Phong Chân thấy Vệ Tự lạnh lùng như thế thì thở dài. Đúng là người thành thật chẳng biết đùa là gì.
Đuổi theo được mấy bước thì Vệ Từ ở phía trước bỗng dừng lại.
“Vẫn là Tử Hiếu biết thương người ta mà, biết…”
Phong Chân chưa dứt lời thì nụ cười trên môi chợt tắt, nhìn người đàn ông cách đó không xa. Tướng mạo của người đó có nhiều điểm giống với Vệ Từ nhưng khí chất đôn hậu, ôn hòa hơn. Đây chẳng phải là Vệ Ưng của sứ đoàn Nhiếp thị, đại huynh của Vệ Từ sao? Hắn ở đây làm gì?
Vệ Ưng không mời Phong Chân nhưng cũng không từ chối, anh ta liền mặt dày bám theo hai người.
Vệ Ưng đi rất nhanh, bước chân sải rộng, quần áo cọ sát vào nhau tạo ra tiếng sàn sạt rõ rệt.
Nếu là3ngày trước, Vệ Ưng sẽ không thất lễ như vậy nhưng bây giờ hắn không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa.
“Tử Hiếu đã học qua thuật Kỳ Hoàng, vậy có thể xem được những bệnh như nhiễm phong hàn hay sốt thông thường không?”
Vệ Ưng biết Vệ Từ thông hiểu y thuật. Tục ngữ có câu mắc bệnh lâu năm cũng trở thành thầy lang. Y thuật của Vệ Từ cũng được luyện từ đó.
Vệ Từ gật đầu nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn. Anh nói: “Y thuật tuy không giỏi bằng thầy lang nổi tiếng nhưng thăm khám những bệnh vặt hay sốt nhẹ thì không thành vấn đề.”
Phong Chân rất ngạc nhiên hỏi: “Không biết là ai mắc bệnh nhưng tại sao lại không đi tìm thầy lang?”
“Không tin được.”
Vệ Ưng nói ra ba chữ đó thì sắc mặt trở nên u2ám. Bầu không khí đè nén nặng nề, ngột ngạt bao trùm xung quanh hắn.
Phong Chân ngạc nhiên mở to mắt. Anh ta có nghe lầm hay không?
“Đại ca…” Vệ Từ chủ động tiến lên thi lễ. Nhưng chưa đợi anh đứng thẳng lên thì Vệ Ưng đã nắm lấy bàn tay phải đang lạnh cóng của anh, lập tức để lại những vết ngón tay hằn đỏ trên da thịt. Từ đó có thể thấy được, đối phương đang rất nóng lòng nên mới dùng lực mạnh như vậy. Vệ Từ vô cùng kinh ngạc: “Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?”
Đại huynh xưa nay vẫn điềm đạm như nước, sao đột nhiên lại thất thố như vậy?
Phong Chân bên cạnh cũng đang quan sát Vệ Ưng, chợt thấy vẻ xanh xao trong mắt của đối phương, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi chán2nản.
“Tử Hiếu hãy giúp huynh một việc…”
Vệ Từ cụp mắt xuống che đi ưu tư trong mắt. Anh nói: “Đại ca chớ vội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Phong Chân rất ngạc nhiên hỏi: “Không biết là ai mắc bệnh nhưng tại sao lại không đi tìm thầy lang?”
“Không tin được.”
Vệ Ưng nói ra ba chữ đó thì sắc mặt trở nên u ám. Bầu không khí đè nén nặng nề, ngột ngạt bao trùm xung quanh hắn.
Phong Chân ngạc nhiên mở to mắt. Anh ta có nghe lầm hay không?
Thầy lang tự mình dẫn đến cũng không tin mà lại tin em trai là người của phe đối lập?
Vị đại ca này phải tín nhiệm nhân phẩm và đạo đức của Vệ Từ đến mức nào kia chứ?
Hắn không sợ Vệ Từ giở trò với mấy toa thuốc, chế ra một loại thuốc cực độc hay9sao?
Phong Chân tò mò về thân phận người mắc bệnh, còn trong lòng Vệ Từ thì đã biết rõ…
Nhìn chung trong thiên hạ, ngoại trừ người nhà ra thì chỉ có Nhiếp Lương mới khiến cho đại huynh sốt sắng, căng thẳng mà thất lễ như vậy.
Đời người khó kiếm được tri kỷ. Kiếp trước Nhiếp Lương không may chết sớm, đại huynh cũng sa sút tinh thần mười mấy năm, cuối cùng mắc bệnh mà chết.
Nhắc đến lại thổn thức không thôi.
Đi theo Vệ Ưng, Vệ Từ và Phong Chân tiến vào nơi trú ngụ tạm thời của sứ đoàn Nhiếp thị.
Hai người còn chưa đi vào trong sân thì đã ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt nồng nặc trong không khí. Vệ Từ âm thầm động đậy hai cánh mũi, nhíu mày.
Ba người vòng qua mấy khúc rẽ rồi đi tới một gian phòng trong sân4nhỏ. Quang cảnh xung quanh vô cùng cẩn mật.
“Quang Thiện, Tử Hiếu đến rồi.”
Vệ Ưng gọi một tiếng.
Phong Chân nhìn tình cảnh phải lén lén lút lút này, một mặt thì nhíu mày khó chịu còn một mặt thì cảm thấy vui mừng vì đã đi theo. Nếu như anh ta không đi cùng thì một mình Vệ Từ bị Vệ Ưng kéo tới đây, lại có người nào đó truyền chuyện này đến tai Khương Bồng Cơ, ly gián mối quan hệ giữa Vệ Từ và chủ công, không chừng lại làm cô sinh nghi.
Bước vào trong phòng, mùi thuốc trong không khí lại càng nồng nặc hơn, trong đó còn xen lẫn với những mùi ôi nồng, chua chua khó mà hình dung ra được.
Vệ Ưng vừa mới dứt lời thì trong phòng lại truyền ra một trận ho dữ dội.
Vệ Từ ngẩn người.
Mới có mấy ngày không gặp mà Nhiếp Lương đã bệnh thế này sao?
Nhiếp Lương đang nằm trên giường, hai gò má biến sắc, nhợt nhạt, đôi môi nứt nẻ, nơi khóe miệng như còn đọng lại vệt gì xanh xanh.
“Chỉ mấy ngày không gặp mà sao đã bệnh thành như vậy?”
Nhiếp Lương ráng sức nhấc người ngồi dậy. Toàn thân giống như bị cái gì đó rút hết tinh khí sinh lực, trông vô cùng mệt mỏi yếu ớt.
Hắn gượng cười rồi nói: “Sao Tử Thuận lại mời em trai huynh đến đây? Thầy lang đã khám rồi mà, nói bệnh của Lương không phải là bệnh nặng…”
Hắn vừa dứt lời lại quay qua nói với Vệ Từ và Phong Chân: “Thứ lỗi cho Lương mắc bệnh, thân thể nặng nề khó mà thưa chuyện cùng hai vị, xin mời cứ tự nhiên.”
Vệ Ưng nói: “Thuật Kỳ Hoàng của Tử Hiếu không tồi, bất luận thế nào cũng phải để hắn xem qua một chút. Nếu thực sự không có việc gì thì Ưng cũng cảm thấy yên lòng.”
Nhiếp Lương không sao lay chuyển được bạn tốt, đành ngại ngùng nói với Vệ Từ: “Cảm phiền Tử Hiếu giúp đỡ.”
Vệ Từ gật đầu đồng thời vén chăn lên để Nhiếp Lương duỗi cánh tay ra rồi cẩn thận bắt mạch.
Bệnh của Nhiếp Lương không hề nhẹ. Mạch của hắn yếu hơn so với người bình thường, lúc mạnh lúc yếu, lúc ẩn lúc hiện.
“Mạch này…” Vệ Từ ngừng lại giây lát rồi quay sang hỏi Vệ Ưng: “Những thầy lang khác nói sao?”
“Bọn họ chỉ nói là bệnh phong hàn thông thường rồi kê vài đơn thuốc. Tuy nhiên, bệnh tình của Quang Thiện mãi không thấy khá hơn.”
Mắc bệnh đã hơn một tháng nay, cho dù người bệnh có “cắt xén” thuốc thì chuyện này cũng không bình thường
Vệ Ưng nhíu mày, cuối cùng còn kể ra chuyện Nhiếp Lương lén lút đổ thuốc đi.
Nhiếp Lương đang nằm ở trên giường lén xoay mặt, mất mặt quá.
“Ngày hôm trước, thầy lang lại cắt một đơn thuốc cho Quang Thiện. Huynh theo dõi hắn uống thuốc nhưng uống không bao lâu thì bệnh tình của Quang Thiện lại càng trầm trọng hơn. Huynh phái người đi kiểm tra mấy thang thuốc đó với bã của nước thuốc đã sắc nhưng toàn bộ đều là để chữa bệnh phong hàn… Chỉ là sau khi thầy lang thay phiên nhau chữa trị thì bọn họ đều phán đoán quá giống nhau…. Trong lòng huynh sinh nghi nhưng sợ bứt dây động rừng, bất đắc dĩ mới tìm Tử Hiếu tới đây xem mạch, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Từ lại nói: “Nói như vậy thì Nhiếp tiên sinh cũng đã biết rồi.”
“Là sao?”
“Hắn bị người khác đầu độc. Tuy là độc tính thấp nhưng dùng những thứ có độc trong một khoảng thời gian dài thì ắt sẽ khiến cho chất độc ngấm sâu vào trong cơ thể, làm hắn bị suy nhược, ốm yếu.” Vệ Từ nói: “Mấy thang thuốc của thầy lang kê là để trị bệnh phong hàn, tất nhiên là không có tác dụng. Uống vào chỉ có hại chứ vô ích.”
Nhiếp Lương căn bản không phải nhiễm phong hàn. Hắn bị người khác hạ độc.
Vệ Ưng siết chặt tay áo.
“Đầu độc?”
“Từ còn phải xem những toa thuốc mà các thầy lang đã kê. Rốt cuộc là nhầm lẫn ở đâu, Từ cũng không thể xác định được.” Vệ Từ nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Đại huynh vẫn phải chú ý tới những thầy lang theo các huynh đến đây. Mạch tượng đơn giản như vậy thì thầy lang bình thường cũng có khả năng tìm ra bệnh. Tất cả bọn họ đều phán là Nhiếp tiên sinh bị phong hàn. Điều này thật sự không hợp với lẽ thường…”
Vệ Ưng gắng kiềm chế cơn nóng giận. Hắn đứng dậy đi lấy thang thuốc của thầy lang kê đơn.
“Thật sự không thể ngờ, Tử Thuận lại tìm cậu tới đây…”
Nhân lúc Vệ Ưng rời đi, Nhiếp Lương hạ giọng cười nói, trên khuôn mặt yếu ớt có chút trêu đùa.
“Tiên sinh phẩm hạnh thanh cao. Lương vô cùng kính phục.”
Nếu Vệ Từ muốn hắn chết thì chỉ cần giấu đi tình trạng bệnh tình của hắn. Nhiếp Lương nói không chừng đã chết trong im lặng rồi.
Vệ Từ cụp mắt xuống rồi lạnh nhạt nói: “Từ chỉ cảm thấy, tiên sinh có thể sống tốt hơn là phải chết.”