Để Tâm

Chương 73: + 74 + 75




Thượng Nguyên năm thứ hai, một năm có rất nhiều sự kiện xảy ra.

Sau khi Lý Hoằng đột ngột qua đời, Lý Hiền nhanh chóng kế thừa vị trí thái tử của y, cũng đồng thời tiếp nhận một tốp trọng thần Đông cung từ tay y, trong đó vốn có tả thứ tử Lưu Nhân Quỹ, Đới Chí Đức, Trương Văn Quán cùng một nhóm lão nhân, đồng thời nhanh chóng khiến nhân mã của chính mình thâm nhập vào những vị trí nòng cốt của tam tỉnh lục bộ, thề phải một hồi phân cao thấp cùng thiên hậu.

Cùng lúc đó, việc Lý Hoằng tử vong như một thanh đao uy hiếp sau lưng Lý Trị, khiến đầu óc vì mang bệnh mà lẩm cẩm của ông nhanh chóng thanh tỉnh lại.

Chỉ mất mấy tháng ông đã hạ lệnh để thái tử vừa lên ngôi Lý Hiền nhận việc giám quốc, kỳ vọng tất thảy lên người đứa con trai giống trưởng tử của mình nhưng tính tình cứng rắn hơn này.

Lý Trị nhanh chóng triệu Lưu Nhân Quỹ, một thành viên quan trọng của Đông cung đảng từ chiến trường Tân La trở về Trường An, một mặt vì muốn trù tính kế hoạch đối phó Đột Quyết, mặt khác là vì muốn củng cố địa vị của tân Đông cung đảng.

Có vị lão tướng quân chiến công hiển hách này làm chỗ dựa, đảng Đông cung vốn tan tác lại một lần nữa tụ hợp lại, trở thành một thế lực không thể coi thường, lấy một loại tư thái sắc bén hoàn toàn mới sừng sững đứng lặng tại Đường triều, thậm chí Lý Hiền còn nhận được lời khen ngợi từ cha mình, Lý Trị, là "hy vọng quốc gia, không phụ lòng trẫm".(*)

Trong khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi này, cán cân trong lòng Lý Trị tựa hồ cân bằng trở lại, đao kiếm quang ảnh giữa thê tử đã giúp đỡ mình vài chục năm cùng nhi tử với ý chí chiến đấu sục sôi tựa hồ không thể rơi vào trong ánh mắt ngày càng bệnh tật của ông, chỉ có thể tùy theo hai người này không kiêng nể gì mà đối lập nhau, còn ông ở trung gian để điều hòa hai thế lực.

Trái với tình hình nhìn như ổn định ở trung ương, bởi Lưu Nhân Quỹ rời khỏi tiền tuyến Tân La, quân chủ Kim Pháp Mẫn của Tân La bị quân Đường đánh bại tựa hồ bắt đầu rục rịch tìm biện pháp trở lại, từng bước thăm dò giới hạn.(**)

Thái độ của Kim Pháp Mẫn rất rõ ràng, địch tiến ta lùi, địch đi ta quấy nhiễu, nếu chiến thần bất bại Lưu Nhân Quỹ đã rời tiền tuyến, như vậy bốn vạn quân Đường còn dư lại tựa hồ cũng không là gì đặc biệt đáng sợ nữa.

Mà trấn thủ chiến tuyến Tân La lúc này chính là đại sứ mới nhậm chức của An Đông đô hộ phủ, Mạt Hạt Tướng quân Lý Cẩn Hành.

Lý Cẩn Hành đúng là không công cao cái thế, thanh danh hiển hách như Lưu Nhân Quỹ, thế nhưng cũng tựa như cái tên được cha hắn đặt cho, người này rất thận trọng, anh dũng lại sáng suốt, rất nhanh đã phát hiện ra chiến ý đang rục rịch của Kim Pháp Mẫn, đúng lúc đưa ra quyết định đóng quân ở Mãi Tiếu thành.

Cho dù là quân đội Tân La hay quân Đường cũng hiểu rõ, Mãi Tiếu thành chính là địa phương tiếp theo dấy lên ngọn lửa chiến tranh.

Điều xảy ra ngoài dự đoán của Lý Cẩn Hành chính là, hai quân vẫn chưa giao chiến đã có một "kẻ địch" âm thầm quấy nhiễu quân đội của hắn.

Đó chính căn bệnh bất trị mà thái tử trước đây phải chịu đựng, truyền thi.

Loại bệnh bắt nguồn từ người Hồ này không biết từ đâu và từ bao giờ, dần thâm nhập vào quân Đường hiện đang ở cách xa Triều Tiên, lây lan cho toàn quân với tốc độ chóng mặt, đồng thời còn có nỗi sợ quân địch bất cứ lúc nào cũng có thể thừa vắng mà xông lên.

Chuyện xấu của địch nhân đương nhiên là tin tốt đối với phe ta, việc quân Đường bị lây nhiễm truyền thi nhanh chóng lọt vào tai Kim Pháp Mẫn.

Vị quân chủ từng mượn lực lượng Đường triều thống nhất tam quốc Triều Tiên nhanh chóng trở thành một quân vương trở mặt vô tình có tầm nhìn, không thể buông tha tin tức này. Hắn đánh hơi được một loại mùi vị cực kỳ mê người từ Mãi Tiếu thành.

Tên của nó là "thời cơ chiến đấu".

Lúc này không chiến, còn đợi đến khi nào?

___

Ngọn lửa chiến tranh chưa kịp lan tới Trường An gió êm sóng lặng an hòa, sóng ngầm phân tranh cuồn cuộn tạm thời không cách nào ảnh hưởng đến tiểu viện của Thẩm Hàn Sơn. Ngoài cửa sổ, tiếng chim oanh trầm bổng xuyên qua từng tầng lá hòe vào đến trong phòng, tạm thời lấp đầy căn phòng cô quạnh nửa ngày không có một tiếng động kia.

Nắng vàng rực rỡ rải trên mặt đất, trải ra hai bóng người được gió nhẹ lay động, Lý Cảnh nghiêng đầu đứng sau Ngô Nghị ba tấc, khoảng cách không xa không gần, vừa đủ để hắn nhón chân, nhìn một chút quyển sách Ngô Nghị đang cầm trên tay.(***)

Ngô Nghị hơi quay về sau, vừa lúc chạm phải ánh mắt tò mò của tiểu đồ đệ nhà mình, tiện tay cầm sách gõ gõ vào cái đầu nhỏ không an phận: "Sao hôm nay lại có gan trốn học rồi?"

Lý Cảnh đầy kiêu ngạo hất mặt: "Sư phụ, ta không trốn học, là bởi vì hôm nay giảng "Hoàng đế nội kinh" mà ta đã thông suốt, Trần tiến sĩ nói ta không cần trì hoãn thời gian mà theo những sinh đồ khác, có thể tự mình đi học những kiến thức khác trước."

Nhìn vẻ mặt "mau mau khen ngợi ta" của hắn, Ngô Nghị không khỏi cảm thấy buồn cười, xét cho cùng cũng chỉ là thiếu niên mới bước vào trường công, sao có thể hiểu được đạo lý tàng phong liễm nhận, chỉ sợ không ít đồng học đã dùng cán bút đâm sống lưng Lý Cảnh, âm thầm cô lập vị Nam An Quận vương này.(****)

Tính toán cẩn thận, Lý Cảnh qua mùa hè mới tròn mười ba, là độ tuổi Ngô Nghị lúc trước vừa tiến vào Thái Học, cũng là lúc vừa mới thông qua kỳ thi đầu vào trường công Trường An, là thời điểm các tiến sĩ cùng trợ giáo quản lý chặt chẽ nhất.

Tôn Khải Lập vì tuổi tác quá lớn nên đã cáo lão hồi hương, người chấp chưởng y khoa trong trường công hiện tại chính là Trần Kế Văn, Trần tiến sĩ.

Ngô Nghị biết, lão sư của bạn tốt Nghiêm Minh là một vị có tính tình khoan dung, nghĩ cũng biết không ép nổi những thiếu niên như khỉ con này vào khuôn khổ, nếu như đổi lại là Tôn Khải Lập năm đó, đừng nói là ỷ vào việc đọc hiểu một quyển sách mà bỏ giờ học, chỉ cần đến muộn một, hai khắc thôi cũng có thể bắt ngươi đứng chép phạt y kinh dưới trời nắng cả ngày.

Nghĩ đến hình thức thi cử như địa ngục năm đó, Ngô Nghị không khỏi có cảm giác khổ tận cam lai. Từ mùa xuân Hàm Hanh năm thứu hai đến mùa hè Thượng Nguyên năm thứ hai, chỉ chớp mắt mà hơn năm năm đã trôi qua.

Trong thời gian năm năm này, điều y hoài niệm nhất chính là khoảng thời gian mới vào Thái Học, sinh đồ bất kể lớn nhỏ đều vì một kỳ thi tuần nho nhỏ mà hao hết tâm tư, hận không thể xé nhỏ sách để nuốt vào bụng, thật giống như trời sập cũng phải học.

Tuy rằng khổ cực nhưng không có những đả kích ngấm ngầm hay tranh đấu công khai cùng thống khổ khắc sinh ly tử biệt, nhiều nhất cũng chỉ là những thủ đoạn nho nhỏ, chèn ép người dẫn đầu một chút, không tồn tại tâm tư quá ác độc nào.(*****)

Người bày kế hãm hại y năm ấy, Từ Tử Văn và Ngô Hủ bởi chịu liên lụy từ án Trương Khởi Nhân nên đều bị gửi trở về quê nhà, một đời không được tiến kinh hành y. Mà những học sinh cũ như Hoàng Cừ, đa phần không thể bước qua kỳ thi cuối năm khắc nghiệt, vừa lúc đến kỳ hạn ba năm, từng người thu thập hành lý trở về cố hương, còn quen biết chắc cũng chỉ còn lại Nghiêm Minh giờ đây hiếm khi gặp mặt.

Ngô Nghị rũ mắt nhìn khuôn mặt trẻ tuổi chưa thành thục của tiểu đồ đệ, nhất thời không nói nên lời.

Những năm tháng khổ cực nhất năm ấy hiện tại lại trở thành những hồi ức khiến lòng người chua xót nhất, cũng không biết tương lai Lý Cảnh có như y hay không, nhìn quen phân tranh sinh tử rồi lại nhớ nhung những ngày đầu bản thân còn tâm tính thuần khiết thơ ngây.

"Sư phụ..." Ý cười trong mắt Lý Cảnh dần tan, dè dặt nhìn sư phụ đang cúi đầu không nói, nghĩ không biết có phải mình nói sai điều gì, chạm đến chỗ đau trong lòng Ngô Nghị hay không.

"Không sao." Ngô Nghị cười cười vỗ vỗ bờ vai đối phương, thời gian trôi qua, khuôn mặt Lý Cảnh cũng càng thon gầy, không còn vẻ đáng yêu tròn vo như khi còn bé, cũng qua cái tuổi để người tùy tiện nhéo má xoa đầu rồi.

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn ở lại nơi này không? Ở lại Trường An, vào trong cung Đại Minh, trở thành một thái y giống như Trần tiến sĩ vậy."

Lý Cảnh không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Ta không muốn ở lại Trường An."

Cũng phải, Trường An tuy phồn hoa như gấm nhưng nào thể tiêu dao tự tại như ở Viên Châu, nếu có thể thoát khỏi nơi lao tù nạm vàng đính ngọc này, trở về làm một tiểu dân tự do ở Viên Châu cũng chưa chắc đã là việc gì không vui.

Ngô Nghị vừa định mở miệng, không ngờ Lý Cảnh lại tiếp tục nói: "Ta cũng không muốn làm thái y có địa vị cao như lão sư, ta chỉ muốn làm một đại phu có thể cứu thế giúp người, tạo bình an cho người nơi thiên hạ."

Thiếu niên trước mắt kiên định nhìn y, con người đen láy trong sáng rõ ràng, như một mặt gương, phản chiếu lại vẻ hơi kinh ngạc của y, cũng dường như phản chiếu lại sơ tâm thưở ban xưa còn chưa phai mờ của y.

"Sư phụ, còn ngươi, ngươi muốn ở lại Trường An sao?" Lý Cảnh có chút lo lắng nhìn y.

Ngô Nghị không khỏi hơi động khóe môi, hiện lên nét cười nhàn nhạt: "Trường An loạn lạc mê hoặc lòng người, không bằng núi cao nước rộng của thiên hạ, ngươi và ta lại vừa vặn có chí hướng hợp nhau."

Lý Cảnh bỗng ngẩng đầu: "Lời ấy thật chứ?"

Ngô Nghị khẽ vuốt cằm: "Tuyệt không giả dối."

Không chờ Lý Cảnh thu lại vẻ mừng rỡ, Ngô Nghị đã nhẹ vung sách lên đầu hắn: "Thế nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng phải cẩn thận học hành trong bảy năm này cho ta!"

Thầy trò hai người đang cười đùa thì thấy có người đẩy cửa bước vào, người còn chưa tới đã ngửi thấy hơi rượu: "Hai thầy trò các ngươi, ợ... Lại dựa vào bàn ta thì thầm cái gì vậy?"

Lý Cảnh lập tức lanh lợi châm trà rót nước cho tổ sư gia, còn bỏ thêm hai dược liệu có vị chua để tỉnh rượu, đưa tới trước mặt Thẩm Hàn Sơn.

Tiểu đồ tôn hiểu chuyện như vậy, Thẩm Hàn Sơn cũng không tính đến chuyện hắn tu hu chiếm tổ chim khách, vừa ngồi dựa lên ghế đã người nhanh trí đến quạt cho hắn cũng là quá tốt đẹp rồi.

Hưởng thụ hầu hạ của tiểu quận vương nửa ngày, Thẩm Hàn Sơn mới phất tay ra hiệu hắn ngừng quạt: "Được rồi, đi học sách sư phụ ngươi đưa đi, ta có lời muốn thương lượng cùng y."

Lý Cảnh cũng coi như có quen thuộc với Thẩm Hàn Sơn, hiếm có khi thấy hắn trục khách, biết đây là chuyện quan trọng mình không thể nghe, không tiếp tục dây dưa, cẩn thận cầm lấy quyển sách vừa dùng để gõ đầu hắn hai lần, lặng lẽ thối lui ra khỏi cửa.

Ngô Nghị lúc này mới mở miệng hỏi: "Lão sư, đã có chuyện gì?"

- --

Hal: (*) Nếu như thông tin trên wiki không sai thì lúc nhận được lời khen này là năm 676, tầm một năm sau khi Lý Hoằng qua đời. Đoạn Mãi Tiếu thành vẫn là tầm 675. Còn thời gian thực tế (đoạn Ngô Nghị- Lý Cảnh) là mùa hè năm 675, chắc là mấy tháng sau sự kiện Lý Hoằng xảy ra. Để mọi người bám theo dòng thời gian một chút =))))

(**) Ơ, nói đến Tân La, bối cảnh phim của cậu Kim út nhà Chống đạn cũng là ở Silla nhỉ, tôi tra rồi, là tầm trăm năm trước sự kiện xảy ra trong truyện này =))))) Tôi biết cái kết của nhân vật Hansung lại lười xem phim tình cảm (xem tập đầu đã thích nam thứ hơn, càng lười lol) nên giờ vẫn chưa xem... Cơ mà Winter Bear hôm qua đăng lên hay cực kỳ ấy huhuhu...Lạc đề rồi...

Anyway, từ cung đấu dẫn ra chiến trường, các bạn cảm thấy thế nào? Chứ tôi cháy máy thật rồi ahaha...

(***) Cái uwu energy mà từ "nhón chân" này giữ quả thật rất cao ;;v;; em bé moe chết tôi rồi huhuhu 

(****) Tàng phong liễm nhận: đại ý là muốn khuyên không nên bày ra bản thân là người quá xuất sắc, sắc bén. Tôi không biết có câu nào tương ứng trong tiếng Việt hay có bản dịch nào chính xác vần vần chút không nên đành để nguyên Hán- Việt.

(*****) Yeah, tôi cũng nhớ "năm đó" mình cười ha hả kêu cậu ấm Từ với cậu ấm Ngô thủ đoạn yếu quá, "edit bộ ít thủ đoạn thật vui vẻ dễ dàng ahaha".

Tôi đã lầm. #hashtag_ai_khóc_nỗi_đau_này

Cứ để Ngô Nghị ở với Lý Cảnh là một đống những dễ thương to bự lại tràn ra uwu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.