Đế Quốc Bóng Tối

Chương 5




Ellie lái xe đến bệnh viện và hoàn thành ca phẫu thuật lúc năm giờ ba mươi. Cô đang bước ra cửa thì bị gọi trở lại. Một chiếc bus chở đầy học sinh đang trở về từ St. Louis trong một trại bóng đá đã bị một chiếc xe đầu kéo đâm vào, có bốn nạn nhân bị thương nặng. Ellie làm thêm hai ca phẫu thuật nữa và đã không về nhà cho tới sau ba giờ sáng. Cô bò vào giường và ngủ suốt mười hai tiếng.

Khi thức dậy, cô có cảm giác bồn chồn và không muốn ở một mình, đó là một cảm giác hiếm khi thấy ở cô. Cô quyết định ra khỏi nhà. Cô gọi cho chú Oliver và dì Millie Wheatley, những người thân yêu đó đã đón nhận cô khi cô 12 tuổi. Họ yêu cô, chăm sóc và bảo vệ cô, và cô đột nhiên nhớ họ khủng khiếp.

Không phải kiểu cô đã không gặp họ trong một thời gian. Cô nói chuyện với họ ít nhất hai lần một tuần, đôi khi nhiều hơn, và cùng ăn tối ở nhà họ mỗi chủ nhật, tùy thuộc vào thời khóa biểu của cô. Nhưng cô đột nhiên có một cảm giác thôi thúc dành thời gian cho họ trước khi cô rời khỏi thị trấn.

Dì Millie trả lời điện thoại khi cô gọi. “Cháu có thể ở đó tối nay không ạ?” Ellie hỏi. Có chuyện gì với cô vậy nhỉ? Cô nghe có vẻ rất thảm hại.

“Tất nhiên rồi,” dì Millie trả lời. “Phòng cháu lúc nào cũng sẵn sàng cả.”

“Cháu sẽ có mặt trong hai mươi phút nữa.”

Ellie ngay lập tức cảm thấy khá hơn. Chỉ cần nghe được giọng nói của ai đó yêu thương cô là thấy khác ngay.

Một giờ sau cô ngồi trong bếp của nhà Wheatley, đang uống trà nóng. Chú Oliver muốn biết về ca phẫu thuật mới nhất của cô, dĩ nhiên, cũng muốn biết chi tiết về vụ bên ngoài bệnh viên. Cô nói về ca phẫu thuật nhưng không nói về vụ nổ súng. Nếu ông biết cô đã ở rất gần ở đó, ông sẽ lo lắng.

Khi chú cô vào giường, cô và dì Millie nói về đám cưới ở Winston Falls.

“Cháu hẳn căng thẳng về chuyến về nhà, phải không?” Dì Millie hỏi.

“Vâng ạ. Cháu thấy sợ,” cô thừa nhận.

“Cha cháu sẽ biết nếu thằng khốn đó đã quay lại thị trấn,” bà nói, ám chỉ tới Patterson.

“Cũng không hẳn ạ. Cháu thấy căng thẳng về…họ. Cháu muốn hòa hợp với gia đình…” Cô lắc lắc đầu. “Cháu không nghĩ là mình sẽ được thế.”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng lo quá,” bà nói. Bà đưa tay qua bàn và vỗ nhẹ vào bàn tay Ellie.

Muốn thay đổi chủ đề, Ellie buột miệng, “Cháu đã gặp được người khác.”

“Ồ?” Dì Millie bắt đầu mỉm cười. “Cũng tới lúc rồi mà.”

Ellie kể cho bà ấy nghe về Max và những phản ứng kỳ lạ khi cô gặp anh.

“Anh ấy hoàn toàn không hợp với cháu,” cô nói. “Anh ấy cục cằn và khô khan, và có những lúc anh ấy hết sức cáu bẳn. Anh ấy lúc nào cũng kè kè một khẩu súng và săn đuổi bọn người xấu. Cuộc sống của anh ấy là phản đề với cuộc sống của cháu. Chắc chắn đó không phải là một người đàn ông lý tưởng…nhưng dù vậy, có một sức thu hút ngay lập tức…gần như là bản năng,” cô thừa nhận. “Cháu không thể kiểm soát nó.”

“Nó cũng đã xảy ra với chú và dì. Ngay lập tức thu hút. Có muốn biết bí mật không? Bây giờ cô chú đã lớn tuổi rồi. Ông ấy đã bị hói. Và cô đã tăng thêm mười ký và có nhiều nếp nhăn hơn một con chó săn bloodhound mệt mỏi, nhưng sức hút vẫn còn đó, và nó cũng vẫn còn mạnh mẽ. Nếu cháu nghĩ có thể cháu đã có tình cảm với chàng trai đó, thì đừng chống lại chúng.”

“Có một vấn đề ạ.”

“Là gì thế?”

“Anh ấy sống ở Honolulu.”

Dì Millie gõ gõ các ngón tay lên mặt bàn. “Honolulu, hử?”

Ellie gật đầu. ”Một vòng trái đất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.