Nếu như không biết rõ thân phận của Vệ Từ thì Nhiếp Lương đã nghi ngờ liệu Vệ Từ có phải là thầy lang ẩn cư thế ngoại, vừa đức độ vừa đôn hậu hay không.
“Xem như phát hiện kịp thời, nếu cẩn thận loại bỏ độc tố, ngoại trừ cơ thể bị suy nhược thì tính mạng vẫn được bảo toàn. Nhưng nhớ là không được làm việc quá sức, càng không được tổn hao quá nhiều tinh lực. Nếu không tiên sinh sợ là sẽ đoản thọ.” Vệ Từ nói. “Từ thấy rõ, đại huynh coi Nhiếp tiên sinh như tri kỷ… Với tính cách của đại huynh, nếu Nhiếp tiên sinh gặp phải chuyện không may thì sợ3rằng huynh ấy sẽ phiền muộn, âu sầu cả đời.”
Nhiếp Lương gượng cười.
Sống trong thời loạn lạc, sống được một ngày thì lời được một ngày. Chết trẻ và sống thọ thì có thể hơn kém mấy năm?
“Tử Hiếu, tất cả các toa thuốc đều ở đây.”
Vệ Ưng cầm tới mấy toa thuốc, có một số loại viết trên thẻ tre còn có loại làm bằng giấy trúc. Tất cả đều được giữ gìn cẩn thận đến mức hoàn hảo.
Vệ Từ xem kĩ, lông mày khi thì nhíu lại khi thì giãn ra, khiến Vệ Ưng bên cạnh cũng thấp thỏm.
“Những phương thuốc này không có vấn đề gì, bất kể dược liệu hay đo lường đều là phương2thuốc tốt nhằm chữa bệnh phong hàn.” Sau khi Vệ Từ xem xong thì sắp xếp mấy đơn thuốc gọn gàng rồi để lại chỗ cũ. “Có điều… Chữa bệnh phải bốc thuốc đúng bệnh. Nhiếp tiên sinh tuy có dấu hiệu bị nhiễm phong hàn nhưng triệu chứng này chỉ là do chất độc gây nên mà không phải bệnh phong hàn. Uống thuốc này không những không trị được tận gốc mà còn khiến chất độc dễ ngấm sâu vào trong cơ thể…”
Vệ Ưng nghe xong giận run người. Nếu không phải tình cảnh không thích hợp thì hắn đã rút thanh kiếm đeo bên hông ra mà giết hết đám thầy lang đi theo.
“Đại huynh mới nói2tất cả lang trung đều đoán bệnh giống nhau, sợ rằng sau chuyện này còn có gì đó mờ ám.”
Vệ Từ nói ít nhưng ý tứ rõ ràng. Nhiếp Lương bị hại trúng độc không phải chuyện ngoài ý muốn. Chắc chắn là có bàn tay ai đó sau lưng xúi giục đám thầy lang. Nếu trút hết mọi phẫn nộ, giận dữ lên người bọn họ, vậy sẽ khiến kẻ đứng sau cảnh giác, chi bằng tương kế tựu kế.
Nhiếp Lương hơi cúi đầu, ánh mắt chợt lóe sáng.
Hắn cười yếu ớt rồi khẽ nói: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Để Hiếu Tử phải cười chê rồi.”
Vệ Từ kê toa thuốc mới cho Nhiếp Lương rồi9nói: “Trong người Nhiếp tiên sinh tích tụ rất nhiều độc tố, muốn loại bỏ cũng không phải ngày một ngày hai. Bây giờ cơ thể của tiên sinh cũng không thích hợp dùng các loại thuốc nặng, chỉ có thể từ từ chạy chữa. Trình độ y thuật của Từ có hạn, Nhiếp tiên sinh nên tìm một y quan nào đó đáng tin cậy để xem lại bệnh tình.”
Số phận của Nhiếp Lương đã định trước không thể thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu. May mắn là phát hiện kịp thời, nhưng thoát chết lần này liệu có thể thoát được lần hai?
Chỉ là không thể ngờ được Vệ Từ lại nhắc đến Vệ Ưng.
Trong mắt Nhiếp Lương4lóe lên sự kinh ngạc, dường như không nghĩ tới lý do mà Vệ Từ sẵn lòng giúp đỡ mình lại chính là vì Vệ Ưng.
“Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ liên tiếp xuất hiện, như bao nhiêu ngôi sao đang tỏa sáng, tuy nhiên… Thế gian chỉ có một Nhiếp Lương.” Vệ Từ khẽ cười, khuôn mặt thanh tú, đẹp đẽ sáng ngời, tràn đầy sức sống, giống như ngàn hoa đua nở. “Đương nhiên, tính mạng của Nhiếp tiên sinh cũng chỉ có một.”
Nhiếp Lương đang định nói gì đó thì hắn nghe thấy tiếng bước chân của Vệ Ưng, liền lập tức im lặng.
Vệ Từ nói ít nhưng ý tứ rõ ràng. Nhiếp Lương bị hại trúng độc không phải chuyện ngoài ý muốn. Chắc chắn là có bàn tay ai đó sau lưng xúi giục đám thầy lang. Nếu trút hết mọi phẫn nộ, giận dữ lên người bọn họ, vậy sẽ khiến kẻ đứng sau cảnh giác, chi bằng tương kế tựu kế.
Nhiếp Lương hơi cúi đầu, ánh mắt chợt lóe sáng.
Hắn cười yếu ớt rồi khẽ nói: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Để Hiếu Tử phải cười chê rồi.”
Vệ Từ kê toa thuốc mới cho Nhiếp Lương rồi nói: “Trong người Nhiếp tiên sinh tích tụ rất nhiều độc tố, muốn loại bỏ cũng không phải ngày một ngày hai. Bây giờ cơ thể của tiên sinh cũng không thích hợp dùng các loại thuốc nặng, chỉ có thể từ từ chạy chữa. Trình độ y thuật của Từ có hạn, Nhiếp tiên sinh nên tìm một y quan nào đó đáng tin cậy để xem lại bệnh tình.”
Những ngón tay thon dài như hành non mùa xuân, trắng trẻo bắt đầu hạ bút. Từng nét chữ vô cùng đẹp đẽ, sạch sẽ, nhìn cũng thấy vui mắt.
Nhiếp Lương nói: “Không cần đâu, ta tin tưởng y thuật của Tử Hiếu.”
Vệ Từ không nói gì, chỉ tiếp tục viết đơn thuốc. Xong xuôi, anh đưa cho Vệ Ưng.
“Nhiếp tiên sinh còn có điều gì muốn dặn dò hay không?”
Trong lòng Nhiếp Lương biết rõ, Vệ Từ đây là muốn cáo từ.
“Quả thực có chuyện này…” Ánh mắt Nhiếp Lương dao động, hơi ngượng ngùng, lúng túng. Hắn nói: “Có thể thêm nhiều cam thảo trong thuốc này được không?”
Sợ đắng sao?
Vệ Từ dùng ánh mắt dò hỏi. Nhiếp Lương phân vân chọn lựa giữa hai cái “chết vì đắng” và “mất mặt”. Do dự một giây rồi quả quyết chọn cái sau.
Phong Chân nãy giờ vẫn đứng làm phông nền: “…”
Anh ta hình như đã biết được bí mật nào đó.
Nhiếp Lương bệnh nặng, không thể đứng dậy tiễn khách. Hắn đành phải để Vệ Ưng thay mình chào hỏi cho trọn lễ nghĩa.
Đợi đến khi đã đi được một đoạn, kẻ lắm điều Phong Chân mới không nhịn được nữa mà nói.
“Tử Hiểu sao lại cứu hắn?”
Tuy không rõ địa vị của Nhiếp Lương ở Nhiếp thị là gì nhưng luôn có cảm giác không nên đối xử tốt với người này, giữ lại là mối họa.
“Gia chủ Nhiếp thị chính là ông nội của Nhiếp Lương. Vị này lúc còn trẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm. Bây giờ tuy lớn tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, không thua kém gì thanh niên trai tráng. Một tay điều khiển mọi quyền hành trong Nhiếp thị.” Sắc mặt Vệ Từ lạnh lùng, anh nói: “Ông ta tuy chưa lẩm cẩm nhưng cũng không chọn ra được người phù hợp để kế nhiệm. Thời gian kéo dài quá lâu, con cháu nối dõi cánh chim cứng cáp, lòng người thấp thỏm lo âu, bắt đầu mơ tưởng những thứ không nên nghĩ tới.”
Phong Chân chợt nghĩ ngay đến quận Chiết, quận Hứa.
Hèn chi hai anh em Hứa Bùi và Hứa Phỉ đấu đá dữ dội đến như vậy. Chẳng phải là do ông nội thiên vị cháu nhỏ nên dẫn đến việc đích trưởng tôn và đích thứ tôn giành giật với nhau?
Tình hình Nhiếp thị so với Hứa thị còn phức tạp hơn. Hai người con trai của lão thái gia Hứa thị đều đã chết hết, để lại hai đứa cháu trai của hai chi. Nhiếp thị thì không giống như vậy.
“Mỗi người đều cảm thấy mình có hy vọng, há có thể chung sống với nhau hòa bình?” Vệ Từ chợt hồi ức, kiếp trước ẩn cư ở Biện Châu Trung Chiếu anh cũng từng nhận được lời mời của chi thứ hai Nhiếp thị, định để cho anh đấu võ đài với huynh trưởng đang làm việc cho chi thứ năm. “Nhiếp Lương là đứa cháu xuất sắc nhất. Hắn còn chiếm vị thế là đích trưởng tử của chi thứ năm. Nếu như được lão thái gia coi trọng thì chi thứ năm cũng được thơm lây, vì vậy có người không nhịn được.”
Sau khi nghe xong, Phong Chân mới hiểu rõ đầu đuôi cơ sự.
“Nói vậy… Nếu Nhiếp Lương có thể sống sót thì lại càng khiến Nhiếp thị bị quấy nhiễu?”
Vệ Từ gật đầu nói: “Đúng thế.”
Phong Chân tặc lưỡi: “Nhiếp Lương kia thật không đơn giản. Nếu như hắn còn sống thì sẽ thanh trừng hết nội bộ Nhiếp thị. Đến lúc đó hắn sẽ là một đối thủ mạnh.”
“Từ nói rồi, cơ thể và xương cốt của Nhiếp Lương không thích hợp làm việc quá sức, tổn hao tinh lực.” Vệ Từ cụp mắt xuống, nói tiếp: “Vả lại, thế lực bên trong Nhiếp thị chồng chéo, muốn thanh trừng không phải chỉ một hai ngày là có thể làm được. Nhiếp Lương tuy là đứa cháu xuất sắc nhất nhưng địa vị và quyền lực của chi thứ năm không lớn. Nếu không phải như vậy thì nhiệm vụ đi sứ sao lại đổ lên đầu Nhiếp Lương. Hắn muốn thanh trừng Nhiếp thị thì đường còn dài lắm.”
Phong Chân há hốc miệng rồi hỏi: “Nếu như không làm theo lời căn dặn của thầy lang…”
Vệ Từ đáp: “Dễ tổn thọ.”
Những chuyện đấu đá nội bộ như vậy, căn bản mỗi thế gia đều có. Dù cho nếp nhà của Phong thị Thượng Dương có thanh liêm chính trực thì cũng không tránh khỏi.
Tuy nhiên Phong thị rất tinh tường, Phong Cẩn và Phong Giác từ nhỏ đã được dạy dỗ không được tranh giành với đại ca Phong Khuê. Điều đó đã trở thành suy nghĩ trong tiềm thức của hai người. Tuy rằng hành động này hơi tàn nhẫn vô tình nhưng Phong thị là gia tộc có nền tảng và nếp sống liêm khiết nhất.