Đề Tiếu Giai Phi

Quyển 1 - Chương 11: Cái gọi là pk




“Tiểu Thanh tỷ tỷ, cọp cái đã trở về chưa?” Tấn Dương sau khi thức dậy câu đầu tiên chính là hỏi Tiểu Thanh Thẩm Uyển đã về hay chưa

Tiểu Thanh lắc đầu

“Nha” Tấn Dương như bong bóng xì hơi. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện làm nàng hưng phấn “Ta thực ngốc, ta có thể đi miếu tự tìm nàng nha”

Nói xong liền xuống giường, Tiểu Thanh nghe thấy Tấn Dương muốn đi tìm Thẩm Uyển vội vàng ngăn lại “Thiếu gia, ngươi không thể đi”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì.....vì thương thế của thiếu gia còn chưa tốt”

“Không việc gì, ta hôm qua không phải còn đến nhà Tiết Sương sao. Ngươi đừng xem thường ta a, ta vẫn xuống giường đi bộ thật nhiều được đây” Tấn Dương cao hứng nói “Ngươi xem thân thể ta cường tráng, chảy nhiều máu như vậy vẫn có thể xuống giường đi lại. Ha ha”

“Thiếu gia, đó là bởi vì ngươi đã ăn Cửu Mệnh hoàn a” Tiểu Thanh đối với Tấn Dương trợn mắt nói

“Cửu mệnh hoàn???? Ngươi nói ta đã ăn thần dược Tây Vực tiến cống sao?” Tấn Dương mở to hai mắt nhìn Tiểu Thanh

“Chẳng phải sao, nếu không thiếu gia ngươi lâu lắm mới có thể xuống giường đi lại bình thường như vậy, mặc dù nói vết thương của ngươi đã hảo phân nửa nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, không thể đi lại quá nhiều” huống chi ngươi đi tìm nàng chỉ có thể thương tâm mà thôi

“Vậy ngươi cho ta ăn thêm một viên nữa là hoàn hảo” Tấn Dương rất vô sỉ vươn tay ra

“Thiếu gia!!!!” Tiếu Thanh đề cao giọng “Ngươi nói Cửu mệnh hoàn là đồ chơi sao, nói có thì có, Tấn gia chúng ta tổng cộng chỉ có ba viên, lão thái quân cùng lão gia lo lắng cho ngươi mới đưa cho Tiểu Thanh giữ lấy phòng khi cần đến”

“Ai nha, hảo hảo, ta nói đùa, ta nói đùa” Tấn Dương che lại lỗ tai bị giọng Tiểu Thanh làm cho đau nhức

“Thiếu gia mau uống thuốc đi” Tiểu Thanh mang thuốc đến nói

“Ta thật sự không thể đi đến miếu tự sao?” Tấn Dương có chút ủy khuất nói

“Không thể!” Tiểu Thanh rất kiên định đáp lời

“Nhưng...là ta nhớ nàng...”

Tiểu Thanh sau khi nghe xong, âm thầm thở dài “Chờ ngươi thương thế tốt hơn hãy nói”

Tấn Dương uống thuốc xong vô lực ngồi ở đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ, lại nhớ đến Thẩm Uyển, đã hai ngày không nhìn thấy nàng. Không biết tại nơi đó nàng ăn uống có quen không, ngủ có được không.

“Thiếu gia” Mặc Ngôn mang đến một mâm cờ “Thiếu gia, Tiểu Thanh lo lắng thiếu gia nhàm chán nên bảo ta đến cùng ngươi đánh cờ”

Ở đâu là sợ ta nhàm chán a, rõ ràng chính là sợ ta len lén đi ra ngoài tìm Thẩm Uyển.

Đúng rồi, nếu như không được ra ngoài vậy ta sẽ đem vụ án cha của Tiết Sương điểu tra một chút “Tiểu Mặc ngươi đi tìm tri phủ Dương Châu đương nhiệm đến, sau đó tìm lại tư liệu vụ án Tri phủ trước kia bị Hoàng thượng xử chém đến cho ta”

“Thiếu gia, ngươi muốn những thứ này để làm gì?” Mặc Ngôn không hiểu hỏi

“Ngươi cứ coi như ta nhàm chán muốn giết thời gian, mau đi đi”

“Vâng!”

.

.

“Ty chức Dương Thủy Lương tham kiến thế tử” Dương Thủy Lương quỳ trên mặt đất nói

“Dương đại nhân, không cần đa lễ, mau đứng lên”

“Dạ dạ” Dương Thủy Lương vội vàng đứng lên

“Dương đại nhân, vật của ta có mang theo chứ?”

“Đã mang đến, mang đến, thế tử phân phó làm sao hạ quan dám chậm trễ” Dương Thủy Lương vội vàng xum xoe mang đến một quyển sách cũ kỹ tới

Tấn Dương không nhìn đến, nói “Nghe nói Dương Châu mấy năm trước có một tri phủ họ Tiết?”

Dương Thủy Lương sau khi nghe được, thân thể chấn động

Tấn Dương thu động tác nhỏ này vào mắt, giả vờ điềm nhiên vỗ vỗ vai Dương Thủy Lương “Tiểu Dương a, bản thế tử không thích nhất chính là bị lừa gạt, ngươi cũng đã biết rõ tính tình bản thế tử, nếu chọc giận ta....”

Đáng thương cho Dương Thủy Lương bị Tấn Dương hù dọa đến hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất “Thế tử minh xét a, hạ quan không dám giấu giếm, hai năm trước xác thực Dương Châu có tri phủ họ Tiết, chỉ bởi vì nhận hối lộ sau đó bị xử trảm, thế tử ngươi xem, đây là ghi chép toàn bộ quá trình” Dương Thủy Lương mở ra sổ ghi chép vụ án, trình lên trên

Tấn Dương mở ra nhìn, nhân chứng lúc đó là sư gia, vật chứng là hoàng kim do chính phụ thân Tấn Dương tìm thấy trong phủ “Sư gia bây giờ tại nơi nào? Còn có cha ta làm sao lại trông nom chuyện này?”'

“Cái này tiểu nhân không biết, thế tử có thể quay về hỏi lệnh tôn, năm đó sư gia cũng đã cáo lão hồi hương”

“Ta đã biết, ngươi trở về đi, lưu lại toàn bộ mọi thứ liên quan đến vụ án Tiết Sáng” Tấn Dương gặp không hỏi ra cái gì, đành phải để cho Dương Thủy Lương trở về “Bất quá chuyện ta hỏi về vụ án Tiết Sáng, ngươi nếu tiết lộ ra ngoài thì mau chờ mua quan tài đi”

“Dạ dạ...hạ quan hiểu, hạ quan hiểu” Dương Thủy Lương xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán

Tấn Dương tìm không ra chút sơ hỡ nào, nhức đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, xem ra những thứ này không dùng được. Hay là ta bắt đầu tìm sư gia kia cùng điều tra phía phụ thân “Tiểu Thanh tỷ tỷ”

“Thiếu gia?”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi tìm người đem phong thư này về Tấn phủ, để cha ta xem qua” Tấn Dương đưa phong thư cho Tiểu Thanh “Sau đó ngày mai mau hỏi thăm tung tích của sư gia năm đó”

“Hảo” Tiểu Thanh đem thư cất kỹ, nhìn Tấn Dương chú tâm lật xem tư liệu vụ án, tâm Tiểu Thanh thoáng để xuống, xem ra chỉ có như vậy mới phân tán lực chú ý của nàng...

.

.

Năm ngảy sau

Miếu tự---

“Tiểu thư, ngươi đã làm cả một ngày, mau nghỉ ngơi đi a” Nghiễn nhi lo lắng nhìn Thẩm Uyển càng ngày càng gầy gò

Thẩm Uyển không để ý đến Nghiễn nhi, toàn tâm toàn ý lau bàn đá

“Tiểu thư....ngươi, ngươi đừng như vậy...” Nghiễn nhi thực tại không nhịn được nữa nước mắt rơi như mưa

Thẩm Uyển vẫn vô hồn lau bàn đá...

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, trở về có được hay không. Lão gia vẫn còn ở nhà chờ ngươi” Nghiễn nhi lôi kéo tay Thẩm Uyển nói

Ai ngờ Thẩm Uyển vừa nghe phải về giống như gặp quỷ đẩy tay Nghiễn nhi ra “Ta không trở về, không quay về...” sau đó tay loạn hất ngã chén trà trên bàn “Không về, ta nói ta không quay về....”

“Hảo hảo...không về, chúng ta sẽ không về, Nghiễn nhi sẽ cùng tiểu thư sống ở chỗ này” Nghiễn nhi thấy Thẩm Uyển hoảng loạn liền vội vàng dụ dỗ nói

“Ta....ta hiện tại còn muốn lau bàn, còn muốn quét dọn. Ta còn rất nhiều chuyện phải làm” Thẩm Uyển vội vàng cầm lấy khăn nghiêm túc lau. Bàn này bị nàng lau biết bao nhiêu lần, ánh trăng chiếu xuống còn có thể phát sáng a.

Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình thần chí không rõ, cố nến lệ sắp rơi, cầm lấy cây chổi bên cạnh quét sân

.

.

Thẩm phủ---

“Tiểu Thanh tỷ tỷ, cọp cái vẫn chưa trở về sao?”

Tiểu Thanh vẫn lắc đầu, kể từ lúc Thẩm Uyển đi miếu tự, mỗi sáng sớm Tấn Dương sau khi thức dậy đều hỏi một lần, buổi tối trước khi ngủ cũng hỏi qua một lần

Nàng vẫn chưa trở lại sao?

“A....ta muốn điên rồi, nàng rốt cuộc là đi dâng hương hay xuất gia a, đã bảy ngày vẫn chưa trở lại, không được ta phải đi tìm nàng” Tấn Dương đánh một cái xuống bàn nói

“Thiếu gia, ngươi không phải là muốn điều tra vụ án cha của Tiết cô nương sao, còn có những tư liệu này”

“Không xem nữa, mấy ngày ta lật xem đến rách nát, hiện tại chỉ cần chờ cha ta hồi âm còn có tìm ra sư gia kia tới là được”

“Kia....vết thương của thiếu gia....”

“Miệng vết thương đều kết vảy, sẽ không làm hỏng đến vết thương”

“Hiện tại đã muộn như thế, thiếu gia hay là ngày mai ngươi hãy đi tìm thiếu phu nhân”

“Không phải rất khuya a, trời vẫn còn nhìn thấy đường đi” Tấn Dương nhìn sắc trời một chút

“Nhưng là....nhưng...” Tiểu Thanh nhất thời không nghĩ ra cớ gì khác

Tấn Dương nhìn thấy Tiểu Thanh ấp úng cảm thấy nàng có chuyện lừa gạt mình “Tiểu Thanh tỷ tỷ, có phải hay không có chuyện gạt ta?”

“Không có, không có a” Tiểu Thanh không dám nhìn vào mắt Tấn Dương

“Không có sao? Ta cảm thấy vấn đề rất lớn a, vì cái gì mỗi lần ta nói muốn đi tìm Thẩm Uyển ngươi liền trăm phương nghìn kế ngăn cản. Sẽ không phải....nàng xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Tấn Dương có chút nóng nảy nói

“Không có, thiếu gia ngươi không nên suy nghĩ lung tung”

“Không được, ta không yên tâm, ta phải đi tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng” Tấn Dương càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề

“Thiếu gia!” Tiểu Thanh giữ nàng lại “Thiếu phu nhân thực sự không xảy ra chuyện gì”

“Còn gạt ta, nàng nhất định đã xảy ra chuyện” Tấn Dương tránh thoát khỏi tay Tiểu Thanh

“Là....là thiếu phu nhân đã biết rõ thân phận của ngươi....” Tiểu Thanh hô

“.......”

Tấn Dương cảm thấy đầu óc hung hăng bị đập một búa, có chút choáng váng “Ngươi....ngươi vừa nói cái gì?”

“Lúc ngươi bị thương chính thiếu phu nhân đã giúp ngươi đổi y phục” Tiểu Thanh không đành lòng nhìn Tấn Dương

Tấn Dương ngã trên ghế, nàng....nàng biết ta là nữ, nàng thế nhưng đã biết ta là nữ...

“Thiếu gia...” Tiểu Thanh có chút lo lắng gọi

Tấn Dương nở một nụ cười giễu “A, nàng cuối cùng đã biết rồi” Tấn Dương ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt rơi xuống, ta cùng nàng như vậy kết thúc sao? vì cái gì tâm ta lại đau nhức đến như thế...

“Cho nên nàng mới đi miếu tự không muốn trở về, có phải hay không?” ánh mắt Tấn Dương có chút hoảng hốt

Tiểu Thanh không biết phải an ủi Tấn Dương thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tấn Dương, hy vọng nàng sẽ không cố gắng nhịn mà khóc thỏa lòng

“Không...không được, ta cùng nàng không thể kết thúc như vậy, nàng nhất định cho rằng ta lừa gạt tình cảm của nàng, nhưng ta đối với nàng hoàn toàn là thật, là thật a” Tấn Dương có chút vô lực nói “Ta muốn đi tìm nàng, ta muốn nói cho nàng biết ta đối với nàng cái gì đều là thật”

“Thiếu gia!!!”

Bất chấp tiếng kêu của Tiểu Thanh, Tấn Dương liều mạng lao ra khỏi Thẩm phủ

.

.

Miếu tự -----

“Mở cửa, mau mở cửa cho ta” Tấn Dương dùng sức gõ cửa

“A Di Đà Phật, vị thí chủ này, dâng hương thỉnh ngày mai lại đến” một vị hòa thượng chấp hai tay nói

“Ta muốn tìm Thẩm Uyển”

“Thí chủ, ở đây không có người ngươi muốn tìm, mời thí chủ quay về”

“Ta biết rõ nàng ở bên trong, cho ta đi vào đi a” Tấn Dương có ý nghĩ muốn xông vào, lại bị hòa thượng kia ngăn cản

“A Di Đà Phật, vị thí chủ này hay là hãy trở về đi”

“Ta là hoàng thân quốc thích Tấn Dương, còn ở đây ngăn cản ngươi có tin hay không hôm nay ta sẽ đem miếu tự này đốt, đem bọn các ngươi chém hết a” Tấn Dương giận dữ nói, đến bước này đành phải sử dụng chiêu cuối cùng

Hòa thượng kia nghe được hắn là Tấn Dương nhất danh con nhà giàu vội vàng nhường đường, nếu mang đến cho miếu tự tai nạn gì thì hắn không chịu tội nổi a. Đợi đến sau khi cho Tấn Dương tiến vào liền vội vàng đi bẩm báo chủ trì.

“Thẩm Uyển, ngươi mau đi ra a, ta biết rõ ngươi đang ở bên trong” Tấn Dương vừa chạy vào vừa hô

La to đến mức tất cả hòa thượng đều đi ra,

“Mau nói, Thẩm Uyển ở nơi nào?” Tấn Dương lôi kéo một tên hòa thượng

“Thẩm thí chủ ở hậu sơn đình viện”

“Chủ trì, hắn chính là Tấn Dương”

“A Di Đà Phật, mau đi theo hắn” lão hòa thượng chủ trì nói

Hậu sơn đình viện----

Tấn Dương chạy đến hậu sơn đình viện, trông thấy bóng người gầy yếu lẳng lặng quét sân, bóng dáng dưới ánh trăng hiện lên tia thê lương

Tấn Dương không dám tiến lên, cũng không kêu ra tiếng, chân như đổ chì không bước được nửa bước, ánh mắt di động theo bóng dáng đơn bạc gầy yếu kia, nàng không có dũng khí bước đến, cũng không có dũng khí gọi tên Thẩm Uyển

Gió đêm lặng thổi, thổi đến hốc mắt nàng đau rát...

Thẩm Uyển lúc xoay người, phát hiện Tấn Dương đứng cách đó không xa ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc sau đó chỉ còn lại sự hoảng hốt, trống rỗng....

Nàng hiện tại thật gầy, phảng phất một trận gió có thể thổi nàng bay đi mất, Tấn Dương nhìn thấy bộ dạng Thẩm Uyển như vậy, trong lòng liền đau nhức

Hai người cứ như vậy đứng bất động, không ai tiến đến. Cuối cùng Thẩm Uyển mở miệng nói “Ngươi đứng ở đó làm gì? Miệng vết thương còn chưa lành hẳn a”

“???????” Có chỗ nào sai sao? Tại sao nàng như vậy, chẳng phải nàng đã biết rồi hay sao

“Mau ngồi xuống đi, Tiểu Thanh làm sao lại để ngươi ra ngoài như vậy, lại mặc ít như thế, vạn nhất cảm mạo lây nhiễm vết thương làm sao bây giờ?”

Tấn Dương run sợ nhìn Thẩm Uyển, nàng...nàng đây là quan tâm chính mình sao? Tấn Dương nhìn chằm chằm Thẩm Uyển, sợ là sẽ bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của Thẩm Uyển

“Ta đi cấp cho ngươi thêm một món y phục” đương lúc Thẩm Uyển xoay người, Tấn Dương bắt lấy bàn tay lạnh như băng của Thẩm Uyển

Bàn tay lạnh đến trong xương Tấn Dương “Ta...chúng ta nói chuyện một chút đi”

“Ngày nào cũng đều nhìn thấy nhau, còn nói cái gì a, ta đi cấp thêm y phục cho ngươi” Thẩm Uyển có chút vội vàng thoát ly bàn tay Tấn Dương

Tấn Dương cảm thấy nàng muốn thoát ra lại càng nắm chặt hơn, không để cho Thẩm Uyển rời đi, Tấn Dương biết rõ nàng đang trốn tránh, trốn tránh chuyện biết Tấn Dương là nữ nhi.

“Uyển nhi....” Tấn Dương có chút khàn khàn cầu khẩn kêu một tiếng

Một tiếng Uyển nhi này làm cho Thẩm Uyển đình chỉ giãy giụa, cúi đầu không nhìn đến Tấn Dương

“Thực xin lỗi” Tấn Dương phát hiện ra lúc nói ba chữ này, thanh âm đã khàn đến không nghe được, mũi mỏi nhừ đau nhức

“Thực xin lỗi? ngươi xin lỗi cái gì? Quần áo lụa là, ngươi đừng làm rộn có được hay không” phảng phất cảm giác như Tấn Dương đang cùng nàng nói giỡn

“Ngươi cũng biết, ngươi biết...ta và ngươi giống nhau, ta và ngươi đều là....”

“Không biết, ta không biết, không biết gì cả” Thẩm Uyển cắt đứt lời Tấn Dương, liều mạng lắc đầu, lần nữa muốn tránh thoát “Thả ta ra, thả ta ra...” Thẩm Uyển không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này, lấy tay đánh Tấn Dương

Một cái, hai cái, ba cái....tay đánh lên người Tấn Dương...

Tấn Dương yên lặng chịu đựng, đau đớn trên người so ra vẫn kém hơn nhiều so với trong lòng

“Ngươi biết không thể cùng ta ở chung một chỗ, tại sao lại xâm nhập vào cuộc sống của ta, tại sao quấy rầy nhân sinh của ta, tại sao đối tốt với ta, tại sao liều mạng cứu ta, vì cái gì, vì cái gì, cái gì a!!!!” Thẩm Uyển khóc đến tê tâm liệt phế

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin lỗi...” hiện tại ngoài nói từ xin lỗi, Tấn Dương không biết phải nói cái gì, nhìn Thẩm Uyển như thế, lòng nàng như hàng ngàn con dao đâm vào, đau vẫn là đau, là nàng sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

“Thì ra hết thảy đều là giả, đều là giả” Thẩm Uyển tuyệt vọng nhìn Tấn Dương

“Không phải, không phải a” Tấn Dương dùng sức lắc đầu, thanh âm run rẩy nói ra “Ta yêu ngươi là thật”

“A, yêu ta” Thẩm Uyển cười tự giễu “Ngươi và ta giống nhau a, ngươi còn nói yêu ta, ngươi có tư cách gì nói ngươi yêu ta”

“Ta....” Tấn Dương muốn nói nhưng lại dừng lại, nàng không dám nói tiếp nói, nhìn Thẩm Uyển như vậy, nàng thật sự rất sợ, khẩn cầu “Ta...chúng ta về nhà đi, về nhà có được hay không”

“Về nhà?” Thẩm Uyển dùng đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn qua Tấn Dương sau đó bình tĩnh nói “Là ngươi muốn ta đối mặt sự thật này, hôm nay xác thực cũng nên đối mặt, đã đến lúc buông tay”

Lạnh băng, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng làm cho tâm Tấn Dương lạnh toát, không dám lại nắm lấy bàn tay gầy yếu kia.

“Ta ngày mai sẽ trở về, như vậy được rồi chứ? Tấn Thế tử?” Thẩm Uyển tỉnh táo nói

Nếu trên mặt nàng lúc này không phải còn lưu lại nước mắt làm cho người khác cảm thấy còn có một tia nhiệt độ cùng tình cảm thì ánh mắt kia cỡ nào lạnh lùng, còn có ba chữ “Tấn thế tử” kia, làm cho tâm Tấn Dương hoàn toàn ngã xuống vực thẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.