Đệ Nhất Tình Địch

Chương 3: Chương 3




<!---->Gia Cát Lượng bưng chén trà đặt ở trên bàn án lên, hớp một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: "thế gian hiện giờ, loạn chiến liên miên, chư hầu nổi lên bốn phía, là đại tranh chi thế điển hình".

Nhưng Vương Xán chiếm Ích Châu đã thành khí hậu, không thể địch lại được. Các đại chư hầu thiên hạ, cơ hồ khó có thể một mình chống lại Vương Xán, chỉ có mời chúng chư hầu, dùng mưu hợp tung, lực địch Vương Xán, mới có một đường sống".

Lúc này Lưu Bị hỏi: "tiên sinh, đại thế như thế, Bị nên làm như thế nào? "

Lời nói vừa rồi của Gia Cát Lượng quả xa rộng, chỉ là phương hướng quá lớn, nên cụ thể vào bản thân Lưu Bị lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Chỉ có sự phát triển của bản thân, mới là điều mà Lưu Bị quan tâm nhất.

Gia Cát Lượng phẩy nhẹ quạt lông, cười nói: "Hán vương thống trị Dự Châu, Dương Châu, nhân đức vì dân, nhân nghĩa trải rộng ở bách tính hai châu, lòng dân quy phục. Cho dù Tào Tháo phát binh chiếm được Dự Châu cùng Dương Châu, nhưng Tào Tháo không được lòng dân, luôn mong ngài giết về. Chỉ cần Hán vương vung tay lên, suất binh giết về, nhất định thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó".

Lưu Bị sau khi nghe xong, lông mày hơi chau lại.

Mặc dù hắn xuất thân bần hàn, nhưng cũng bái Lư Thực làm thầy, học rất nhiều thứ. Hắn không phải không hiểu quân sự, ngược lại vô cùng tinh thông quân sự, hiểu được cách hành quân bày trận.

Nhưng, lời của Gia Cát Lượng lại có hơi không thực tế.

Hắn thống trị Dương Châu và Dự Châu, đúng là lòng dân quy phục, nhưng có thể giết về được sao? Hiển nhiên là không thể nào. Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, binh tướng hơn mười vạn, thực lực hùng hậu, hơn nữa văn thần võ tướng dưới trướng Tào Tháo cũng vô cùng lợi hại.

Lưu Bị so với Tào Tháo, còn kém xa.

Chỉ tính trước mắt mà nói, Lưu Bị chỉ có Tôn Kiền và Giản Ung cùng Trương Phi, những người còn lại căn bản không thành tật.

Về phần Trần Cung, đi theo hắn không bao lâu liền bị Vương Xán bắt.

Trái lại tình huống của Tào Tháo, dưới trướng có mãnh tướng như Lý Điển, Vu Cấm, Trương Cáp, Cao Lãm, Nhạc Tiến, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, lại có mưu sĩ tài trí cao tuyệt như Tuần Úc, Lưu Diệp, Trần Quần, Mãn Sủng, Mao Giới. Thực lực Tào Tháo cường hãn như thế, Lưu Bị căn bản không có vốn giết về, nói giết về quả thực là nực cười.

Lưu Bị trực tiếp hỏi: "tiên sinh, Bị tướng ít binh hẹp, tướng chỉ một người, binh chỉ hơn vạn, như thế nào địch nổi Tào Tháo? "

Hắn cũng không có bất kỳ giấu diếm gì, trực tiếp nói ra.

Những lời này, nhất định phải nói rõ ràng, cũng nhất định phải giải quyết tốt.

Gia Cát Lượng thong dong tự tin, không nhanh không chậm nói: "Hán vương, ngài chẳng lẽ đã quên còn có đất Kinh Châu sao? Lưu Biểu là chó giữ nhà, vô lực trú đóng ở Kinh Châu. Chỉ cần Hán vương chiếm được đất Kinh Châu, nuôi tinh binh, tích trữ mãnh tướng, thu hiền tài, nhất định có thể tái tạo ra một nhóm quân tinh nhuệ".

Dừng một chút, Gia Cát Lượng nói tiếp: "có Kinh Châu, Hán vương lại kết minh với Tôn Ngô, mượn binh lực của Tôn Ngô chống đỡ quân Thục. Đồng thời, thừa dịp Tào Tháo tiến binh giải quyết Viên Thiệu, một kích đoạt lại Dự Châu và Dương Châu. Chờ Hán vương có được ba đất Kinh Châu, Dự Châu và Dương Châu, liền có cơ hội phục hưng Hán thất".

Lưu Bị hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi: "tiên sinh, Sở Vương vẫn còn, làm sao mưu đồ được Kinh Châu? Hơn nữa Tào Tháo và Tôn Kiên đều dẫn binh tới chống đỡ quân Thục, hai quân đã tiến vào Kinh Châu, chúng ta sao có cơ hội? "

Gia Cát Lượng tràn đầy tự tin nói: "Hán vương à, Lưu Biểu tuổi già thể yếu, thân chứa tật bệnh. Hơn nữa thế cục Kinh Châu mờ mịt, Lưu Biểu trong ngoài lo lắng, thân thể chắc chắn không chịu nổi. Lượng vào buổi đêm xem thiên tượng, dự đoán Lưu Biểu ở tại nhân thế không lâu nữa. Lưu Biểu vừa chết, Kinh Châu tất nhiên nội loạn, Hán vương lại lãnh binh tiến vào Kinh Châu, ổn định thế cục, đây là cơ hội của Hán vương".

Lúc nói chuyện, Gia Cát Lượng phẩy nhẹ quạt lông, trong mắt hiện lên ý lạnh.

Lưu Biểu, chỉ là một khối đá dưới chân mà thôi.

Lưu Bị sau khi nghe xong, liền thở hắt ra một hơi. Hắn nhìn Gia Cát Lượng, trong lòng bán tín bán nghi, có hơi không chắc chắn, vì trước đó không lâu Lưu Bị mới nhìn thấy Lưu Biểu, cảm thấy thân thể của Lưu Biểu vẫn còn tạm.

Trong thời gian ngắn, Lưu Biểu chắc chắn sẽ không qua đời.

Chẳng lẽ, Lưu Biểu thật sắp chết?

Tình huống như vậy, khiến trong lòng Lưu Bị rất khó xử.

Nhưng Lưu Bị lưu lạc ở Kinh Châu, đã là chó nhà có tang, đến tình trạng sơn cùng thủy tận, ngoại trừ tin tưởng dự đoán của Gia Cát Lượng, không có lựa chọn nào khác. Lưu Bị hít sâu một hơi, chắp tay bái nói: "tiên sinh trí sâu như biển. Mặc dù Bị danh kém đức mỏng, nhưng xin tiên sinh lấy bách tính thiên hạ làm trọng, trợ giúp Lưu Bị một tay, trả lại cho bách tính thiên hạ một bầu trời sáng sủa".

Gia Cát Lượng lúc này chối từ, lắc đầu nói: "Lượng tuy có đoản trí, nhưng cũng chỉ là thôn phu sơn dã, nhàn tản lười biếng, chỉ sợ không thể phụng mệnh, xin Hán vương hiểu cho".

Tuy rằng Gia Cát Lượng đã có suy nghĩ xuất sĩ cho Lưu Bị, nhưng hắn lại chối từ một phen. Trong lịch sử, Tào Phi bức bách Lưu Hiệp nhường ngôi, từng có một quá trình ba nhường ba ép, rất phức tạp, khiến Lưu Hiệp rất khó khăn, nhìn mặt ngoài dối trá vô cùng, nhưng vì biểu hiện ra ý chí khiêm tốn, cuối cùng Tào Phi mới được Lưu Hiệp nhường ngôi.

Gia Cát Lượng ra vẻ chối từ như vậy, cũng là để biểu hiện ra mặt khiêm tốn của hắn. Có lẽ làm như vậy rất dối trá, nhưng đại đa số mọi người đều như thế, là một loại lễ nghi rất nhiều người đều cam chịu.

Lưu Bị vừa nghe, liền biết có trá.

Nhưng hốc mắt Lưu Bị lại đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, xá dài nói: "tiên sinh không ra, lê dân bách tính trong thiên hạ nên làm cái gì bây giờ? giang sơn bốn trăm năm của Hán thất nên làm cái gì bây giờ đây? Khẩn cầu tiên sinh xuất sơn, giúp đỡ Hán thất, cứu vớt lê dân bách tính".

Lưu Bị nói rất khẩn thiết, vô cùng chân thành.

Gia Cát Lượng do dự chỉ chốc lát, sau đó chắp tay nói: "Nếu Hán vương không chê, Lượng nguyện làm thân chó ngựa".

Lúc nói, Gia Cát Lượng khom người cúi đầu với Lưu Bị, biểu lộ là bản thân đã quy thuận Lưu Bị.

Chợt, Gia Cát Lượng cúi đầu bái nói: "Lượng, bái kiến chủ công! "

Lưu Bị xin vui mừng, lập tức đưa tay đỡ Gia Cát Lượng dậy, cao giọng hỏi: "tiên sinh, chúng ta muốn mưu đoạt Kinh Châu, nhưng hơn vạn binh sĩ dưới trướng của ta còn đang ở tiền tuyến chống đỡ quân Thục, không cách nào điều trở về, chúng ta cũng không đủ binh lực chấn nhiếp, cho dù tiến vào thành Tương Dương, cũng không cách nào ổn định cục diện, uy hiếp bọn đạo chích".

Gia Cát Lượng cười hỏi: "chủ công có biết lúc Đổng Trác vừa chiếm lĩnh Lạc Dương, làm sao ổn định cục diện không? "

Lưu Bị nói: "Đổng Trác tàn bạo, bách quan không dám phản kháng".

Gia Cát Lượng lắc đầu nói: "ngày xưa Đổng Trác suất lĩnh đại quân tiến vào Lạc Dương, nhưng đến Lạc Dương chỉ là quân tiên phong, đại quân ở phía sau, binh lực không đủ. Đổng Trác vì ổn định cục diện, ban ngày bảo quân tiên phong vào thành, đợi ban đêm thì lại để cho quân tiên phong bí mật rời khỏi thành Lạc Dương. Ngày thứ hai lại để cho quân tiên phong vào thành, buổi tối lại để cho bọn họ lặng lẽ rời khỏi. Lặp lại như thế, quan viên bách tính trong thành đều tưởng rằng đại quân của Đổng Trác cuồn cuộn không ngừng, không thể ngăn cản. Chờ sau khi đại quân của Đổng Trác đến, bọn quan viên có phát hiện cũng không làm nên chuyện gì nữa".

Ánh mắt Lưu Bị sáng lên, nói: "tiên sinh, ý của ngươi là điều một bộ phận tinh binh bí mật trở về".

Gia Cát Lượng nói: "chủ công anh minh, đại quân ở phía trước chống đỡ Thục quân, không thể nào mang về toàn bộ, cho nên chỉ có thể điều một bộ phận tinh binh trở về Tương Dương. Chờ Lưu Biểu chết bệnh, chủ công lập tức mang binh giết vào thành Tương Dương, ổn định cục diện. Cục diện của Tương Dương tương tự với tình huống của Đổng Trác, nhưng cũng không giống, chỉ cần chủ công đăng vị, hết thảy đều sẽ thuận theo tất nhiên. Đến lúc đó chủ công lại lôi kéo bọn người Khoái Việt, Thái Mạo, sau đó chỉnh biên binh sĩ, ổn định cục diện Tương Dương, rồi lại liên hợp với đại quân của Tào Ngụy và Tôn Ngô, nhất định có thể đứng vững gót chân".

Trong lòng Lưu Bị sục sôi bành trướng, chắp tay nói: "hết thảy, đều dựa vào tiên sinh mưu tính".

Chợt, Lưu Bị nói: "tiên sinh, ta còn phải đi tọa trấn tiền tuyến, cho nên để Tôn Kiền lại cho ngươi sai khiến, một phần binh sĩ mang tới cũng cho ngươi sử dụng".

Gia Cát Lượng lắc đầu nói: "chủ công, tiền phương có Tam Tướng quân chủ trì quân sự, lại có Trương Duẫn và Văn Sính phân biệt trấn thủ, tạm thời vẫn có thể ổn định cục diện, ngài chỉ cần cáo bệnh không ra, liền có thể che dấu tung tích. Chuyện cần hiện giờ, là lập tức điều động một bộ phận đại quân trở về Tương Dương, chờ Lưu Biểu qua đời".

Lưu Bị nghe Gia Cát Lượng đề cập tới việc Lưu Biểu sắp chết, nhịn không được hỏi: "tiên sinh, thân thể Lưu Biểu mặc dù có bệnh, nhưng khi nhìn bên ngoài lại không giống như là người sắp chết. Cho dù Lưu Biểu sắp chết, chúng ta cũng không cách nào xác định thời gian".

Gia Cát Lượng thần thần bí bí nói: "chủ công yên tâm, ngày tinh binh của ngài đến Tương Dương, chính là lúc Lưu Biểu qua đời".

Lưu Bị hỏi: "Thật sao? "

Gia Cát Lượng khẽ cười nói: "tất nhiên là như thế! "

Lưu Bị cười ha hả, lớn tiếng nói: "tốt, liền dựa vào lời của tiên sinh, ta liền tạm thời tiềm phục ở Tương Dương. Ta bái tiên sinh làm quân sư tướng quân, nắm toàn bộ quân chính đại sự, chờ sau khi chiếm được Tương Dương, lại khắc ấn thụ".

Gia Cát Lượng chắp tay nói: "đa tạ chủ công! "

Hai người tiếp tục thương lượng chuyện khác, một mực thắp đuốc soi đêm đen.

Về phần Tôn Kiền, sớm đã bị Lưu Bị vứt lên chín tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.