Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 9: Chương 9: Chap 9




Có loại nghi hoặc ấy, ánh mắt bọn họ càng thêm tò mò.

Lúc này Nguyên Tín lại gây khó dễ, có thể thấy được quan hệ giữa Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng còn thân thiết hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

“Thế nào, Nhiếp tiên sinh không dám thề à?”

Nguyên Tín hùng hổ dọa người hỏi.

Bọn họ làm việc với Nhiếp Tuân bao năm, chưa từng nghe chuyện Nhiếp Tuân là em trai ruột của Mạnh Hằng.

Nếu đây là sự thật, vì sao Nhiếp Tuân lại giấu giếm không nói ra?

Huynh đệ không ở cùng một trận doanh không phải chỉ có bọn họ, cho mọi người biết mối quan hệ này cũng không có trở ngại gì.

Nhiếp3Tuân lựa chọn giấu giếm, khiến cho người ngoài cuộc khó tránh khỏi có những suy nghĩ sâu xa.

Nguyên Tín ngạc nhiên khi Nhiếp Tuân thừa nhận ngay trước mặt mọi người, nhưng ông ta cũng không bởi vậy mà buông tha cho Nhiếp Tuân.

Cho dù dưới cằm có hàng râu quai nón rậm rạp nhưng người khác vẫn có thể thấy được tia đắc ý trong đôi mắt sưng vù của ông ta.

Ông ta cười lạnh, ung dung hài lòng nói: “Nếu ngươi không dám thì coi như ngươi thừa nhận?”

Nhiếp Tuân mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyên Tín.

“Nguyên Hiệu úy muốn Nhiếp Tuân thừa nhận cái gì? Thừa nhận rằng Mạnh Hằng chính là2huynh trưởng của Tuân sao? Hay muốn như thế nào! Tuân chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chủ công hay tiết lộ bất cứ việc cơ mật nào! Nguyên Hiệu úy cần gì phải kỳ quái như vậy? Muốn hắt nước bẩn lên người Tuân, vậy thì mời ông lấy ra bằng chứng, bằng không là ông đang vu oan hãm hại!”

Nghe thấy Nhiếp Tuân thừa nhận hắn có quan hệ với Mạnh Hằng, ai nầy đều kinh ngạc.

“Chuyện có phản bội hay không, không phải Nhiếp tiên sinh lên tiếng là có thể phủi sạch được.” Nguyên Tín cười gằn: “Nhiếp tiên sinh, nếu ngươi và Mạnh Hằng không âm thầm cấu kết nên biết trước cái2gì đó, thì vì sao ngươi lại đề nghị chủ công dùng hai quận của Thương Châu để đổi lấy Kham Châu?”

Nhiếp Tuân cảm thấy nực cười với câu hỏi này của ông ta.

“Tuân không phải thánh nhân, sao có thể tính toán chu toàn mọi chuyện được?”

Có quỷ mới biết Nhiếp thị sao lại phát điên.

Lúc đến thì khí thế mạnh mẽ, lúc đi thì im hơi lặng tiếng.

Nhiếp Tuân cảm thấy nực cười với câu hỏi này của ông ta.

“Tuân không phải thánh nhân, sao có thể tính toán chu toàn mọi chuyện được?”

Có quỷ mới biết Nhiếp thị sao lại phát điên.

Lúc đến thì khí thế mạnh mẽ, lúc đi thì im hơi lặng tiếng.

Nguyên Tín cười lạnh: “Ngụy9biện cũng vô dụng, sự thật là như thế. Nếu muốn chứng minh bản thân đáng tin, vậy thì mời tiên sinh lấy ra bằng chứng.”

Nhiếp Tuân thấy Nguyên Tín làm càn, tức giận đến cực điểm.

Nếu không phải có hơn hai mươi năm tu dưỡng giúp hắn có thể duy trì bình tĩnh, chỉ sợ bây giờ đã phất tay áo rời đi.

Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn thoáng nhìn Hoàng Tung đang ngồi ở phía trên, tâm tình vốn không thoải mái lập tức chìm vào hố băng lạnh buốt.

Từ khi Nguyên Tín gây khó dễ cho hắn đến giờ, Hoàng Tung thân là chủ công nhưng chưa hề lên tiếng ngăn cản Nguyên Tín, điều này chứng minh4điều gì?

Chứng minh rằng Hoàng Tung đã nảy sinh nghi ngờ với hắn, mượn miệng của Nguyên Tín để hỏi rõ ràng, thuận tiện cảnh cáo hắn.

Nghĩ đến đây, cái đầu đang nóng lên của Nhiếp Tuân nhanh chóng lạnh đi, vẻ mặt phẫn nộ chuyển thành lãnh đạm.

Hắn kiêu căng nói: “Bỏ đi, nếu Nguyên Hiệu úy không tin thì cứ việc không tin, Tuân tuyệt đối tận tâm trung thành với chủ công, chỉ cần chủ công tin tưởng là được.”

Vừa dứt lời, Hoàng Tung ngồi phía trên lên tiếng cắt ngang.

Anh ta không nặng không nhẹ trách cứ Nguyên Tín, phạt Nguyên Tín một tháng quân lương, trừ cái đó ra thì không trừng phạt gì thêm.

Nhiếp Tuân thấy vậy, sự lạnh lẽo bỗng chốc lan tràn, mạnh mẽ xâm chiếm từ tứ chi đến đại não hắn.

Quả nhiên chủ công đã nghi ngờ…

Hoàng Tung nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu đã đồng ý trao đổi với Lan Đình, tất nhiên không thể nói mà không giữ lời. Việc này giao cho Hữu Mặc và... Thành Doãn đốc thúc nhau làm, nhất định phải làm cho ổn thỏa, không được để Lan Đình chê cười. Hai ngươi có ý kiến gì khác không?”

Nhiếp Tuân và Trình Tĩnh bước ra khỏi hàng nói: “Vâng.”

Lúc sau lại nói đến vấn đề khác, Nhiếp Tuân không có tâm trạng nào để ý, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ ngẩn ngơ.

Cuộc họp kết thúc, mọi người tản đi.

Nhiếp Tuân rời khỏi lều trại, gió lạnh thổi vào má làm hắn rùng mình một cái, hắn giật mình tỉnh táo lại.

“Thành Doãn, chờ một chút, chúng ta nói chuyện một lát.”

Giọng nói Trình Tĩnh từ bên tai truyền đến.

Sắc mặt Nhiếp Tuân tối sầm lại.

“Hữu Mặc cũng tin lời Nguyên Hiệu úy nói sao?”

Trình Tĩnh nói: “Đương nhiên là không tin, ta chỉ sợ huynh trúng kế ly gián của Liễu Hi.”

Dù có quan hệ huyết thống nhưng hai huynh đệ chưa bao giờ gặp mặt nhau thì có thể có bao nhiêu tình cảm?

Mạnh Hằng thường xuyên tìm Nhiếp Tuân, tuy chỉ nói đến chuyện riêng mà chưa bao giờ nói đến chuyện công, nhưng đủ loại trùng hợp cùng đến một lúc khiến người khác không thể không hoài nghi.

Trình Tĩnh biết Khương Bồng Cơ gian trá cho nên anh ta càng tin tưởng vào phán đoán của chính mình.

Nhiếp Tuân cười khổ một tiếng.

“Cho dù có phải kế ly gián hay không, chủ công đã nghi ngờ ta, sao có thể dễ dàng xóa bỏ được?”

Hoài nghi giống như một hạt giống đã cắm rễ nảy mầm, muốn tiêu diệt nó, nào có dễ dàng như vậy đâu?

Chuyện này cũng trách Nguyên Tín, nếu không phải ông ta hết lần này đến lần khác kiên trì đâm bị thóc chọc bị gạo thì làm sao có thể khiến Hoàng Tung nghi ngờ.

Nhiếp Tuân nói: “Vả lại nếu Nguyên Hiệu úy không gây sự, sao chủ công có thể nghi ngờ Tuân? Nếu Mạnh Hằng thân cận với Tuân là do Liễu Hi bày mưu tính kế, như vậy việc Nguyên Hiệu úy liên tiếp khiêu khích gây chuyện cũng là mưu kế của Liễu Hi ư? Chủ công...”

Nhiếp Tuân vốn định nói Hoàng Tung quản lý thuộc hạ không nghiêm, thiên vị họ ngoại, nhưng người trước mặt lại là Trình Tĩnh, người mà Hoàng Tung rất nể trọng, hắn không nói nên lời.

“Nguyên Hiệu úy quả thật quá đáng.” Trình Tĩnh trầm giọng nói: “Liên tiếp buông lời gièm pha, chủ công đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thật sự hơi bất công.”

Trình Tĩnh tin rằng, ngay từ đầu Hoàng Tung đã kiên định đứng về phía Nhiếp Tuân.

Nếu lúc đó Hoàng Tung nghiêm khắc trừng trị Nguyên Tín, quở trách hoặc giáng chức, Nguyên Tín còn dám đi khắp nơi đâm thọc nữa không?

Chính vì Hoàng Tung dung túng, cho nên lúc này Nguyên Tín mới dám kiêu căng như vậy.

Nhiếp Tuân thở dài, ánh mắt hiện lên sự buồn rầu.

“Tuân hiểu ý của Hữu Mặc. Chủ công là chủ công, Nguyên Hiệu úy là Nguyên Hiệu úy. Tuân sẽ không mù quáng nhầm lẫn giữa việc tư và việc công.”

Trình Tĩnh nói như vậy, đơn giản là để giải vây cho Hoàng Tung, đánh bay oán khí của Nhiếp Tuân đối với Hoàng Tung.

“Thành Doãn hiểu rõ nghĩa lớn.”

Nhiếp Tuân giương khóe miệng, không nói thêm gì nữa.

Hoàng Tung dung túng Nguyên Tín như vậy, ngoại trừ quan hệ thân thích ra còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn…

Nguyên gia là người bên họ nội của Hoàng Tung, võ tướng dưới trướng anh ta phần lớn đều là người nhà Nguyên thị.

Chỉ cần Nguyên Tín không phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, Hoàng Tung đều mắt nhắm mắt mở cho qua, sẽ không trừng phạt.

Trái lại…

Tình hình bên này của Nhiếp Tuân lại không lạc quan như vậy.

Hắn ở bên Hoàng Tung không hề có căn cơ, ngày thường cũng ít kết giao bạn bè, mạng lưới liên lạc gần như bằng không.

Là một cô thần*, tất nhiên hắn là người chủ công yên tâm nhất, bởi vì hắn sẽ không kéo bè kết cánh.

* Bầy tôi trơ trọi một mình không ai giúp đỡ hoặc người bề tôi lẻ loi, không về hùa với phe nào.

Nhưng một khi bị chủ công hoài nghi, mất đi sự tín nhiệm, tình cảnh của hắn cũng sẽ nguy hiểm nhất.

Bỗng dưng Nhiếp Tuân nhớ đến lúc trước Mạnh Hằng đã từng nói với hắn.

“Tuân đệ, đệ từ nhỏ lớn lên ở Nhiếp thị, trong người lại mang dòng máu của Mạnh thị Thương Châu, Hoàng Tung sẽ thật sự tin tưởng đệ sao?”

Câu hỏi này của Mạnh Hằng, rốt cuộc đã thấy được đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.