Đế Quốc Chiến Thần

Chương 33




Ở đầu bên kia, đột nhiên nghe thấy nhân viên bắt đầu rù rì to nhỏ, còn các nhân viên đang qua lại trong sảnh ngay lập tức đứng thẳng dậy, hướng về phía người đàn ông đang bước vào rồi đồng thanh: “Tổng tài, chào buổi sáng!”

Tần Trọng Hàn gật đầu, quét mắt khắp đại sảnh, không nhìn ra được cảm xúc nào. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Hà Hà, mắt anh ta lóe lên.

“Wow! Tổng tài đẹp trai quá!” Hướng Tịnh cảm thán.

Tiêu Hà Hà quay người đi vào thang máy. Phải, rất đẹp trai! Cũng rất ngang ngược, không nói lý lẽ!

Tần Trọng Hàn cũng đi thẳng vào trong thang máy, có điều trên khóe môi không nhịn được phải cong lên.

“Dạo này tâm trạng của tổng tài hình như rất tốt!” Cô nhân viên lễ tân thảo luận sau khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn đã bước vào thang máy.

“Tổng tài cười trông thật hút hồn!”

“…”

Vào giờ nghỉ trưa, Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh đang ngồi cùng bàn trong nhà ăn cho nhân viên và từ từ ăn trưa.

Người trong công ty mỗi khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà thì vẫn rù rì to nhỏ, nhưng cô đã thấy quen rồi. Thanh giả tự thanh, cô và Tần Trọng Hàn không có mối quan hệ đặc biệt nào cả, vậy nên cô cũng không sợ họ nói này nói nọ nữa.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu sáng một bên mặt của Tiêu Hà Hà, cũng chiếu sáng nửa khuôn mặt của Hướng Tịnh. “Hà Hà, em nghe nói tổng tài đã đá Cao Tư Kỳ rồi, lần này không biết lý do tại sao nữa!”

“Ờ!” Tiêu Hà Hà khựng lại. “Sao chuyện gì em cũng biết hết vậy?”

“Lòng vòng chỉ có nhiêu đó thôi, mọi người đều đang đồn mà, dạo này hình như tổng tài không đi săn gái đẹp nữa!”

“Ừ!” Tiêu Hà Hà chỉ “ừ” một tiếng. Chuyện này có vẻ như không phải chuyện của cô, cô cũng không muốn nghe ngóng.

“Tổng tài chỉ thích gái trinh thôi, không biết tiếp theo ai sẽ là người của anh ấy nữa. Hà Hà, sao em cứ cảm thấy ánh mắt của tổng tài khi nhìn vào chị hơi khác khác ta?” Hướng Tịnh nói rồi liếc nhìn Tiêu Hà Hà. “Đúng là kỳ lạ! Nhưng em thấy chị có vẻ rất bình thản. Hà Hà, chị khai thật đi, tổng tài đã đá lông nheo với chị chưa?”

Hướng Tịnh càng nói càng bà tám hơn. Tiêu Hà Hà lại không có tâm trạng để lắng nghe nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô ta một cái, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Cô ấy hỏi gì, Tiêu Hà Hà chỉ cười cười và không trả lời.

“Hà Hà, chị vẫn còn là gái trinh hả?” Hướng Tịnh đột nhiên hỏi.

Bàn tay đang cầm muỗng của Tiêu Hà Hà bỗng run lên, đột nhiên thấy ăn không ngon miệng nữa, mặt cũng đỏ bừng theo.

Câu hỏi của Hướng Tịnh đúng là quá trực tiếp, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy lồng ngực cô đau âm ỉ, lục phủ ngũ tạng đều đang co giật, có vẻ như dạ dày cũng bị đục một lỗ sâu, chỉ sợ rằng cổ họng nghẹn lên thì sẽ ói ra máu.

Câu hỏi này khiến cô cảm thấy mình đã rơi xuống hang băng, cả người cô bắt đầu ớn lạnh. Đó là ký ức mà khó khăn lắm cô mới đóng băng lại được, không ngờ Hướng Tịnh lại lôi nó lên một lần nữa.

Đúng ngay lúc này, Tăng Ly bước vào, ngồi xuống cạnh họ. Tiêu Hà Hà đứng dậy và nói: “Mọi người ăn đi, tôi no rồi!”.

Cả hai người họ đều rất ngạc nhiên, Tăng Ly nhún vai: “Sao mặt của Hà Hà nhợt nhạt quá vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa. Giám đốc Tăng, hình như anh rất quan tâm Hà Hà thì phải!” Hướng Tịnh vẫn tiếp tục nhiều chuyện.

“Tôi cũng rất quan tâm đến cô mà, cô bé. Mặt của cô cũng rất nhợt nhạt, cần phải tẩm bổ đó!” Tăng Ly cười và nói.

“Tổng tài, tôi muốn xin nghỉ phép ngày mai!” Khi gần hết giờ làm buổi chiều, Tiêu Hà Hà đến văn phòng của Tần Trọng Hàn để xin nghỉ phép.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Trọng Hàn ngẩng mặt lên từ phía sau bàn làm việc, một khuôn mặt đẹp trai như một tác phẩm điêu khắc.

Tiêu Hà Hà nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, đột nhiên hốt hoảng, nhớ đến giấc mơ xuân của ngày hôm đó, cô đã xem anh cáo là Tần Trọng Hàn.

Vội vã cúi đầu xuống, Tiêu Hà Hà cố giấu đi khuôn mặt đỏ bừng và những suy nghĩ lung tung đó của mình.

“Thư ký Tiêu, tôi đang hỏi em đó!” Tần Trọng Hàn cất cao giọng, chắc chắn rằng hôm đó cô thực sự đã uống say, vậy mà không nhớ ra việc truy hỏi anh ta về chuyện cái mặt nạ cáo.

Xem ra anh ta vẫn phải tìm cơ hội để nói cho cô biết sự thật, nhưng cô sẽ có phản ứng như thế nào đây?

“Cái... Cái gì?” Tiêu Hà Hà có một khoảnh khắc thất thần.

“Tôi hỏi em có chuyện gì mà muốn nghỉ phép?”

“Chuyện riêng!” Tiêu Hà Hà nói với vẻ thờ ơ.

“Được rồi! Cho em nghỉ!” Tần Trọng Hàn trả lời sau vài giây cân nhắc.

“Cám ơn!” Tiêu Hà Hà quay người định rời đi.

“Chờ đã!” Tần Trọng Hàn lại lên tiếng.

“Tổng tài còn chuyện gì sao?”

“Con trai tôi tặng em một món quà!” Nói rồi Tần Trọng Hàn lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo bàn làm việc.

Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên, trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ bé của Ngữ Điền.

“Mở ra đi!” Tần Trọng Hàn nói, dường như có chút mong chờ.

Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài giúp tôi cám ơn Ngữ Điền, không cần quà cáp gì đâu, bữa khác tôi sẽ đến thăm cậu bé!”

“Nếu con trai tôi biết em đã từ chối tâm ý của nó, nó sẽ buồn lắm đó!” Những ngón tay dài mảnh khảnh của Tần Trọng Hàn đang đan vào nhau và đặt trên bàn, nói một cách từ tốn. “Em đành lòng thấy nó buồn à?”

“Tôi...” Tiêu Hà Hà hơi khó xử, sao cô có thể nhận quà của một đứa bé chứ?

“Mở ra đi!” Anh ta nhìn cô như cười mà không cười.

Tiêu Hà Hà đành phải đi qua, cầm cái hộp lên và mở ra, nhìn thấy bên trong là một cái khăn lụa rất đẹp. Sao Ngữ Điền lại tặng khăn lụa cho cô vậy? Tiêu Hà Hà có chút ngạc nhiên.

“Đừng nghi ngờ, con trai tôi chọn đó. Hôm qua đi trung tâm thương mại, sau khi nó nhìn thấy cái khăn thì nói muốn tặng em. Thời tiết cũng chớm lạnh rồi, có thể sử dụng được rồi!” Tần Trọng Hàn giải thích một cách thờ ơ.

“Tổng tài, tâm ý của cậu bé thì tôi xin nhận, nhưng tôi không thể nhận món quà này!” Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong tim rất ấm áp, bởi vì cậu bé Ngữ Điền này chu đáo giống như Thịnh Thịnh, là một cậu bé ngoan. Cô cũng cảm động từ tận đáy lòng vì Ngữ Điền vẫn nhớ đến cô – người dì mới có duyên gặp mặt hai lần này, nhưng cô không thể nhận món quà này được.

“Thư ký Tiêu, em không muốn nhận, là muốn tôi áp dụng biện pháp bất thường có phải không?” Đôi mắt Tần Trọng Hàn híp lại với vẻ nguy hiểm. “Tôi không ngại sử dụng biện pháp bất thường đâu đó!”

Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô và nói, ánh nhìn ám muội khiến Tiêu Hà Hà run lên: “Được rồi, tôi nhận vậy. Tổng tài, tạm biệt!”

Vừa sáng sớm, Tiêu Hà Hà đưa Thịnh Thịnh đến công ty, trước đó đã cố tình mua một bộ quần áo mới cho con trai, một bộ vest màu đen, phối với cái áo sơ mi trắng, thắt nơ bướm. Một quý ông nhỏ xinh đầy sức sống đã được sinh ra như vậy.

Nhưng vừa bước vào đại sảnh, cô nhân viên lễ tân liền ngây người ra. “Thư ký Tiêu, đây là con nhà ai vậy? Dễ thương quá!”

Tiêu Hà Hà chỉ mỉm cười và nói: “Chào buổi sáng, Thịnh Thịnh chào dì đi con!”

Thịnh Thịnh ngay lập tức dừng lại một cách ngoan ngoãn. “Con chào dì! Dì đẹp quá!”

“Ôi trời ơi! Cậu bé đáng yêu quá!” Được khen đẹp, cô nhân viên lễ tân liền tự mãn.

“Tạm biệt dì.” Chào hỏi xong, Tiêu Hà Hà dẫn con trai đi vào thang máy, lên thẳng phòng tiếp tân trên tầng 56, Tăng Ly nói muốn thảo luận chi tiết ở đó.

Trong đám đông bận rộn qua lại như con thoi, nhưng Tiêu Hà Hà dẫn theo con trai đã thu hút thành công bước chân vội vã của các đồng nghiệp. Thịnh Thịnh không hề có chút căng thẳng nào, nhìn vào khu vực văn phòng gọn gàng, vẻ mặt bình thản. Đây chính là nơi mẹ làm việc à? Sau này cậu bé cũng sẽ mở một công ty lớn như thế này, để mẹ không phải vất vả nữa. Thịnh Thịnh thề trong lòng!

Sau khi Tần Trọng Hàn căn dặn thư ký Cao một lượt liền đi xuống tầng 56.

Hôm nay, thiên tài nhỏ đó sẽ đến, đúng lúc anh ta có chút thời gian, nên cố tình xuống xem thử.

Trong phòng họp, mẹ con Tiêu Hà Hà đang ngồi trên ghế chờ mọi người đến đông đủ.

Không bao lâu sau, Tăng Ly cũng đến. “Hà Hà, mọi người đến rồi hả?”

Tiêu Hà Hà gật đầu và chào hỏi.

“Nhân viên đều đến đông đủ rồi chứ?” Tăng Ly hỏi.

“Dạ đến đủ rồi!” Các nhà thiết kế đều cảm thấy rất lạ, cậu bé ngồi bên cạnh Tiêu Hà Hà rốt cuộc là ai.

“Được, có mặt đông đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi!” Tăng Ly mở văn bản cuộc họp ra, chuẩn bị nói những điểm chính.

Tần Trọng Hàn vẫn mặc một bộ vest màu đen phẳng phiu đó, làm tôn lên hình dáng cao lớn của anh ta, khuôn mặt lạnh lùng và uy nghiêm, ánh mắt sắc bén và khác biệt, khắp người tỏa ra vẻ tự tin riêng có của những người đàn ông thành đạt. Anh ta đã đến cửa phòng họp như vậy đó.

Đẩy cửa ra. Sự xuất hiện của Tần Trọng Hàn khiến mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên và đứng phắt dậy.

“Mọi người ngồi đi!” Tần Trọng Hàn bước vào.

“Chú ơi!” Thịnh Thịnh vốn đang ngồi trên ghế, đột nhiên thấy Tần Trọng Hàn, ngay lập tức hét lên với vẻ phấn khích. Tất cả mọi người cũng không ngờ, tổng tài lại đích thân đến đây.

Nhưng khi nhìn thấy hai đôi mắt trên mặt của một lớn một nhỏ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Đôi mắt của đứa bé này, sao lại hơi giống tổng tài nhỉ?

Tiêu Hà Hà cũng nhìn về phía bóng người cao lớn ở cửa, cô không ngờ Tần Trọng Hàn sẽ đến.

“Ừ! Chào con!” Tần Trọng Hàn nhìn thấy Thịnh Thịnh thì hơi nhếch môi lên. “Ngồi đi!”

Tần Trọng Hàn đi đến một bên rồi ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh phòng họp theo bản năng, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Hà Hà. Ánh mắt anh ta hơi lạ, và cũng ngạc nhiên nhìn vào Tiêu Hà Hà. “Thư ký Tiêu, không phải em xin nghỉ phép à?”

“Dạ đúng, tổng tài, tôi xin nghỉ phép để đi cùng con trai tôi đến tham dự cuộc họp này!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và đứng lên, xoa đầu cậu bé cũng theo bản năng.

Oong một tiếng, như có tiếng sét đánh trong đầu Tần Trọng Hàn. Cô ấy nói gì?

Di chuyển tầm nhìn, Tần Trọng Hàn nhíu mày nhìn về phía cậu bé đang ngồi bên cạnh cô, trên khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc quanh năm lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí cả xấp tài liệu vừa đặt trên bàn cũng rơi xuống đất.

Hai khuôn mặt này rất giống nhau. Chết tiệt! Cô ấy lại sinh thêm một đứa con trai khi nào vậy?

Đôi mắt vốn sắc bén của Tần Trọng Hàn vào lúc này lại đầy vẻ khó tin, một lần nữa liếc nhìn khuôn mặt rất giống của Tiêu Hà Hà đó, thân hình cao lớn bỗng đứng phắt dậy, di chuyển ánh nhìn nghi ngờ về lại chỗ Tiêu Hà Hà.

Cuối cùng Tăng Ly đã nhìn thấy biểu hiện thứ ba xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng và bình thản quanh năm của Tần Trọng Hàn, đột nhiên nhận ra chuyện để cho anh ta biết Hà Hà có một đứa con trai lớn như vậy là rất đáng, bởi vì biểu cảm của Hàn quá buồn cười!

“Thư ký Tiêu, em nói cậu bé là con trai của em?” Giọng điệu lạnh như băng, nhưng khi mở miệng, Tần Trọng Hàn mới nhận ra trong giọng nói của mình lại có chút run rẩy không kìm nén được. Chết tiệt! Vậy mà cô ấy lại sinh thêm một đứa nữa. Ba của đứa bé này là ai?

Mạch suy nghĩ của Tần Trọng Hàn bỗng trôi rất nhanh. Năm năm trước, anh ta nhớ rõ rằng cô chỉ sinh ra một đứa con, nhưng bây giờ lại có thêm một đứa. Đứa bé này mấy tuổi?

“Dạ phải, tổng tài, Tiêu Thừa là con trai của tôi!” Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, không hiểu tại sao anh ta lại có vẻ mặt đó, như thể cô có con trai là chuyện không nên vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.