Đế Quốc Chiến Thần

Chương 40




Chuyển động của anh ta làm cho Tiêu Hà Hà ngây ra đó, thậm chí còn kinh ngạc đến trợn to mắt, nhìn vào bàn tay anh ta đang cầm chặt tay cô. “Tổng tài, buông tay ra!”

Chắc anh ta sẽ không giở thói côn đồ ở nhà cô đó chứ?

Tay của Tiêu Hà Hà vẫn bị anh ta nắm chặt, cô nổi giận trợn mắt nhìn anh ta. “Tổng tài, rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau ngồi dậy ăn cơm, con trai tôi đang đợi đó!”

“Là cô sờ vào trán tôi trước mà, cô được sờ trán tôi, tôi không được sờ tay cô à?” Anh ta híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Làn da trắng trẻo mịn màng đã hơi đỏ ửng, còn đôi môi lại càng xinh tươi. Anh ta không kìm được nuốt nước miếng ực ực, nghĩ đến những đêm trải qua với cô, cảm giác sung sướng đó lại một lần nữa hiện ra trong đầu.

“Tổng tài...” Tiêu Hà Hà ngây người ra, anh ta nói câu này rõ ràng như một kẻ vô lại. Cô cố rút tay mình lại, nhưng anh ta có chết cũng không chịu buông. “Anh là kẻ vô lại!”

Cô thực sự hối hận vì đã đưa anh ta về nhà, đúng là tức chết đi được.

“Vô lại? Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy đó!” Giọng anh ta bình thản, cô không nghe ra được anh ta đang vui hay đang giận. Trong sợ hãi, cô rút tay lại một lần nữa. Vì cố sức, còn anh ta đột nhiên thả tay ra, nên cô lảo đão ngã về phía sau.

“A…” Cô sợ đến nỗi nhắm mắt lại.

Và cánh tay mảnh khảnh của anh ta duỗi ra, bình tĩnh chụp lấy eo cô. “Thấy chưa? Buông tay ra thì cô sẽ có chuyện liền!”

Mái tóc dày che phủ nửa con mắt, thấp thoáng lộ rõ tài năng. Cô bừng tỉnh rồi trợn to mắt, vẫn chưa bị té. Tầm nhìn của hai người gặp nhau, mặt Tiêu Hà Hà đỏ bừng lên.

Ánh mắt của anh ta lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như muốn cướp đoạt, nụ cười trên khóe môi càng kiêu ngạo hơn. Anh ta nâng cằm cô lên để tạo thành một vòng cung hoàn hảo, rồi cúi đầu xuống che môi của mình lên.

Nhưng nhiệt độ trên môi quá nóng, đã thiêu đốt cô trong chớp mắt.

Tiêu Hà Hà nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như chạm trổ của anh ta, nắm chặt hai nắm đấm. Chờ khi môi anh ta rời khỏi mình, Tiêu Hà Hà không thể hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này, mặt đỏ ửng, rồi bất thình lình đứng dậy đẩy anh ta ra, quay người đi, một cơn đau dâng lên trong tim. Nụ hôn này làm cô nhớ đến anh cáo đó, trái tim cô lập tức trở nên lạnh băng rồi nói: “Tổng tài, xin hãy tự trọng!”

Cô không phải là cô gái có thể tùy ý hôn bất kỳ người đàn ông nào, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thản. Còn với kẻ vô lại chỉ biết lợi dụng người khác như Tần Trọng Hàn, cô hoàn toàn không để ý đến.

Cô không muốn có gì ám muội với đàn ông, nên khuôn mặt nghiêm nghị lại, quay người rồi đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa mở cửa thì tay đã bị người sau lưng giữ chặt. Cô quay người lại định nổi giận, nhưng liền cảm thấy anh ta đứng quá gần, gần đến mức làm tim cô bỗng loạn nhịp, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Mắt anh ta khóa chặt mặt cô, khóe môi từ từ nhếch lên, nói với cô bằng hơi thở tựa hoa lan: “Tự trọng? Được thôi! Không thích tôi làm vậy với cô hả?”

Tiêu Hà Hà sững người ra, biểu cảm trên mặt càng lạnh hơn. “Tổng tài, tôi không phải gái điếm, xin đừng khinh người quá đáng!”

Cô có thể chịu đựng anh cáo là vì anh ta đã giấu con trai của cô, nhưng không thể chịu đựng Tần Trọng Hàn, cô không phải là gái điếm!

Liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang hầm hâm giận dữ, Tần Trọng Hàn ngước mắt lên một cách bình thản, đầu hàng trước vẻ mặt giận dữ của cô. “Rồi, đi ăn cơm.”

Tần Trọng Hàn tự đi ra trước, nhìn thấy trên cái bàn vuông đã được bày sẵn bốn món mặn và một món canh, tất cả đều là món Hoa. Anh ta thì thường ăn món Tây, bởi vì nó tiện lợi.

Tiêu Hà Hà đã nấu món gà xào ớt chuông, gỏi khoai tây sợi, đậu hũ non sốt thịt bằm và cà chua xào trứng, ngoài ra còn có một tô cháo. Cháo đó là dành riêng cho Tần Trọng Hàn, anh ta đã bị cảm, nên ăn chút gì thanh đạm. Còn gà xào ớt chuông là món yêu thích của cô và Thịnh Thịnh.

“Có thể ăn được chưa?” Thịnh Thịnh đã không thể chờ được nữa. “Chú ơi, sao chú đần ra vậy?”

Tần Trọng Hàn đứng cạnh bàn ăn, nhìn vào bốn món ăn và một tô cháo trên bàn, đột nhiên trong lòng rất ấm áp. Đã bao lâu rồi không có cảm giác như vậy! Thì ra Ngữ Điền nói không sai, cô ấy biết nấu ăn, hơn nữa có vẻ như hương vị món ăn cũng không tệ.

Tần Trọng Hàn vốn không ngon miệng đã kéo ghế và ngồi xuống, nhưng anh ta chưa ăn thì đã lên tiếng. “Tôi vẫn chưa uống thuốc thì phải?”

Anh ta không muốn tiếp tục bị sốt nữa, quá khó chịu! Nhất là khi có một người phụ nữ cứ muốn đuổi anh ta đi, nên anh ta cũng không muốn dày mặt ở lại, đã bị nói là kẻ vô lại rồi. Đường đường là tổng tài của Tần thị, anh ta chưa từng chịu phải cảnh này.

“Uống sau ăn nửa tiếng, uống khi bụng đói sẽ ảnh hưởng đến bao tử đó, cả ngày anh không ăn gì, chút nữa tôi sẽ nhắc anh uống thuốc!” Tiêu Hà Hà múc một chén nhỏ cháo đưa qua, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, rất lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ quan tâm. Dù gì cô không phải là người tàn nhẫn, đặc biệt là đối với một bệnh nhân.

“Chú ơi, con cũng sẽ nhắc chú cho!” Thịnh Thịnh đưa đũa qua. “Chú ơi, chú mau nếm thử đi, mẹ con nấu ăn ngon lắm đó. Lần trước khi chú Ly đến nhà con, chú đã ăn rất nhiều đó! Còn liên tục khen mẹ con đức hạnh nữa đó!”

“Tăng Ly từng đến đây?” Giọng của Tần Trọng Hàn bất giác trầm lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết giọng mình lạnh lùng đến thế nào, mặt mình nhăn nhó đến thế nào.

Tiêu Hà Hà gật đầu, đột nhiên lại thấy mình không có nghĩa vụ phải nói với anh ta, bèn nói với chút không thiện cảm: “Không phải tổng tài kêu giám đốc Tăng đến à?”

“Tôi?” Tần Trọng Hàn kêu Tăng Ly đem công việc tới nhà cô hồi nào? Chết tiệt! Tại sao anh ta không biết chuyện này? Thì ra cô ấy còn nấu cơm cho Tăng Ly ăn nữa chứ, đáng ghét! “Ai cho phép cô nấu cho cậu ấy ăn vậy?”

“Bởi vì chú Ly đã mua cho con rất nhiều đồ chơi đó, mẹ muốn cảm ơn chú ấy mà. Chú ơi, đây không phải là đạo hiếu khách à?” Thịnh Thịnh không nhận ra bầu không khí đang bất thường, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tần Trọng Hàn, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Chú ơi, chú không thích chú Ly hả?”

“Thịnh Thịnh, ăn cơm đi!” Tiêu Hà Hà ngăn không cho cậu bé tiếp tục ăn nói lung tung, rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn theo bản năng, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao phải để tâm sắc mặt của anh ta nữa!

Cảm giác buồn bực trong ngực Tần Trọng Hàn ngày càng nghiêm trọng hơn. Anh ta bưng chén cháo cô đưa lên, ăn một miếng, liền bị phỏng miệng nên chân mày cứ cau lại. Miếng cháo nóng đó chảy dọc cổ họng xuống thẳng phía dưới, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngực, bị phỏng nóng quá! “A! Vẫn còn nóng lắm, anh không sao chứ?” Tiêu Hà Hà lo lắng nói: “Không sao chứ? Tổng tài?”

“Chú ơi, chú đang đói lắm hả?” Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn bị phỏng miệng liền lập tức rời khỏi bản ăn, rồi bưng đến một ly nước đá, đưa cho anh ta, rồi nói với vẻ rất quan tâm: “Chú ơi, mau uống chút nước đá đi, uống rồi sẽ không thấy nóng nữa.”

Nhìn vào dáng vẻ cậu bé quan tâm đến mình, trong lòng Tần Trọng Hàn bỗng nhiên thấy ấm áp. Đứa bé này, nếu không phải là con của Tiêu Hà Hà thì tốt biết mấy! Có lẽ anh ta sẽ nói chuyện với ông già. Nhưng nhìn vào hai khuôn mặt này, anh ta biết rằng ông già nhất định sẽ không cho một người phụ nữ dẫn theo một đứa con bước vào cửa của nhà họ Tần! Dù đó là mẹ ruột của Ngữ Điền cũng không được!

“Cám ơn!” Đôi mắt của Tần Trọng Hàn nhíu lại rồi cầm lấy ly nước từ tay Thịnh Thịnh, uống một ngụm, quả thật đỡ hơn rất nhiều.

Cậu bé đột nhiên mỉm cười thẹn thùng. “Chú ơi, đừng khách sáo!”

Sau đó cậu bé lại chạy đi, vào nhà bếp lấy một cái muỗng. “Chú dùng muỗng đi, như vậy sẽ không bị phỏng nữa đâu!”

Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong lòng mình rất phức tạp. Đối mặt với đứa bé này, tự nhiên anh ta cảm thấy mình hơi hẹp hòi. Trẻ con rất đơn thuần, cậu bé nói ghét mình, mà còn đi lấy nước rồi lấy muỗng cho mình? Nên trong lòng anh ta lẫn lộn đủ loại cảm xúc.

“Ăn cơm thôi!” Tần Trọng Hàn xoa xoa đầu cậu bé, nở một nụ cười.

“Chú ơi, món này ngon nè!” Thịnh Thịnh chỉ vào món gà xào ớt chuông đó, món ăn mà cậu bé rất thích.

“Không được, chú không ăn cay được đâu!” Tiêu Hà Hà lên tiếng ngăn cản.

“Tại sao vậy?”

“Tại sao vậy?”

Gần như cùng lúc, hai giọng nói vang lên. Hai khuôn mặt đẹp trai, một lớn một nhỏ cùng lúc nhìn về phía Tiêu Hà Hà. Trong khoảnh khắc đó, nhìn vào hai khuôn mặt trước mặt, ánh mắt của Tiêu Hà Hà lại có một chút hốt hoảng.

“Người đang bị sốt phải ăn thanh đạm một chút, nên anh ăn cháo trước đi, gà xào ớt chuông không ăn được!” Sau khi ngây người ra, Tiêu Hà Hà mím môi nói.

“Vậy mà cô vẫn nấu món này!” Tần Trọng Hàn nhướn mày. “Cố tình không cho tôi ăn!”

“Món này nấu cho tôi và Thịnh Thịnh ăn. Tổng tài, anh có thể ăn gỏi khoai tây với cà chua xào trứng.”

“Không thèm!” Có người đã cầm đũa gắp luôn vào chén. “Tôi muốn ăn cay!”

“Chú ơi, con cũng thích ăn cay!” Thịnh Thịnh nói với vẻ phấn khởi: “Mẹ con cũng thích lắm đó! Chú ơi, để con gắp đồ ăn cho chú!”

Nói rồi, Thịnh Thịnh kéo dĩa thức ăn đến gần mình. “Mẹ ơi, chú thích ăn món này, không phải mẹ nói người bị bệnh có thể ăn những món họ thích à?”

“Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà hét lên: “Chú không được ăn món đó! Cay lắm! Chú đang đói bụng, ăn vào sẽ không tốt cho bao tử!”

“Vậy chú ơi, chú ăn một ít cháo trước đi! Có chút gì dằn bụng thì có thể ăn món này rồi!” Cậu bé rất hài lòng với ý tưởng của mình.

“Không được!” Tiêu Hà Hà vẫn lắc đầu với vẻ bướng bỉnh. “Người đã nhịn đói suốt cả ngày thì không được ăn cay, sẽ làm tổn thương lá lách và bao tử đó!”

“Không nhìn ra được là cô rất quan tâm đến tôi!” Tần Trọng Hàn đột nhiên cong môi lên.

“Ai quan tâm anh?” Sao câu nào đến miệng anh ta cũng đều nghe thấy mùi vị khác vậy chứ?

“Mẹ ơi, mẹ không quan tâm đến chú thì đưa chú đến nhà mình làm gì vậy mẹ?” Thịnh Thịnh cũng thấy khó hiểu.

Mặt Tiêu Hà Hà cứng đờ. “Thịnh Thịnh, ăn cơm đi, không được phép nói chuyện khi đang ăn!”

“Ồ!” Thịnh Thịnh lập tức cúi đầu xuống, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, không nói gì thêm.

Bỗng, bầu không khí trên bàn ăn hơi kỳ lạ.

“Thịnh Thịnh hả? Con tên Thịnh Thịnh à?” Lúc này Tần Trọng Hàn lại mở miệng.

Thịnh Thịnh ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn, trong cái miệng nhỏ đang nhét đầy món gà xào ớt chuông. Mẹ không cho phép nói chuyện, chứ đâu phải không cho gật đầu, nên cậu bé liền gật đầu.

Tiêu Hà Hà quay sang nhìn anh ta. “Tổng tài, ăn cơm đi!”

Tần Trọng Hàn hoàn toàn phớt lờ cô, biểu cảm trên khuôn mặt rất dửng dưng, nhìn về phía Thịnh Thịnh, thấy cậu bé đang nhét thật nhiều ớt vào trong miệng, thấy hơi không đành lòng. “Có cay không?”

Thịnh Thịnh lắc đầu, nhưng không thể nhịn được nữa phải mở miệng. “Chú ơi, không cay, ngon lắm đó chú!”

Tần Trọng Hàn bật cười và lắc đầu, Ngữ Điền chưa từng ăn ớt. Thấy bộ dạng của Tiêu Hà Hà chắc cũng thích ớt lắm, còn mình lại rất rất thích, vậy tại sao Ngữ Điền lại không thích chứ? Lẽ nào là đột biến gen?

“Chú ơi, chú đừng ăn ớt xanh, chú ăn ít gà đi!” Thịnh Thịnh đề nghị với Tần Trọng Hàn: “Cái này không cay lắm, có thể giúp chú đỡ thèm!”

Tần Trọng Hàn liếc nhìn Tiêu Hà Hà, dường như rất bất cẩn. “Thôi đi, chú không muốn thấy ai đó nổi giận, vì khi ăn cơm mà nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nhó, thực sự không muốn ăn chút nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.