Đế Quốc Chiến Thần

Chương 44




Cậu bé trước mắt cô chính là Vu Thư Á – em trai của Vu Vũ Hân.

Lúc trước Vu Vũ Hân muốn liều mạng giành lấy vai diễn “Mai Phượng Viên” là vì khoản tiền thù lao để chữa bệnh cho em trai mình.

Chỉ đáng tiếc là Vu Vũ Hân mất đi vai diễn này, cô ở đoàn làm phim khác cũng không nhận được sự tán thưởng. Lại trùng hợp đúng lúc này bệnh tình của Vu Thư Á đột ngột trở nên trầm trọng cần nộp tiền để chữa trị.

Không còn cách nào khác nên Vu Vũ Hân chỉ có thể tới đoàn làm phim “Mong Em Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ” để tìm đạo diễn và Tạ Linh Tê.

Chỉ là kết quả cuối cùng vẫn khiến cô phải thất vọng.

Vu Vũ Hân phải chịu áp lực quá lớn, cô cảm thấy phía trước không còn hy vọng nên đã lựa chọn từ bỏ Vu Thư Á mà nhảy lầu tự sát.

Ngày hôm sau khi Vu Vũ Hân nhảy lầu tự sát, Diệp Sơ Dương nhìn thấy oán khí của Vu Vũ Hân trên người Tạ Linh Tê nên cuối cùng đã quyết định giúp cô.

Vu Vũ Hân tuy đã chết nhưng Vu Thư Á vẫn sống.

*

Diệp Sơ Dương bước tới ngồi xuống bên giường bệnh của cậu bé rồi hỏi: “Dạo này em cảm thấy thế nào? Có cảm thấy không khoẻ ở đâu không?”

Nghe vậy, Vu Thư Á lập tức lắc lắc đầu: “Cám ơn anh Diệp đã quan tâm, em khoẻ lắm.”

Thực sự là rất khoẻ.

So với lúc trước thì sau khi Diệp Sơ Dương xuất hiện, môi trường trị liệu đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa đám bác sỹ và y tá đó sau khi biết được thân phận của Diệp Sơ Dương cũng chữa trị cho Vu Thư Á tận tâm tận lực hơn hẳn.

Diệp Sơ Dương nhìn gương mặt nhỏ nhắn xanh xao trước mắt, cô đưa tay ra xoa xoa đầu đứa bé rồi bất giác thở dài một tiếng.

Cô vẫn chưa nói chuyện Vu Vũ Hân đã qua đời với Vu Thư Á.

Nghĩ một hồi, cuối cùng Diệp Sơ Dương vẫn từ bỏ, cô chỉ nói: “Nếu cảm thấy sức khoẻ không tốt thì em nhớ phải gọi bác sỹ ngay nhé, không được giấu đâu đấy biết chưa?”

Diệp Sơ Dương nghe bác sỹ nói, ban đầu khi Vu Thư Á và Vu Vũ Hân còn đồng bệnh tương lân thì Vu Thư Á vì không muốn để Vu Vũ Hân phải lo lắng nên cứ gắng giấu bệnh tình của mình trở nên trầm trọng, mãi cho tới khi Vu Vũ Hân phát hiện ra thì Vu Thư Á suýt chút nữa đã mất mạng rồi.

Vũ Thư Á năm ấy vừa thương Vu Vũ Hân lại vừa tiếc tiền.

Nhưng Diệp Sơ Dương có tiền.

Những chuyện này không cần phải lo nữa.

“Em biết rồi ạ.” Vu Thư Á gật gật đầu rồi lại im lặng, mãi một lúc sau khi ngước mắt lên thì Diệp Sơ Dương mới nhìn ra sự bất an và bối rối tràn ngập trong đôi mắt cậu bé.

Diệp Sơ Dương ngây ra một lúc, cô còn chưa kịp mở lời thì giọng nói của cậu bé đã khẽ vang lên bên tai cô.

“Anh Diệp à, có phải chị gái em xảy ra chuyện rồi không?”

Cậu bé nói xong, Diệp Sơ Dương chỉ nhìn mà không nói gì.

Nhưng sự im lặng này rõ ràng đã chứng minh một chuyện.

“Mỗi lần em muốn mở tivi và điện thoại thì các chị y tá lại không cho em mở. Sau này có lần em dùng trộm điện thoại, nghệ sĩ họ Vu nhảy lầu tự sát có phải là chị gái của em không?”

Nghe xong, Diệp Sơ Dương im lặng một lúc, cuối cùng cô vẫn lựa chọn nhìn vào mắt Vu Thư Á gật gật đầu.

Cô sớm biết là chuyện này sẽ không thể giấu được.

Vốn dĩ Diệp Sơ Dương định chờ khi Vu Thư Á khôi phục hoàn toàn thì mới nói với cậu bé chuyện của Vu Vũ Hân, nhưng bây giờ xem ra chuyện này dường như là không thể.

“Anh Diệp à, em cám ơn anh.” Vu Thư Á im lặng không biết bao lâu mới nói ra được câu này.

Cậu bé sớm đã đoán ra được kết cục của sự việc, đã khóc xé tim gan không biết bao nhiêu đêm.

Bây giờ nghe được sự thật dường như cũng không đau lòng như bản thân vẫn nghĩ.

Hoặc có thể nói là nỗi đau quá lớn đến mức mất đi cảm giác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.