Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 20: Chương 20: Chap 20




“Hàn quân sư, còn không tới nửa ca3nh giờ nữa là hừng đông rồi...”<2br>

Tạ Tắc nghiêm túc nhìn Hàn0 Úc, đôi mày kiếm nhíu chặt lại.0

Một đêm này, khoảng cách 3gần nhất của bọn họ với kẻ địch chưa tới một khắc cước trình, thế nhưng lại bị kẻ địch xảo trá kéo dài khoảng cách. Kẻ địch như thể đã đoán được hết thảy, luôn có thể tháo chạy trong thời khắc quan trọng nhất. Rõ ràng là gần ngay trước mặt, kết quả lại không làm sao bắt giữ được.

Giống như chính Dương Tư từng nói, Hàn Úc làm việc quá quân tử, gặp kẻ xuôi theo chiều gió như Dương Tư, thật tình là đã chịu thiệt rồi.

Không nói tới cách di chuyển, đội hình đầy khó hiểu, thao tác mới là thứ rối loạn đến mức khiến người khác ngạt thở.

“Không tới nửa canh giờ?”

Hàn Úc ngẩng đầu, nhìn ra bóng đêm phía xa. Anh ta chớp chớp đôi mắt khô khốc thiếu nước, mãi đến khi ép ra được nước mắt sinh lý thì mới dễ chịu hơn một chút.

Một đêm chưa ngủ, lại cùng đại quân đuổi theo quân địch, chuyện này đối với Hàn Úc mà nói là gánh nặng không hề nhỏ.

Tạ Tắc nói: “Tính toán cước trình một chút thì trước khi trời sáng, chắc bọn họ có thể đến đồng bằng Tây Xuyên.”

Màn đêm lúc này đã nhạt đi không ít, tầm nhìn xa hơn lúc trước rất nhiều, độ khó trong chuyện lên đường cũng theo đó mà giảm đi.

“Đồng bằng Tây Xuyên?”

Tạ Tắc thở dài: “Lần này tính sai rồi, không nên đợi tới đêm rồi mới đánh lén.”

Hàn Úc bất đắc dĩ nói: “Binh lính dưới trướng Liễu Hi không phải là loại mà tinh nhuệ bình thường có thể sánh được. Nếu như chọn tác chiến chính diện thì giữ lại được mười nghìn người này cũng không phải là khó, nhưng tổn thất cũng sẽ không nhỏ. Giết được một nghìn địch mà tổn thất mất tám trăm, mua bán lấy mạng đổi mạng như thế này, làm sao mà chủ công có thể đồng ý được?”

Hàn Úc chưa từng tận mắt nhìn thấy thực lực tác chiến của tinh nhuệ dưới trướng Khương Bồng Cơ, nhưng dựa vào phân tích của anh ta, bọn họ hoàn toàn có thể xưng tụng tinh nhuệ đương thời.

Nếu ngay cả chút tự tin này mà Khương Bồng Cơ cũng không có thì sao còn dám tới đánh Hứa Bùi sau khi đánh Bắc Cương và Mạnh thị?

“Thả rồng ra biển, thả hổ về rừng.” Trong mắt Tạ Tắc lóe lên một tia nghiêm trọng: “Hẳn là hậu họa vô cùng.”

Hàn Úc hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra, không phải là không có cách khác để chặn đường bọn chúng...”

“Đồng bằng Tây Xuyên cũng là một nơi tốt.”

Tạ Tắc nghe mà gương mặt mơ hồ, không hiểu đồng bằng Tây Xuyên này có cái gì tốt.

Hàn Úc nói: “Nhắc đến đồng bằng Tây Xuyên, Tạ Hiệu úy sẽ nghĩ tới cái gì trước tiên?

Tạ Tắc vốn là là nhân sĩ Huyên Nịnh, cũng xem như có một nửa là người phương Bắc, đương nhiên là không hiểu rõ về tình hình khu vực phía Nam rồi.

Có điều, nếu chỉ nói riêng đồng bằng Tây Xuyên thì...

“Tây Xuyên diệt Khương?”

“Đúng vậy.” Hàn Úc nói: “Dương Tĩnh Dung đã đào cho mình một cái hố rồi vô tình nhảy luôn.”

“Nghĩa là sao?”

Hàn Úc trả lời: “Tây Xuyên diệt Khương là kể về câu chuyện trước khi triều Đại Hạ được thành lập. Tại đồng bằng Tây Xuyên, Thừa tướng Hoàng Phủ đã dùng dầu đen và lửa để chôn vùi năm trăm nghìn binh lính đằng giáp của tộc Khương Vu. Không ai không biết không ai không hiểu chuyện này, nhưng Tạ Hiệu úy có biết tình hình cụ thể của đại chiến năm đó chăng?”

Sự hiểu biết của Tạ Tắc đối với “Tây Xuyên diệt Khương” chỉ giới hạn trong sử sách.

“Lẽ nào còn có nội tình khác sao?”

“Không được tính là nội tình, có điều là tương đối cặn kẽ thôi.” Hàn Úc nói: “Sử sách ghi chép không sai, nhưng giản lược quá. Tộc Khương Vu là tổ tông của Bắc Cương, công phu trên ngựa thuộc hạng nhất, phóng ngựa rong ruổi, đi lại như gió, gần như không có địch thủ. Ưu thế của bọn họ là ở tốc độ. Thừa tướng Hoàng Phủ đã mấy lần giả bộ không địch lại, hy sinh tính mạng của hai mươi nghìn tướng sĩ để khiến cho tộc Khương Vu đắc ý, hí hửng mà mất đi sự thận trọng rồi lúc này mới dẫn họ vào đồng bằng Tây Xuyên. Đây chỉ là một kế nằm trong liên hoàn kế. Nếu như thông tin truyền đi của quân ta không bằng kỵ binh của tộc Khương Vu, kỵ binh của tộc Khương Vu kịp phản ứng thì nhất định sẽ có thể tập kết đột phá vòng vây. Để tránh được điểm này, thừa tướng đã đi sớm một bước, xây dựng đài phong hỏa bí mật ở đồng bằng Tây Xuyên.”

“Sau đó, thiên hạ ổn định, những đài phong hỏa này cái thì bị hủy, cái thì bị bỏ hoang.” Hàn Úc cười lạnh nói: “Hai năm trước, Dương Tĩnh Dung đại diện cho chủ công Liễu Hi của gã kết liên minh với chủ công. Vì đại cục, chủ công và Lệnh Văn Công đã liên thủ tấn công chống lại quận thủ quận Hỗ lúc bấy giờ là Vu Mã Thương. Lúc đó cũng đánh tới đồng bằng Tây Xuyên, Dương Tĩnh Dung nhắc tới đài phong hỏa, khởi động lại đài phong hỏa bị bỏ hoang, dùng để hai bên truyền tin tức...”

Tạ Tắc hơi tròn mắt, lờ mờ đoán ra Hàn Úc muốn làm gì.

Bọn họ không thể đuổi kịp đại quân của Dương Tư, nhưng trong màn đêm, tốc độ truyền tin tại đài phong hỏa lại nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều. Đốt đài phong hỏa, tập kết những binh linh đóng quân tại đồng bằng Tây Xuyên trước, hoặc là vây chặt, hoặc là đánh lén. Cho dù không thể tiêu diệt đám Dương Tư, cũng có thể khiến cho bọn họ chạy vắt giò lên cổ.

Tất cả những chuyện này, Dương Tư vẫn chưa biết.

“Còn chưa tới nửa canh giờ là trời sáng rồi...”

Dương Tư ngồi trên ngựa, âm thầm di chuyển vị trí.

Cưỡi ngựa đã lâu rồi, mông xóc đến mức có chút tê dại, da ở giữa hai chân cũng bị mài đến phát đau.

“E là đến lúc bảy, tám mươi tuổi cũng không thể quên đêm nay...”

Vùng sơn dã, nhiệt độ khá thấp, Dương Tư thu hai tay về, hà một hơi thổi vào tay, trên gương mặt mang theo sự rã rời của một đêm không ngủ.

Thần sắc mệt mỏi nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ.

Tần Cung cười nói: “Đêm qua may mắn có quân sư thần cơ diệu toán...”

Dương Tư khẽ hừ điệu hát, trong lòng hơi mừng thầm.

“Hàn Văn Bân lúc này ấy à, chắc chắn là tức giậm cả chân.”

“Trước khi trời sáng, chắc đại quân có thể đi vào biên cảnh của đồng bằng Tây Xuyên rồi.” Trình Viễn nói: “Theo như phản ứng bên phía Hứa Bùi, cần thời gian nửa ngày nữa tin tức mới truyền tới Tây Xuyên. Ở đó trú binh ít, canh phòng không mạnh, chúng ta có thể thừa dịp bất ngờ mà đột phá vòng vây.”

Đồng bằng Tây Xuyên cũng không phải là một đồng bằng đúng nghĩa, biên cảnh còn có những ngọn núi nhỏ trập trùng liên miên cùng với sông suối đan xen khắp nơi. Chỉ vì địa thế tổng thể của khu vực này tương đối bằng phẳng, diện tích lãnh thổ bao la, đồng ruộng phì nhiêu, cỏ xanh tươi tốt nên mới được xưng là đồng bằng Tây Xuyên.

Quân đội của Khương Bồng Cơ đa số là tinh nhuệ, đột phá vòng vây bình địa đối với bọn họ mà nói ngược lại có ưu thế nhất định.

Dương Tư đang định đồng ý thì đuôi mắt nhìn thấy phía xa sáng lên một vệt ánh sáng cam rất nhỏ.

Vị trí địa thế của bọn họ lúc này cao hơn bên phía Hàn Úc một chút, nên nhìn thấy khá rõ ràng.

“Đó là cái gì?” Dương Tư chau mày: “Tư hoa mắt rồi à?”

Ánh sáng màu cam lóe lên một cái rồi biến mất, qua một hồi, Dương Tư nhìn thấy nơi khác cũng bốc lên ánh sáng màu cam.

Có điều, ánh sáng cam lần này không hề biến mất.

Giống như tiếp sức, cứ cách một đoạn lại sáng lên ánh sáng màu cam...

“Quân sư không hoa mắt đâu, đó tựa hồ là lửa hiệu?”

Lửa hiệu?

Trong lòng Dương Tư mơ hồ có chút dự cảm không lành.

Nhìn phương hướng lửa hiệu truyền tới, rõ ràng là hướng về phía đồng bằng Tây Xuyên.

Đồng bằng Tây Xuyên, lửa hiệu?

Đài phong hỏa?

Linh quang lóe lên trong đầu, Dương Tư bỗng nhớ ra gì đó, gã vỗ đùi, con ngựa đỏ thẫm dưới hông cả kinh kêu loạn một hồi.

“Quân sư?”

Dương Tư nói: “Toàn quân chạy nhanh, còn không đi, chỉ sợ sẽ bị người ta vây đánh.”

Đánh kẻ địch không kịp trở tay là một chuyện, bị kẻ địch đánh cho không kịp trở tay lại là một chuyện khác.

Dương Tư âm thầm nghiến răng, hối hận không thôi.

Nếu như thời gian có thể quay lại, gã thật muốn trở về mấy năm trước, bóp chết kẻ đã đưa ra chủ ý vớ vẩn là mình.

Không có việc gì đào hố làm chi, suýt chút nữa đã tự chốn sống bản thân rồi.

Cái thứ được gọi là lửa hiệu này, không chỉ có người của mình nhìn thấy, kẻ địch cũng nhìn thấy.

Trước khi sắc trời hoàn toàn sáng, trinh sát phát hiện ra lửa hiệu ở cảnh nội quận Hỗ nhóm lên, vội vàng truyền tin tức này cho Khương Bồng Cơ.

“Bây giờ mà vẫn còn người chơi lửa hiệu ư?”

Khoa học kỹ thuật lạc hậu của thời viễn cổ lại khiến giới hạn cuối cùng của Khương Bồng Cơ thay đổi lần nữa.

“Có thể phán đoán được là lửa hiệu của nơi nào không?”

Khương Bồng Cơ thân là chủ công có thể chê bai, đám người Vệ Từ, Kỳ Quan Nhượng lại không thể buông thả như vậy được.

Lửa hiệu không quan trọng, quan trọng là phương hướng đốt lửa hiệu là bên trong quận Hỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.