Đế Phi Lâm Thiên

Chương 12




Editor: May

Bởi vì Hạ An An thêu dệt chuyện, làm trễ nãi Thẩm Chanh chuyển khoản, cho nên cô đành phải đi một cái ngân hàng khác.

Tôn Nham và mấy tên thủ hạ, quy củ đi theo phía sau cô.

Trận chiến này quá mức mạnh mẽ, khiến cho không ít người qua đường vây xem, chỉ trỏ bọn họ.

Thẩm Chanh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không kiềm được dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía mấy người, "Làm ơn hãy tránh xa tôi đi."

Vừa dứt lời, thủ hạ liền nhanh chóng lui về phía sau, giữ vững khoảng cách ước chừng ba mét với cô.

"Xa thêm một chút."

Vì vậy, thủ hạ tiếp tục lui về phía sau, dừng lại ở nơi ngoài năm mét.

"Tiếp tục."

Thủ hạ lại lui về phía sau.

"Lập tức biến mất."

Thủ hạ: "...."

"Thiếu phu nhân, thật ra người muốn làm gì thì dặn dò một tiếng là được, bọn họ đều có thể làm thỏa đáng thay người."

Tôn Nham mở miệng, thái độ được gọi là đoan chính.

"Tôi muốn giết người, bọn họ cũng có thể làm sao?" Thẩm Chanh híp mắt nhìn anh ta, giọng điệu không mang theo một chút hiền lành.

"Có thể!" Tôn Nham gần như không nghĩ nhiều, liền sảng khoái đáp lại hai chữ.

"Vậy anh để cho bọn họ chém giết lẫn nhau, khi nào làm xong, lại báo cho tôi biết đến nhặt xác."

Thẩm Chanh nói đến gió thoảng mây trôi, giống như thây ngã khắp nơi trên đất mới đúng là hình ảnh cô muốn nhìn thấy nhất.

Vừa dứt lời, cô xoay người rời đi.

Bộ dáng cuồng vọng lại khinh cuồng, Tôn Nham nhìn đến mắt choáng váng.

Thủ hạ càng thêm run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh....

Quả nhiên là vật họp theo loài, phụ nữ mà gia bọn họ nhìn trúng, đúng thật là không tầm thường!

"Trợ lý Tôn, chúng ta còn phải đi theo thiếu phu nhân không?" Một thủ hạ có phần không chắc hỏi.

"Theo cái gì mà theo, trở về!"

Tôn Nham mang theo đám thủ hạ đang muốn rời khỏi, liền nhìn thấy một người đàn ông thật thầ phúc hậu cách đó không xa vẫy tay chạy về phía anh, còn vừa chạy vừa kêu, "Em họ! Em họ Nham! Chú chờ anh một chút...."

Nghe giọng nói mang theo mùi vị quê hương nồng đậm, Tôn Nham không chỉ nhức đầu, còn nổi giận.

Biết trốn là trốn không khỏi, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng tại chỗ chờ.

Nhưng Đại Ngưu chạy quá nhanh, không kịp thời dừng chân, chợt đụng đầu vào.

Ầm!

Tôn Nham bị anh ta đụng ngã lăn trên đất, té đến bốn chân chỏng vó.

Thủ hạ thấy thế, vội vàng đi lên đỡ anh từ dưới đất.

"Ây da em họ! Thật sự là xin lỗi nha, vừa rồi chạy có chút nhanh rồi..." Đại Ngưu cười ngô nghê, lấy tay gãi gãi đầu, biến đầu tóc chia ba bảy tiêu chuẩn của anh ta thành tổ chim.

Tôn Nham che ngực suýt nữa bị chấn động, nhìn anh ta, đè ép lửa tán loạn trong cơ thể, "Anh họ, anh không đi làm chạy loạn khắp nơi làm gì, nơi này không thể so với nông thôn, xe người qua lại, có biết nguy hiểm lắm không."

Rõ ràng là đang dạy dỗ, nhưng anh thật sự dạy dỗ đến một loại mới cảnh giới, khiến Đại Ngưu cười càng ngu hơn, "Không có gì đâu em họ, anh thấy đèn xanh đèn đỏ rồi..."

Ngực Tôn Nham chấn động, suýt chút nữa  phun nước bọt lên mặt anh ta.

Thủ hạ giống như là phát hiện vùng đất mới, nhìn trừng trừng Đại Ngưu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn rồi lại nhìn.

Người này lớn lên giống như khoai lang hai lúa, đúng thật là anh họ của trợ lý Tôn sao?

"Em họ, hôm nay anh không đi làm, chú mời anh ăn một bữa cơm đi...."

Tôn Nham: "...."

Thủ hạ: "...."

"Cứ quyết định như vậy đi! Em họ, mau lái xe của em ra, anh ngồi một chút...."

....

Sau khi chuyển khoản thành công, Thẩm Chanh đi ra từ ngân hàng, hồn nhiên không biết có người đang giám thị cô.

Một đàn ông đội mũ lưỡi trai, bộ dáng vội vàng đi ra từ trong ngân hàng.

Sau khi xác định Thẩm Chanh đi xa, tên đàn ông đó đột nhiên tiến vào ngõ nhỏ, lấy điện thoại ra bấm.

Sau khi điện thoại tiếp thông, hắn dùng tay che miệng, cố gắng đè thấp giọng nói.

"Anh Duệ, đã tra được, người phụ nữ kia chuyển một số tiền lớn đến một tài khoản tên là Thái Toàn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.