Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 47: Chương 47: Chap 47




Editor: Thùy Linh

Khi Lý An Nhiên lái xe về đến nhà thì Niệm Sơ đã ngồi ở trên ghế phụ ngủ rồi. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, môi hồng hồng, cô nghiêng đầu về phía bên này, có vài sợi tóc rơi xuống che khuất gương mặt

Lý An Nhiên cúi người qua giúp cô tháo dây an toàn, Niệm Sơ mơ mơ màng màng mở mắt

“Tới rồi sao?”

“Tới rồi.”

Niệm Sơ xuống xe, thất tha thất thiểu đi được vài bước thì Lý An Nhiên vội vàng tiến lên đỡ lấy cô: “Trễ như vậy chắc là ba mẹ em cũng ngủ hết rồi, qua nhà anh”

“Ồ”, Niệm Sơ ngoan ngoãn theo anh, cũng không suy nghĩ sâu xa về câu anh vừa nói

Lý An Nhiên một tay ôm cô, một tay mở cửa. Không bật đèn phòng khách lên mà trực tiếp đưa cô lên lầu, đẩy cửa phòng nơi cô hay ngủ

Đêm nay Lý Khâm và Thư Giai đều không có ở nhà, một người đi công tác, còn người kia đi theo, bởi vì Lý Khâm lần này đi công tác nên Thư Giai cũng lên kế hoạch đi du lịch thành phố luôn

Niệm Sơ có chút men say, cả người cứ chậm rì, nhưng lại cũng rất tinh nghịch, như vừa tỉnh vừa say

Lý An Nhiên nhìn cô tìm áo ngủ rồi đi vào phòng tắm mới yên tâm về phòng tắm rửa. Vừa tắm xong liền nghe được tiếng kêu sợ hãi

“Làm sao vậy?” Anh lập tức chạy qua, chỉ thấy Niệm Sơ đang cầm bàn chải đánh răng đứng trước gương mà nước mắt lưng tròng, vừa thấy anh liền phẫn nộ kêu to

“Trầy da!”

“Đau quá! Môi em đau quá!”

“…..”

Lý An Nhiên nuốt nước miếng cẩn thận đi qua, nhẹ giọng trấn an: “Bên kia có thuốc giúp miệng vết thương lành lại, em đánh răng xong rồi anh giúp em xoa thuốc nhé?”

“Thật không?” Niệm Sơ hoài nghi hỏi

“Thật.”

Cô bĩu môi, không tình nguyện xoay người đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, Niệm Sơ đi tới nhìn chằm chằm anh, không nói một lời

“Thuốc ở trong phòng, đẻ anh đi lấy cho em”, Lý An Nhiên vội vàng mở miệng, đi đến phòng lục tung, rốt cuộc cũng tìm thấy lọ thuốc ngoại nhập mà chú nào đó tặng cho anh dịp tết

Đang muốn đem qua cho cô, vừa quay đầu lại thì phát hiện Niệm Sơ theo đuôi anh, mắt trông mong nhìn

“Anh giúp em xoa nhé”, Lý An Nhiên sát đầu lại

“Dạ”, Niệm Sơ giương cằm lên

Bị nhiễm nước nên môi càng thêm diễm lệ, giờ đang sưng đỏ một mảnh, môi trên có thể thấy vài vết cắn. Lý An Nhiên đau lòng nhíu mày lại, động tác dịu dàng giúp cô xoa thuốc lên, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Niệm Sơ

Vài giây sau, Niệm Sơ bật khóc

“Vẫn đau, anh lừa em!”

“Đã hôn còn cắn em nữa…”

Cô khóc lớn vang ra cả xóm, Lý An Nhiên vội vàng che lấy miệng cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, ngủ một giấc thì sẽ khỏi”

“Thật không?”

“Thật”

Niệm Sơ lộc cộc chui vào trên giường, sau đó tay chân lanh lẹ dùng chăn đắp kín mình, lộ ra cái đầu nhỏ chớp chớp mắt nhìn anh

“Em muốn ngủ ở đây”

Lý An Nhiên: “….”

Anh đứng tại chỗ, xoa ấn đường, đang suy nghĩ đêm nay nên ngủ ở dưới đất hay qua phòng bên cạnh thì người nọ trên giường vẻ mặt hưng phấn vẫy tay

“Anh mau tới đây, ngủ với em”

Lý An Nhiên: “….”

“Được, anh tắt đèn”

Lý An Nhiên nghe thấy được giọng mình khàn khàn lại thâm trầm, còn mang theo một tia khô khốc

Ban đêm khi Niệm Sơ còn nhỏ giọng kêu đau, cái mũi nhỏ thút tha thút thít, nước mắt ướt cả vạt áo anh, Lý An Nhiên ôm cô khẽ run thân mình, hối hận vì đã cắn cô như vậy

Nhưng anh đã nhịn nhiều năm qua, sao lại không thể khắc chế một chút, đúng là anh hồ đồ

Từ lúc điện thoại bị từ chối, cho đến lúc nghe cô nói, còn bạn trai bạn gái, trời mới biết, chính anh nhiều năm như vậy đều không có hứng thú đi tìm bạn gái

Nhưng lúc đó…hoàn toàn mất khống chế

Bên tai là tiếng đồng hồ, người bên cạnh còn ngủ say, có lẽ là do khóc nên mệt mỏi rồi, hô hấp đều đều, má trắng nõn, trên mắt còn vài giọt nước thấm cả lông mi đen nhánh, trông rất đáng thương

Lý An Nhiên nhợt nhạt thở dài một hơi, xuống giường lấy một chiếc khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt cho cô

Da thịt sạch sẽ, trở nên càng thêm trắng nõn trong suốt, khăn lông mềm mại cọ qua mặt, môi đỏ bừng không tự giác nhấp nhấp rồi lại khôi phục bình tĩnh

Hô hấp bỗng nhiên nặng nề, Lý An Nhiên khống chế không được, lại lần nữa đem dấu môi đi lên, vừa mới cảm nhận được sự ấm áp lại nhanh rời đi, sợ làm cô bừng tỉnh

Lý An Nhiên xoay người xuống giường, phòng tắm tiếng nước xôn xao vang lên. Lúc sau, anh mặc đồ ngủ màu lam nhạt đi ra, trên người mang theo nhè nhẹ hơi nước

Xốc chăn lên, anh thật cẩn thận nằm bên cạnh, sau đó duỗi tay đem người ôm vào lòng ngực

Niệm Sơ tỉnh lại, chóp mũi toàn bộ đều là hương thơm quen thuộc từ nhỏ đến lớn đã khắc sâu vào trong đầu. Theo phản xạ có điều kiện, cô hít sâu hai hồi

Sau đó, khôi phục trí nhớ

Cô đang bị ôm trong lòng ngực ấm áp, trên eo còn có một bàn tay chặt chẽ mà giam cô lại, trên đỉnh đầu là một cái cằm, trước mặt là làn da ấm áp, xương quai xanh dán chặt trên môi cô

Ký ức đêm qua mạnh mẽ trở lại, Niệm Sơ trong mắt hiện lên một tia tức giận, cô hé miệng, cắn một mảnh xương

Trên đầu lập tức nghe tiếng kêu rên, sau đó đầu bị xoa hai cái. Niệm Sơ lại tiếp tục dùng sức, cằm lại bị anh nắm, cô bị bắt há mồm ngẩng đầu

Còn chưa thấy rõ người trước mặt, liền bị đè ép xuống dưới, hôn cánh môi cô, sau đó trực tiếp dò xét tiến vào

Cảm xúc giống hệt như tối qua, Niệm Sơ tức giận, há mồm còn đang muốn cắn anh thì Lý An Nhiên đã rút khỏi

“Niệm Niệm…”

Anh ôm chặt cô, sau đó chôn mặt ở cổ Niệm Sơ nhẹ gọi, môi ướt át dán trên da thịt, Niệm Sơ nhịn không được mà rụt bả vai, thân thể nhẹ nhàng run rẩy

“Anh không thể làm như vậy với em…” Niệm Sơ nhẹ nhàng nói, vừa run rẩy, vừa sợ hãi bất lực

“Sao anh lại không thể?” Lý An Nhiên giương mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh vài phần u ám

Niệm Sơ cực khổ cắn môi, khó khăn mở miệng: “Những việc này chỉ có người yêu mới có thể làm với nhau, anh không thể tùy tiện hôn em”

“Vậy anh chịu trách nhiệm với em nhé.” Lý An Nhiên cười khẽ, gằn từng chữ một vô cùng rõ ràng, đôi mắt sạch sẽ đen láy, tất cả đều là nghiêm túc

Niệm Sơ vừa xấu hổ vừa buồn bực, đang định mở miệng nói cái gì thì bên tai lại nghe thấy giọng anh, âm thanh nhỏ nhẹ, đôi mắt kia đang nhìn cô lập lòe tia sáng

“Mình yêu nhau nhé.”

“Niệm Niệm, anh thích em, từ lâu lắm rồi.”

Được người mình thích nói cũng thích mình là như thế nào?

Niệm Sơ cảm thấy thân thể vừa nhẹ nhàng lại thoải mái, còn có vui sướng không thể ức chế được, giống như một dòng nước sôi trào dưới đáy lòng

Niệm Sơ cố nhịn cười, yên lặng xoay người xuống giường, đi đến phòng bên cạnh rửa mặt. Trong gương, đôi mắt cô to tròn mà đen bóng, bên trong không che dấu được sự hưng phấn cùng kích động

Môi bặm lại, vết thương tối qua cơ hồ là đã lành không nhìn thấy. Nhớ tới hành động của chính mình tối qua, Niệm Sơ nhịn không được muốn chui xuống lỗ

Cô là lần đầu tiên uống rượu, đương nhiên là lúc say sẽ hoàn toàn khác biệt, giống như là, con người thật của cô được giải phóng, không bị trói buộc hay kiêng nể gì

Cô đứng phát ngốc cho đến khi cửa bị gõ, Lý An Nhiên đứng dựa ở nơi đó, anh vừa rửa mặt xong, áo ngủ trên người đã đổi thành áo thun trắng quần jean, cả người thon dài lại đĩnh bạt

Niệm Sơ nhanh chóng lau khô mặt, đi qua ôm chặt lấy anh, ôm lấy vòng eo thon chắc, cô chậm rãi buộc chặt cánh tay, đầu ở trước ngực anh không ngừng cọ cọ

“Sao vậy? Đã bắt đầu sử dụng quyền lợi của bạn gái rồi sao?” Anh trêu đùa, Niệm Sơ chỉ biết ngẩng đầu trừng mắt, còn đang muốn nói là cô đã đồng ý đâu thì Lý An Nhiên đã vuốt lưng cô tự trả lời

“Anh rất thích em, Niệm Niệm”

“……”

Quan hệ của hai người thay đổi nhưng cũng không cần thời gian thích ứng, chẳng qua không cần áp lực, khắc chế như trước kia nữa

Có thể quang minh chính đại ghen tuông, tùy tâm mà ôm, trực tiếp nắm tay, có thể hôn nhau ở góc nào đó không người. Sở hữu hết thảy, thân thiết lại tự nhiên

Niệm Sơ không nói với anh những việc bàng hoàng mà cô đã gặp phải lúc trước, cũng như không nói cho anh biết Tôn Lị và cô đã từng gặp mặt

Trong trí nhớ, đó là hôm rét lạnh sáng sớm, Niệm Sơ dừng bước chân

“Tôn Lị”

Tôn Lị nhìn lại, ánh mắt ảm đạm vài phần, những người hút thuốc bên cạnh cô cũng sôi nổi nhìn lại, tràn ngập ý địch

Niệm Sơ hít sâu một hơi, nói năng có khí phách

“Chuyện kia không phải do mình nói.”

Tôn Lị cười lạnh một tiếng, hút điếu thuốc rồi lại nhả khói, khói trắng lượn lờ ở trước mặt cô nên biểu tình nhìn không rõ lắm: “Chuyện này chỉ có cậu và Hứa Tường biết, không phải cậu thì chẳng lẽ là cậu ấy?”

“Tin đó là do lớp dưới khởi nguồn, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Hỏi một người ngẫu nhiên cũng biết cậu và mình không oán không thù, như vậy không đáng để làm hư thanh danh của cậu”

Niệm Sơ lại tiếp tục nói: “Chuyện năm ấy mình đã sớm quên, nếu cậu nghĩ mình trả thù cậu vì việc đó, chi bằng lúc ấy mình đã nói mẹ rồi.”

“Cậu có còn ghét mình không thì không ai biết, nhưng mình nói nhiều như vậy chỉ đơn giản là không thích bị người khác hiểu lầm”

“Cho nên mình muốn cùng cậu giải thích rõ ràng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.