Đề Tiếu Giai Phi

Quyển 1 - Chương 6: Manh




“Chúng ta đi tìm Tiết cô nương, đêm qua Tiết cô nương săn sóc cho thiếu gia” Mặc Ngôn nói

“Kia Tiết cô nương đâu?”

“Đi hỏi Tần ma ma”

“Đây không phải là thuộc hạ của đại kim chủ sao. Ha ha đã tới rồi nha, có phải hay không đại kim chủ muốn tìm cô nương, đến a”

“Không cần!” Mặc Ngôn cắt đứt nhiệt tình của Tần ma ma “Tại hả muốn hỏi Tiết cô nương ở đâu?”

“Đại kim chủ lại tìm Tiết Sương cô nương a, này thật làm khó mama ta, Tiết Sương cô nương bình thường buổi tối mới đến Say quân lâu, hiện tại vẫn còn sớm, nếu không ngươi....”

“Ngươi chỉ cần nói đến nơi nào tìm thấy Tiết cô nương là được, nhà nàng ở đâu?” Tiểu Thanh gấp gáp hỏi

“Cái này....Tiết Sương cô nương không phải là bán thân tại Say quân lâu, cho nên không thể để lộ chỗ ở cho các ngươi biết”

Mặc Ngôn hoàn toàn không có kiên nhẫn, run rẩy nắm lấy bảo kiếm kề cổ Tần ma ma, nghiêm mặt nói “Nói...nếu không....” Bảo kiếm tỏa sáng từ từ đến gần cổ Tần ma ma

“A...đừng đừng....vị anh hùng này....” Dọa Tần mama sợ hãi “Ta sẽ nói cho các ngươi biết”

“Mặc Ngôn chúng ta không còn nhiều thời gian, hay là cỡi ngựa đi”

“Ân!”

.

.

Tại nhà Tiết Sương----

“Tốt lắm, mau đến ăn cơm” Tiết Sương cuối cùng cũng mang thức ăn đến đối với Tấn Dương nói

Tấn Dương nghe ăn cơm lập tức ngồi xuống, nàng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, trong bụng tất cả đều là rượu, khó chịu chết nàng, lần này được ăn thật vui sướng. Nhưng ngồi xuống nhìn món ăn trên bàn mắt trợn ngược, trời ạ! đây là bữa cơm bình thường sao?!

Súp gà cẩu kỷ, đông trùng hạ thảo hầm cách thủy với cá, quỳ hoa móng heo....

Đều là dược liệu a, món ăn duy nhất không có dược liệu chính là món đậu hủ cùng hành lá

Tấn Dương gian nan nuốt nước miếng, ăn bữa cơm này ta sẽ không bổ đến mức chảy máu mũi đấy chứ!

“Làm sao vậy?” Tiết Sương nhìn thấy Tấn Dương không động đũa liền hỏi

“A, không có gì, chẳng qua nhìn thấy món ăn nhà các ngươi....quá phong phú...ha ha”

“Bởi vì Tuyết Nhi thân thể suy yếu, cho nên món ăn nấu cùng một chút dược liệu, nha, ta quên mất hôm nay có ngươi” Tiết Sương thả toàn bộ dược liệu vào món ăn

“Ha ha, không việc gì, ta cũng có thể tẩm bổ thân thể một bữa” hy vọng sẽ không chảy máu mũi a

“Đúng vậy, ân công, cái này đối với thân thể thật sự rất tốt, Tuyết Nhi mới mấy ngày đã mập lên” Tuyết Nhi đem một khối thịt gà cẩu kỷ thả vào chén Tấn Dương

“Phải không? Hảo, ta liền không khách khí” Tấn Dương bắt đầu bưng chén uống canh

Giá, giá------ tiếng vó ngựa càng ngày càng gần

Phịch một tiếng cửa bị Mặc Ngôn đẩy ra, lúc này không còn thời gian để ý đến lễ tiết. Ba người đang ngồi ăn cơm, liền xoay mặt ra cửa

“Thiếu gia”

“Thiếu gia”

Mặc Ngôn cùng Tiểu Thanh nhìn thấy Tấn Dương liền kêu lên

“Hô, nguyên lai là Tiểu Thanh cùng Tiểu Mặc, làm ta giật cả mình, ta còn tưởng cường đạo đến, ha ha. Đến ngồi, hôm nay các ngươi có lộc ăn” Tấn Dương lôi kéo Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn

“Thiếu gia” Tiểu Thanh kéo tay Tấn Dương “Không còn thời gian nữa, mau, thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện”

“Cái gì?!” Tấn Dương nghe xong liền chấn động “Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói a”

“Thiếu gia ngươi xem” Mặc Ngôn đưa mảnh giấy cho Tấn Dương xem “Hôm nay có người dùng phi tiêu ném vào Thẩm phủ”

“Chết tiệt!” Tấn Dương xé nát tờ giấy “Này là chuyện khi nào?”

“Thiếu gia, chúng ta nhất định phải nhanh lên, đã sắp đến hoàng hôn, nơi này cách ngoại ô còn cả một lộ trình” Mặc Ngôn lo lắng nói

“Vì cái gì không nói sớm cho ta biết” Tấn Dương quát, đáng chết, nếu là sớm biết một chút....

“Tìm thiếu gia làm việc có chút trễ nãi” Mặc Ngôn nói

Tấn Dương sắp điên rồi, tại sao hôm qua nàng không trở về nhà...nghĩ đến Thẩm uyển liền chạy ra khỏi cửa

“Thiếu gia, rất nguy hiểm, không thể đi một mình” Tiểu Thanh biết rõ Tấn Dương muốn làm gì

Tấn Dương nhìn thấy ngoài cửa có một con ngựa, leo lên ngựa nói với Mặc Ngôn cùng Tiểu Thanh “Ta không thể để nàng nguy hiểm, Mặc Ngôn ngươi đi theo sau ta, ta hiện tại phải đi trước” sau đó hung hăng kéo cương, chỉ nghe tiếng ngựa kêu một tiếng, mang Tấn Dương chạy đi

“Tiểu Thanh, thiếu gia hắn....”

“Mặc Ngôn, ngươi mau dùng khinh công đuổi theo, nhất định phải bảo vệ thiếu gia, ta đi mời quan phủ trợ giúp” Tiểu Thanh nói

“Hảo!”

Cọp cái, Thẩm Uyển, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a “Giá ~~” Tấn Dương liều mạng vung roi, tuấn mã bị đau chạy trối chết, trong lòng nàng lúc này đều nghĩ đến Thẩm Uyển, sợ chậm một chút Thẩm Uyển sẽ xảy ra chuyện không may.

.

.

.

Được giải khai huyệt đạo việc đầu tiên Thẩm Uyển làm chính là liều mạng lau chỗ bị Chu Đang Thịnh hôn, liều mạng lau...như muốn đem chỗ kia biến mất. Cho đến khi chiếc khăn trắng dính màu đỏ Thẩm Uyển mới ngừng lại. Như vậy, nàng mới cảm thấy đỡ bẩn phần nào

Nha hoàn tiến đến hầu hạ Thẩm Uyển nhìn thấy vết máu hoảng sợ giúp Thẩm Uyển băng bó. Mới vừa băng bó xong đã có hai gã gia đinh đến cột Thẩm Uyển kéo đi....

Vùng ngoại ô------

“Bố trí xong rồi chứ?” Chu Đang Thịnh hỏi thuộc hạ

“Đều đã an bài tốt, chỉ chờ bọn họ xuất hiện” Thuộc hạ đưa tay lên cổ làm hành động giết

“Ha ha, tốt lắm”

“Thả ta ra” Thẩm Uyển bị trói tay giãy giụa, nhưng vẫn không tránh thoát

“Trên cổ là thế nào?” Chu Đang Thịnh nhìn thấy vết máu trên cổ Thẩm Uyển liền hỏi

“Hình như là chính nàng làm” thuộc hạ trả lời thành thật

“Tính toán một chút, có lẽ như vậy sẽ làm tên Tấn Dương kia đau lòng, mau đem nàng đỡ đứng lên” Chu Đang Thịnh phất tay

“Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra, ngươi sẽ làm gì Tấn Dương?” Tay Thẩm Uyển bị trói trên cây, nghe thấy Chu Đang Thịnh muốn đối phó Tấn Dương liền kinh hãi

“Ha ha, lúc hắn đến đây ngươi sẽ biết”

“Hắn sẽ không tới, mưu kế của ngươi sẽ không thực hiện được”

“Phải không? Nương tử của hắn trong tay ta, ta không tin hắn sẽ không tới”

“A, ngươi đã tính toán lầm rồi, ta không phải là người trọng yếu của hắn, hắn sẽ không nguyện lấy chính mình ra trao đổi cùng ta, ta chỉ là thê tử trên danh nghĩa của hắn” Thẩm Uyển nắm chặt quả đấm, cho mình động viên, cố gắng thuyết phục Chu Đang Thịnh

Chu Đang Thịnh nghe Thẩm Uyển nói như vậy, bắt đầu có chút do dự, hắn sẽ không không đến đi.

“Ngươi đem ta nghĩ quá trọng yếu, đừng quên hắn là con nhà giàu đứng đầu Tấn Dương, làm sao có thể vì một nữ nhân mà tự mình lâm vào nguy hiểm đây, cho nên ngươi mau tỉnh lại đi”

Thẩm Uyển nói như vậy cũng có đạo lý, đúng vậy, hắn là Tấn Dương không thiếu nữ nhân, hơn nữa Chu Đang Thịnh cũng nghe lời đồn đãi rằng quan hệ giữa phu thê các nàng không khá lắm, hắn sẽ đến sao? “Hừ, ngươi có trọng yếu hay không, đến hoàng hôn sẽ biết”

Chu Đang Thịnh quẳng câu nói ra rồi đi theo thuộc hạ đến chỗ tối quan sát

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn phía yên tĩnh, Thẩm Uyển bị trói tay có chút đau đớn. Thầm nhủ trong lòng rằng Tấn Dương ngàn vạn lần đừng tới, tuy nhiên cũng có một phần chờ đợi Tấn Dương, không đến hắn sẽ an toàn, hắn đến lại có thể chứng minh nàng ở trong lòng hắn trọng yếu

“Chủ tử, hoàng hôn sắp qua. Hắn không phải sẽ không tới chứ?” thuộc hạ lo lắng hỏi

“Con mẹ nó, câm miệng cho lão tử, chờ một chút xem” Chu Đang Thịnh tức giận nói, hắn vì dạy dỗ Tấn Dương mà tốn biết bao nhiêu tiền, ngay cả mệnh lệnh của tỷ tỷ hắn cũng không nghe theo, muốn tiểu nương tử cũng phải nhịn xuống, lúc này tên mặt trắng kia lại không đến, chẳng phải toàn bộ đều uổng phí sao.

Thẩm Uyển nhìn thấy hoàng hôn đã qua, thở phào nhẹ nhõm, quần áo lụa là hắn không đến thật tốt qua, nhưng trong lòng lại đau đớn, rốt cuộc bản thân nàng không có bao nhiêu trọng yếu đối với hắn, nhưng là Tấn Dương làm sao có thể vì nàng mà mạo hiểm đến đây. Hắn không tới sẽ không sập bẫy, không phải cần cao hứng sao, vì cái gì tâm lại đau đến như vậy. Kỳ thật Thẩm Uyển vẫn hy vọng Tấn Dương sẽ tới

Đang lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tấn Dương sẽ không đến....

Giá, giá ~~ tiếng vó ngựa dồn dập tiến đến gần

“Thẩm Uyển!!!!” Tấn Dương kéo dây cương, nhảy xuống ngựa

Hắn đã đến, hắn thế nhưng đến đây, hắn quan tâm mình, Thẩm Uyển có chút kích động, nhưng đột nhiên nghĩ hắn sẽ gặp hiểm cảnh vội vàng la to “Đi mau, bọn họ có bẫy”

Tấn Dương lúc này chỉ quan tâm đến Thẩm Uyển, chạy tới trước mặt nàng. Nhìn thấy trên cổ Thẩm Uyển có vết máu ánh mắt run lên “Tên đáng chết”, Tấn Dương cố gắng cởi bỏ sợi dây cột Thẩm Uyển

Ba ba ba. Một hồi tiếng vỗ tay truyền đến

“Thật không hổ là con nhà giàu Tấn Dương không sợ trời không sợ đất a, dĩ nhiên lại đến đây lẻ loi một mình, cẩu nô tài kia của ngươi đâu a? Ta nói cái gì cho phải đây, ngươi muốn ta nói bội phục dũng khí của ngươi hay nói ngươi ngu xuẩn đây” Chu Đang Thịnh bước ra đối với Tấn Dương nói

“Là ngươi....” Tấn Dương nhìn thấy người lần trước đùa giỡn Thẩm Uyển không thành lại còn bị Mặc Ngôn đánh

“Đúng vậy, vốn là ta chuẩn bị trò chơi liên tiếp tặng cho ngươi cùng tên cẩu nô tài kia, bất quá chỉ có mình ngươi đến, những trò chơi kia dùng tại trên người ngươi quá lãng phí hay là chúng ta chơi trò khác a”

Vài tên đại hán đem Tấn Dương kéo đến

“Thẩm Uyển....chết tiệt, các ngươi đừng đụng ta” Tấn Dương cố hết sức giãy dụa nhưng vẫn bị kéo đi

“Các ngươi làm gì, đừng đụng hắn” Thẩm Uyển hô lớn

“A...” trên bụng truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, chết tiệt, ra tay hung ác như thế, Tấn Dương bị đau cúi gập thắt lưng. Tấn Dương đón lấy từng quyền đập lên người.

“A, dừng tay, dừng tay a...” Thẩm Uyển hét chói tay, nhìn Tấn Dương bị đánh, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi sợ dây trói, bị sợi dây siết đến chảy máu cũng không biết

Tấn Dương bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, phun ra ngụm máu tươi

“Dừng!” Chu Đang Thịnh ra lệnh “Các ngươi làm việc thế nào a, bảo các ngươi ân cần hỏi thăm một chút lại ra tay năng như vậy, chẳng lẽ không biết Tấn thiếu gia thân thể không chịu nổi quyền của các ngươi sao?”

“A, vậy ta liền cám ơn đồ con lợn ngươi” Tấn Dương nhịn đau bò dậy lau vết máu ở khóe miệng, cười tà.

“Ta sẽ không khách khí, cầm roi đến!!!”

Chát----

Tấn Dương theo bản năng dùng cánh tay ngăn cản, roi quất vào trên cánh tay, ào ào kịch liệt cùng đau nhức, đem y phục làm tan nát, hiện ra vết máu.

“Không cần phải.....” Thẩm Uyển khóc

“Cái này hầu hạ ngươi thật thích hợp” Chu Đang Thịnh hả hê cười nói

Bành bạch tiếng roi tiếp tục vang lên đánh vào trên người Tấn Dương. Tấn Dương vì đau lăn lộn trên mặt đất, roi từng hồi từng hồi quất tới, y phục tan ra, lộ máu tươi.

“Van cầu ngươi, dừng tay, dừng tay” Thẩm Uyển chứng kiến Tấn Dương bị đánh thảm như vậy, khóc tê tâm phế liệt

Chu Đang Thịnh lúc này vô cùng kích thích, lần sau vung roi càng nặng hơn lần trước.

Đột nhiên hắn thu hồi roi, đi đến trước mặt Tấn Dương, ngồi chồm hổm xuống, nhìn toàn thân đầy vết máu của Tấn Dương, Chu Đang Thịnh vô cùng cao hứng “Ta nhìn ngươi thật không sảng khoái, đồng dạng là con nhà giàu, dựa vào cái gì ngươi có thể muốn làm gì thì làm không cần cố kỵ, dựa vào cái gì ngươi là con nhà giàu đứng đầu, dựa vào cái gì cả nước đều biết thanh danh của ngươi, dựa vào cái gì ngươi lại lấy được nương tử đẹp như vậy”

“A ha ha ha” Tấn Dương chịu đựng đau nhức nhìn Chu Đang Thịnh cười nhạo nói “Như thế nào? hâm mộ ghen ghét ta sao. Không dựa vào cái gì cả, đó là bởi vì ngươi so với ta tất cả đều kém hơn”

Bị Tấn Dương nói như vậy, Chu Đang Thịnh tức giận đến mặt đỏ rần “Ta so với ngươi cái gì cũng kém sao? Ha ha, người đâu, mau đem y phục của nương tử vị Tấn thiếu gia vĩ đại này cởi từng cái cho ta”

Tấn Dương nghe thấy muốn động đến Thẩm Uyển, cố gắng khôi phục khí lực quát to “Không cho phép các ngươi đụng đến nàng!”

Lúc muốn đứng dậy lại bị Chu Đang Thịnh một cước hung hăng dẫm lên lưng, không bò dậy nổi

“A....các ngươi làm gì....”

Nghe được tiếng thét chói tai của Thẩm Uyển, Tấn Dương căng thẳng “Đừng đụng nàng, đừng đụng nàng....” Cố gắng đứng dậy lại bị người gắt gao đè xuống

“A, không cần phải...”

Nhìn Thẩm Uyển bị lột đi món áo ngoài Tấn Dương thống khổ kêu to “A a a!!! Không cho phép đụng nàng, không cho phép a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.