Đế Quân

Quyển 1 - Chương 16: Thanh Tràng




Sau khi đêm tối, trong một căn phòng nhỏ bình thường tại một khu nhà hẻo lánh thành Vân Sơn, Lã đạo trưởng tiên phong đạo cốt lúc này đã bị trói gô vào một cái ghế, đôi mắt bị một miếng vải đen bịt kín, miệng cũng bị nhét đồ vật.

Lúc này Lã đạo trưởng kinh hồn táng đảm, trong tai nghe được tiếng bước chân vang lên, lão mơ hồ cảm thấy có người ngồi ở đối diện mình, lập tức, lão liền cảm giác thứ bị nhét vào miệng mình được bỏ ra ngoài.

Lão thở phì phò, tỉnh táo lại, rốt cuộc hỏi:

- Các ngươi… các ngươi rốt cuộc là ai?

Lúc trời tối hôm nay, lão thu quán về nhà, đi tới một ngõ nhỏ, đã bị người theo sau lưng đánh ngất, lúc tỉnh lại, đã xuất hiện ở nơi này.

Lão không biết đã đặc tội lộ thần tiên nào, trong lòng bất ổn, thái độ tiên phong đạo cốt thoát tục ngày thường, lúc này đã sớm không còn tồn tại nữa.

Đôi mắt lão vẫn bị vải đen che đi, không thấy rõ người ngồi đối diện rốt cuộc là ai?

- Ngươi là Lã đạo trưởng?

Đối diện truyền đến giọng một người không chút cảm xúc.

Lã đạo trưởng bị người khống chế, gật đầu nói:

- Đúng là bần đạo. Các hạ… Các hạ muốn tính mạng sao?

Đối diện truyền đến tiếng cười cổ quái, lập tức nghe đối phương thản nhiên hỏi:

- Ngươi có biết Tĩnh Từ Am?

Lã đạo trưởng 'lộp bộp' trong lòng trầm xuống, lão phản ứng cũng nhanh, lập tức nói:

- Tĩnh Từ Am là một am ni cô của phủ Vân Sơn, bần đạo cũng nghe nói qua, chẳng qua… Bần đạo xuất thân đạo môn, xưa nay Phật Đạo hai nhà tồn tại, bần đạo chỉ nghe danh Tĩnh Từ Am, không biết rõ ràng.

- Hay cho chỉ nghe danh, không biết rõ ràng.

Người đối diện cười rộ lên, rất nhanh liền hỏi:

- Ta lại hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Lã đạo trưởng cố gắng duy trì điềm tĩnh:

- Bần đạo họ Lã, người khác xưng Lã đạo trưởng, các hạ… các hạ hẳn là biết được.

- Ta không biết.

Người đối diện nói:

- Lã đạo trưởng là giả, ta muốn biết thân phận thật của ngươi.

Sắc mặt Lã đạo trưởng trầm xuống, thản nhiên nói:

- Lời các hạ, bần đạo thật sự nghe không hiểu.

- Ta nghe nói hiện giờ Giang Hoài Đạo thường có loạn đảng lui tới, nghe nói có một tà đạo giáo phái mê hoặc lòng người.

Giọng nói đối diện rất bình tĩnh:

- Hơn nữa theo ta được biết, đạo phái yêu tà hiện giờ đã thẩm thấu tới các Đạo của Đại Tần, ta muốn biết, Lã đạo trưởng ngươi có phải là người trong Thiên Môn Đạo?

Giờ phút này Lã đạo trưởng vẫn rất điềm tĩnh, lắc đầu nói:

- Bần đạo xuất thân Thiên Sư Đạo, Thiên Môn Đạo theo như lời các hạ, bần đạo cũng chỉ biết đơn giản, nhưng Thiên Sư Đạo xưa nay phân biệt rõ ràng với Thiên Môn Đạo, không hề liên quan, hơn nữa Thiên Sự Đao ta cũng chưa bao giờ thừa nhận Thiên Môn Đạo là đạo giáo.

Người nọ cười ha ha nói:

- Nói rất hay. Lã đạo trưởng, xem ra ngươi không muốn nói thật.

Lã đạo trưởng đáp:

- Hiện giờ bần đạo đều là nói thật. Bần đạo chỉ là một Thiên Sư đạo đồ, làm người xem quẻ bói toán, một mực không biết gì khác, các hạ vẫn nên thả bần đạo đi.

- Xem ra phải giao ngươi cho quan phủ mới được.

Người đối diện thở dài một tiếng:

- Theo ta được biết, gần đây thành Vân Sơn xảy ra mấy chuyện, ngay cả công tử La Chỉ huy sứ La Thế Lương cũng bị loạn đảng ám sát, có người nghe đồn, đây đều là hành vi của Thiên Môn Đạo đồ, hiện giờ dường như quan phủ cũng đang lục soát tìm loạn đảng, ta hoài nghi Lã đạo trưởng ngươi rất liên quan với việc La công tử bị đâm!

- Không có, tuyệt đối không có.

Lã đạo trưởng rốt cuộc nóng nảy:

- Bần đạo làm việc thành thật, tuyệt đối không liên quan tới chuyện này, các ngươi… các ngươi là người của quan phủ?

Người đối diện cười lạnh lùng, chậm rãi hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Lưu Tụ Quang?

Thân thể Lã đạo trưởng chấn động, há miệng thở dốc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hãi.

- Xem ra ngươi đã rõ ràng.

Người nọ cười lạnh nói:

- Lưu Tụ Quang đã xảy ra chuyện, khai ngươi ra, ngươi là cùng một bè lũ với hắn đúng không?

Lã đạo trưởng giương miệng, sau một lúc lâu mới nói:

- Hắn nói bậy, bần đạo… không liên quan với hắn!

Giọng lão chưa dứt, chỉ cảm thấy bên cổ phát lạnh, một hàn đao đã đặt trên cổ lão, lão rùng mình một cái.

- Lưu Tụ Quang là ai, ngươi nên rõ ràng, ngươi là ai, ta cũng muốn biết. Ta không có nhiều thời gian dây dưa với ngươi, ngươi thành thật nói những gì ngươi biết, có lẽ còn có thể lưu lại một tính mạng, nếu không… loạn đảng người người chém giết!

Sắc mặt Lã đạo trưởng trở nên trách bệch, nhưng vẫn nói:

- Cho dù ngươi giết bần đạo, bần đạo cũng hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là các ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, bần đạo chính là Thiên Sư Đạo đồ, đương kim Thánh thượng vô cùng coi trọng Thiên Sư Đạo ta, các ngươi… nếu các ngươi tổn thương Thiên Sư Đạo đồ, bị Thánh thượng biết, nhất định… nhất định không được vui vẻ.

- Ngực Lưu Tụ Quang có khắc chữ 'Vạn', đó là ký hiệu Phật môn, mà ngươi là một đạo sĩ, các ngươi lại có thể đi chung một chỗ, nguyên nhân ở đâu, điều này ta cũng muốn biết.

Người nọ không để ý tới lời Lã đạo trưởng, lạnh lùng nói:

- Tính nhẫn nại của ta không tốt, tiếp theo chỉ cần ngươi nói nhiều một câu vô nghĩa, ta cam đoan cổ của ngươi không sắc bằng dao găm.

Lã đạo trưởng lạnh cả người, tuy rằng nhìn không thấy đối phương, nhưng lão có thể cảm giác được ánh mắt đối phương chắc chắn nhìn chằm chằm trên người mình, mà hàn đao bên cổ lại dán vào làn da mình, làn da có thể cảm giác được rõ ràng lưỡi dao sắc bén.

- Bần đạo… bần đạo thật sự là Thiên Sư Đạo đồ.

Loại không khí áp lực tới cực điểm bên người khiến Lã đạo trưởng sợ hãi toàn thân, run giọng nói:

- Chỉ là… chỉ là bị Lưu lão thái gia dùng số tiền lớn, làm chút chuyện không thể để người khác thấy cho lão… !

- Chuyện gì?

- Chọn lựa… chọn lựa nhân đỉnh cho hắn.

Lã đạo trưởng bất đắc dĩ nói:

- Bần dạo bày quán trên phố xá, bói toán xem quẻ là giả, mục đích thật ra… thật ra là tìm nữ tử thích hợp làm nhân đỉnh, sau đó thiết kế đưa các nàng vào trong tay Lưu lão thái gia.

Sau một tiếng cười lạnh, người đối diện lạnh lùng hỏi:

- Bắt đầu khi nào?

- Một năm… không, hai năm trước.

- Ngươi dùng biện pháp này, hại bao nhiêu cô nương?

Lã đạo trưởng cảm giác được dường như hàn đao đang nhẹ nhàng ma sát trên cổ, run giọng nói:

- Không có bao nhiêu… tổng cộng chẳng qua hai ba mươi người… !

- Hai ba mươi người?

Người đối diện đứng lên, tới trước mặt Lã đạo trưởng, phất tay tát một cái, đánh thật mạnh lên mặt Lã đạo trưởng:

- Đây còn không có bao nhiêu?

Lã đạo trưởng hoảng sợ nói:

- Bần đạo cũng là vì miếng cơm ăn. Lưu lão thái gia trả tiền lớn cho bần đạo, bần đạo… bần đạo thu tiền của người, tự nhiên phải làm việc cho người.

- Đây là làm việc?

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên phía sau Lã đạo trưởng:

- Ngươi có biết làm như vậy, hại bao nhiêu nữ tử? hành vi đê tiện như thế, ngươi lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lã đạo trưởng vội đáp:

- Bần đạo quả thật có sai, chẳng qua… chẳng qua đều là một tay Lưu Tụ Quang mưu đồ, hắn mới là chủ mưu.

- Ngoại trừ những điều này, ngươi còn biết cái gì?

- Mặt khác bần đạo quả thật không biết.

Lã đạo trưởng vẻ mặt đau khổ nói:

- Bần đạo chỉ là tiểu nhân vật, Lưu Tụ Quang làm việc, cũng sẽ không thực sự nói cho bần đạo. Bần đạo chỉ biết hắn muốn tu hành thuật phản lão hoàn đồng, cần người ra sức giúp đỡ hắn tu hành, hơn nữa lựa chọn nhân đỉnh, nhất định phải là người mông to lại hữu dụng, bần đạo chỉ làm việc dựa theo phân phó của hắn.

- Phù chữ 'Vạn' trước ngực Lưu Tụ Quang có ý tứ gì?

Người phía trước lạnh lùng hỏi:

- Ngươi sẽ ngay cả cái này cũng không biết chứ?

- Đó là ký hiệu Phật môn, nhưng vì sao trên người Lưu Tụ Quang lại có ký hiệu này, bần đạo quả thật hoàn toàn không biết gì cả.

Lã đạo trưởng lắc đầu nói:

- Kỳ thật bần đạo cũng hiểu được Lưu Tụ Quang không phải trí sĩ quan viên bình thường, dường như trên người hắn có chút bí mật, thuật phản lão hoàn đồng kia bần đạo chỉ nghe nói qua, còn chưa từng thấy ai tu hành. Bần đạo từng nhìn ra được thuật phản lão hoàn động trong một bộ 'Thần Thông Kinh', hiếm thấy ở Trung thổ ta, dường như cũng chưa bao giờ truyền lưu, chỉ ở trong truyền thuyết mà thôi. Lưu Tụ Quang có thể biết phương pháp tu luyện thuật phản lão hoàn đồng, đã là rất không đơn giản… Tổ sư gia Thiên Sư Đạo ta hiện giờ đảm nhiệm Khâm Thiên Quốc Sư tại Khâm Thiên Thự của triều đình, Thánh thượng muốn trường sinh bất lão, cũng chỉ có thể thông qua luyện đan uống thuốc mới được, nếu Trung thổ thật sự tồn tại thuật phản lão hoàn đồng, Thánh thượng cũng sẽ không khổ tâm thờ phụng Thiên Sư Đạo ta.

- Ngươi nói đều là sự thật?

- Bần đạo không dám giấu diếm.

Lã đạo trưởng lập tức nói:

- Thật ra bần đạo làm việc cho Lưu Tụ Quang, cũng không phải là vì ham bạc của hắn, chỉ là hy vọng có một ngày, có thể nhìn trộm phương pháp tu luyện thuật phản lão hoàn đồng từ trên người hắn… !

- Nói như thế, tại sao Lưu Tụ Quang có được thuật phản lão hoàn đồng, sau lưng hắn có bối cảnh gì, ngươi hoàn toàn không biết?

- Bần đạo quả thật không biết.

Lã đạo trưởng cười khổ nói.

Người đối diện thở dài:

- Nếu ngươi không biết gì cả, vậy còn sống cũng không có ích lợi gì.

- Đừng giết ta.

Lã đạo trưởng kinh hồn táng đảm nói:

- Về sau bần đạo không dám nữa, các ngươi thả bần đạo một lần, hôm nay bần đạo liền thu dọn rời khỏi phủ Vân Sơn, bần đạo thề, không bao giờ quay trở về nữa, van cầu các ngươi… !

Sau một hồi yên lặng, mới nghe đối phương nói:

- Trên trời rất có đức hiếu sinh, thật ra chúng ta cũng không muốn động thủ giết người. Tới đây, cho Lã đạo trưởng uống miếng nước, hôm nay để hắn sợ hãi rồi.

Bên cạnh lập tức có người bưng nước tới gần, đặt bên miệng Lã đạo trưởng. Lúc này Lã đạo trưởng quả thật là khát nước khó nhịn, uống vào hai ngụm, ý thức được không thích hợp, run giọng nói:

- Các ngươi… các ngươi cho ta uống nước gì?

- À, Lã đạo trưởng, thật sự xin lỗi.

Người đối diện thở dài nói:

- Lấy nhầm nước trà, chén nước trà này vốn là dùng để độc chết chuột… xin lỗi.

Lúc này Lã đạo trưởng đã cảm giác được dạ dày đau đớn giống như lửa thiêu, khàn giọng nói:

- Các ngươi… các ngươi hạ độc trong nước…

Sở Hoan đi ra từ trong phòng, vầng trăng lẳng lặng chiếu trên mặt đất. Hắn cau mày, hôm nay tất nhiên là phải giết Lã đạo trưởng mầm tai họa này cho Tố Nương, đồng thời hắn cũng hy vọng nghe được một số tin tức về Lưu Tụ Quang từ trong miệng Lã đạo trưởng.

Nhưng Lã đạo trưởng này hiển nhiên cũng không rõ ràng lắm thân phận thật sự của Lưu Tụ Quang, đúng như lời Lã đạo trưởng nói, lão chỉ là một tiểu nhân vật, chuyện biết được thật sự cũng không nhiều lắm.

Chỉ là từ trong miệng Lã đạo trưởng cũng để lộ một tin tức, thuật phản lão hoàn đồng Lưu Tụ Quang tu luyện cũng không truyền lưu ở Trung thổ, giống như lời Lã đạo trưởng nói, nếu thật sự tồn tại thuật phản lão hoàn đồn, đương kim Hoàng đế bệ hạ chỉ cần phái người lục soát tìm thần thông này là được, cũng không cần thiêu phí nhân lực vật lực thật lớn vận dụng rất nhiều đạo sĩ luyện chế đan dược.

Sở Hoan từng thấy làn da Lưu Tụ Quang, tuy rằng thuật phản lão hoàn đồng vẫn chưa khiến Lưu Tụ Quang thật sự hoàn đồng, nhưng da lão quả thật vô cùng trắng nõn, ít nhất trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thực tế của lão, nói cách khác, thuật phản lão hoàn đồng này quả thật có chút môn đạo.

Lưu Tụ Quang chiếm được môn thần thông này từ đâu?

Sở Hoan đang trầm tư, một người đi tới từ phía sau, là Bạch Hạt Tử đầu trọc lốc một mắt, thấp giọng nói:

- Sở huynh đệ, chuyện đều xử lý sạch sẽ lưu loát, trên đời sẽ không có người tìm được hắn.

Sở Hoan hơi vuốt cằm, chỉ là trong lòng vẫn còn đầy bụng nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.