất cứ một ngọn núi nào có thể ngăn chặn được bước tiến của nó, bị huyết lãng thôn phệ hết thảy.

Sinh vật sinh trưởng một cách điên cuồng, khiến cho rừng rậm càng thêm rậm rạp, càng thêm rắn chắc, từ trên trời nhìn xuống thì không thể thấy được mặt đất, chỉ có thể thấy một màn vô biên vô hạn biển máu.

Dưới sự thay đổi của thiên địa như vậy thì con người càng trở nên nhỏ bé.

Mỗi một người, thấy huyết lãng tràn đến thì lúc này, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Nhìn huyết lãng quét qua, âm thanh thực vật bắt đầu sinh trưởng điên cuồng vang lên, hội tụ lại với nhau tựa như một dòng nước lũ đang gào thét, quét sạch tất cả những gì cản trở phía trước. Với sức mạnh điên cuồng, hung hãn như vậy, không phải thứ mà con người có thể ngăn cản nổi, chỉ có thể là do trời cao nguyền rủa, mới có được khả năng như vậy.

Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên xám xịt, bao gồm cả Vương Trinh.

Bên ngoài Tùng Gian Thành lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Núi cao, sông ngòi, gò đất lúc này đã biến mất. Vốn những thân cây cao hơn mười mét thì lúc này đã cao hơn trăm mét, thân cây, tán lá đã biến đổi hoàn toàn, giống như trở thành một loài khác vậy. Như loại cỏ đuôi chó vốn chỉ cao đến đầu gối thì lúc này đã cao đến hơn năm sáu mét, những sợi lông đuôi chó cũng trở nên tráng kiện, dữ tợn vô cùng. Biến hóa lớn nhất chính là loại Cỏ Tranh Kiếm, giờ này đã cao hơn hai mươi mét, trở nên vô cùng to lớn. Những chiếc răng cưa ở rìa của phiến lá lúc này trở nên vô cùng tráng kiện, sắc bén. Nếu không phải tận mắt chứng kiến sự biến đổi của nó thì rất khó có thể liên tưởng đến loại Cỏ Tranh Kiếm trước đây có cùng quan hệ.

Hết thảy đều biến đổi.

Phóng mắt nhìn lại thì toàn bộ đã biến thành một biển máu. Mà trong khối đại dương mênh mông này, bắt mắt nhất chính là Tùng Gian Thành. Nó tựa như một tòa tiểu đảo lẻ loi giữa biển khơi vô tận.

Bỗng nhiên, Vương Trinh cảm thấy có một sự khác lạ.

“Thật yên tĩnh.” Giọng nói cửa Viện trưởng vang lên, tựa như một tiếng sét, nổ vang trong đầu của Vương Trinh.

Hắn rốt cuộc ý thức được sự khác lạ ở chỗ nào.

Biển máu ngoài thành lại hoàn toàn tĩnh mịch, không phát ra chút âm thanh nào. Huyết lãng tựa như dòng nước lũ, gào thét quét qua, lưu lại một đại dương máu mênh mông, nhưng lại vô cùng tĩnh mịch.

Không có tiếng kêu của côn trùng, không có tiếng hống của thú hoang, không tiếng chim hót, không có bất cứ âm thanh gì.

Một sự yên tĩnh khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Huyết thú đâu?

Một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt bao phủ lấy tâm thần của Vương Trinh. Hắn nhìn khắp xung quanh, muốn tìm thấy những thân ảnh của những con huyết thú đó, nhưng mà ánh mắt của hắn lại bị những mảng rừng rậm ngăn cản, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Huyết lãng rốt cuộc là cái gì? Huyết thú ở nơi nào? Trong biển máu kia rốt cuộc đang phát sinh điều gì?

Trong đầu hắn có vô số nghi vấn, khiến cho hắn hoảng sợ, tựa như một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng của hắn, khiến hắn gần như là hít thở không thông.

Tĩnh mịch, tĩnh lãng vô biên.

Mặt trời chói mắt giữa trưa, nhưng lại không mang đến bất cứ sự sinh cơ nào cho khung cảnh tĩnh mịch này. Mỗi người, khi đối mặt với sự tĩnh mịch của biển máu này, theo bản năng đều cảm thấy hoảng sợ.

Tường thành rắn chắc, nhưng lại không thể khiến cho bọn hắn cảm thất chút an toàn nào. Hôm nay, Tùng Gian Thành tựa như một tòa cô đảo trong biển máu tử vong vậy.

Vương Trinh vô cùng hoảng sợ. Hắn biết, sự tĩnh mịch này chính là sự yên tĩnh trước bão táp. Trong khu rừng máu ngoài kia, chắc chắn là đang có thứ gì đó, chỉ là hắn không biết là thứ gì, nhưng hắn có thể chắc chắn, nhất định là môt thứ càng thêm đáng sợ.

“Lão Vu, ngươi dẫn người ra ngoài thành điều tra một chút, dùng Đồng Tâm Liên.” Vương Trinh nhìn gã thuộc hạ đã theo mình nhiều năm, nói.

Khuôn mặt lão Vu vốn có chút khẩn trương, lúc này liền bình tĩnh trở lại: “Giúp ta chiếu cố con trai của ta.”

“Được!” Vương Trinh cắn môi. Hắn không có dũng khí nói thêm một từ nào nữa.

Lúc này ra khỏi thành chính là cửu tử nhất sinh, không, có lẽ chính là thập tử vô sinh.

Lão Vu cũng không nói nhảm. Hắn chọn lấy năm người, đều là những lão binh từ tuyền tuyến trở về. Tóc của bọn họ đều đã hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Lúc này, bọn họ nửa câu nói nhảm cũng không nói, bình tĩnh thi lễ với Vương Trinh một cái.

Thường ngày, Vương Trinh đối với bọn hắn đúng là vô cùng chiếu cố. Bọn hắn, những gia hỏa già nua như vậy, nếu không phải là một vị thành chủ tốt thì cuộc sóng của bọn hắn sẽ rất khổ sở.

Một đám thân ảnh gầy yếu già nua, dần biến mất trong biển máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.