Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 19: Chương 19: Chap 19




Tạ Tắc nhìn thấy sắc mặt u ám của Hứa Bùi đành chủ động tiến lên xin đi giết địch.

“Chủ3 công, tính toán thời gian thì bọn họ còn chưa đi xa đâu. Có cần mạt tướng dẫn người đuổi theo2 không?”

Hứa Bùi cố đè nén cơn giận đang nghẹn giữa lồng ngực. Tuy hắn ta không để lộ 0ra phản ứng quá khích nhưng trong lòng đã thầm oán Dương Tư vô số lần.

“Đương nhiên. M0ột khi đuổi kịp, giết không cần hỏi!”

Hứa Bùi nghĩ tới bài hịch đọc được ban ngày thì 3lại càng đau tim.

Lúc này hắn ta không thể ra tay với Khương Bồng Cơ hay Kỳ Quan Nhượng, nhưng dùng đám người Dương Tư kia để bù lại một chút lợi tức trước thì cũng không có vấn đề gì.

Quận Hỗ cũng coi như là sân nhà của hắn ta, nếu để cho người ngoài ở trên địa bàn của hắn ta đấu đá bừa bãi thì hắn ta còn mặt mũi gì nữa?

Tạ Tắc nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”

Hắn đang định rời đi thì Hàn Úc cùng đến với hắn lại tiến lên nói: “Tạ Hiệu úy từ từ đã... Ngươi không quen thuộc lắm với địa hình nơi này, hãy để Úc đi cùng.”

Đừng nhìn địa thế quận Hỗ tổng thể khá bằng phẳng mà xem thường. Khu vực dãy núi gần thành Sơn Ủng khá gập ghềnh, địa hình phức tạp, là một nơi mai phục cực tốt.

Tạ Tắc không quen thuộc với địa hình của khu vực lân cận thành Sơn Ủng, nếu tùy tiện đuổi theo thì e là sẽ bị tên Dương Tư kia trêu đùa đến phát điên mất.

Hành động này của Hàn Úc khiến Tạ Tắc vô cùng cảm kích, lập tức dùng ánh mắt tràn đầy vui mừng nhìn về phía Hàn Úc.

“Cảm ơn quân sư!”

Tạ Tắc và Hàn Úc dẫn binh đuổi theo. Không còn người “chuyên gánh vác trọng trách” nữa, những thần tử dưới trướng Hứa Bùi không dám có ý kiến gì, chỉ sợ xui xẻo chọc giận chủ công. Mọi người đều im hơi lặng tiếng. Hứa Bùi nhìn doanh trướng quân địch lửa cháy hừng hực thì cơn tức trong lòng càng lúc càng tăng.

“Đốt! Đốt hết đi! Nhìn chướng cả mắt!”

Hứa Bùi ra lệnh cho người đốt cháy doanh trại. Nhìn ngọn lửa lớn cháy bùng lên, cơn giận trong lòng hắn ta mới giảm đi một chút.

Không ngờ rằng ánh lửa từ nơi này lại cháy lan ra, xông thẳng tới tận chân trời, nhìn giống như bình minh ngày mới sắp mọc lên.

Ở một nơi xa...

Dựa vào cặp mắt tinh tường của mình, Tần Cung mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ rực phát ra từ phía doanh trại cũ, hắn càng thêm kính nể Dương Tư.

“Quân sư, người nhìn đi... Doanh trướng của chúng ta quả nhiên đã bốc cháy rồi. Hứa Bùi kia đúng là thẹn quá hóa giận.”

Tần Cung nhắc nhở Dương Tư, phản ứng của gã vô cùng “sinh động”.

“Ha ha ha! Nếu không có phản ứng như vậy thì Hứa Bùi không còn là Hứa Bùi nữa rồi!”

Phản ứng của Dương Tư trong mắt người khác là “ngứa đòn”, nhưng trong mắt đồng đội lại là “vừa hoạt bát đáng yêu vừa hài hước”.

Tần Cung tưởng tượng ra dáng vẻ Hứa Bùi tức đến mức giơ tay giậm chân thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Trình Viễn thấy hai người bọn họ vui vẻ như vậy, không khỏi tạt một chậu nước lạnh.

“Theo lời quân sư thì Hứa Bùi là kẻ lòng dạ hẹp hòi, chẳng những hắn ta đốt doanh trướng để hả giận mà nhất định còn phái truy binh đuổi theo nữa!”

Trình Viễn buồn bực nhíu mày lại. Bọn họ tranh thủ rời đi trong đêm, vì không muốn bại lộ tung tích mà suốt dọc đường, ngay cả một cây đuốc cũng không dám đốt.

Tuy thân thể đám tướng sĩ cường tráng, nhưng đường núi gồ ghề khó đi, lại không có đuốc chiếu sáng nên ảnh hưởng cực lớn tới tốc độ hành quân.

Truy binh của Hứa Bùi ở bên kia thì lại không phải lo lắng đến điều này, tốc độ truy đuổi nhất định nhanh hơn bọn họ.

Không tới hai canh giờ là có thể đuổi kịp bọn họ rồi.

Dương Tư nói: “Đương nhiên Hứa Bùi sẽ phái người đuổi theo. Nếu không làm như vậy thì đâu còn là Hứa Bùi nhỏ mọn?”

Dù sao cũng đã trở mặt rồi, Dương Tư chẳng cần phải nể nang gì mà ra sức chửi xéo Hứa Bùi.

Trình Viễn khép hờ mắt, hỏi gã bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu quân sư đã sớm có dự liệu thì hẳn cũng có cách đối phó chứ?”

Dương Tư nói: “Thật là giả, giả cũng là thật.”

Những mưu sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ đều có tính cách không giống nhau.

Chưa nói tới mấy người Vệ Từ, Phong Cẩn, trong số đó thì Dương Tư được coi là khá dễ nói chuyện, thỉnh thoảng cũng có thể trêu đùa một chút.

“Thứ cho Viễn ngu dốt, không hiểu ý tứ quân sư.”

Nói trắng ra thì ý lời này của Trình Viễn chính là...

Nói tiếng người đi, đừng giả vờ cool ngầu nữa!

Dương Tư ngồi trên lưng ngựa, nhàn nhã cầm dây cương, cơ thể lại mềm mại như không xương, nghiêng ngả theo từng bước chân ngựa.

“Mặc dù không biết ai dẫn binh đuổi theo, nhưng hiểu biết của kẻ đó về địa thế khu vực lân cận của thành Sơn Ủng không thể rõ bằng Tần Hiệu úy của chúng ta được.” Dương Tư nói chắc như đinh đóng cột: “Sắc trời u ám như hôm nay, phía trước của chúng ta không có gì cản trở, nhưng bọn họ lại phải đề phòng chúng ta mai phục.”

Trình Viễn lập tức hiểu ra.

“Quân sư cố ý bày nghi trận, dựa vào đó để kéo dài thời gian?”

Dương Tư đáp: “Không chỉ thế, còn có thể thăm dò xem rốt cuộc truy binh có những ai.”

Tần Cung ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, nhưng nghe tới đó cũng không nhịn được mà xen mồm hỏi một câu.

“Thăm dò xem truy binh có những ai? Chuyện này mà cũng thăm dò được hả?”

Bóng đêm dày đặc, tầm nhìn quá kém, bọn họ lại không đốt đuốc soi đường, ngay cả mật thám cũng không có cách nào biết được tướng lĩnh của đối phương là ai.

“Đúng vậy.” Dương Tư nói: “Thăm dò vài lần thì trong lòng cũng nắm chắc mấy phần. Nếu như là người bình thường thì nghi trận chúng ta cố ý bày ra nhất định sẽ phát huy tác dụng lớn, chúng ta còn có thể nhân cơ hội để mai phục thêm một đợt. Nếu là nhân vật cỡ Hàn Úc trở lên thì cùng lắm chỉ có thể lừa gạt một lúc chứ đừng nói đến chuyện mai phục đánh lén.”

Nói cách khác, bọn họ có thể dựa vào tốc độ phản ứng của kẻ địch để đoán xem người dẫn đầu của đối phương có khó chơi hay không?

Dương Tư thở dài: “Tư và Văn Bân đã qua lại nhiều năm, đều hiểu biết sơ lược về đối phương. Nếu như hắn đuổi theo thì e là có một cuộc ác chiến rồi.”

Tần Cung nói: “Tất nhiên quân sư sẽ không thua hắn.”

Dương Tư mặt dày cười nói: “Đó là lẽ đương nhiên. Hàn Văn Bân quá quân tử, đương nhiên không đấu lại Tư được.”

Tần Cung và Trình Viễn nghe xong thì im lặng một cách kỳ lạ.

Ý của Dương Tư... chẳng phải nói rằng gã còn không biết xấu hổ hơn cả Hàn Úc sao?

Tần Cung vô cùng am hiểu địa thế khu vực lân cận của thành Sơn Ủng. Dù sao hắn cũng từng dẫn theo binh sĩ dưới trướng tới luyện binh ở mấy chỗ này.

Vì phòng ngừa quân địch đi trước một bước ngăn cản đường lui, Tần Cung còn cẩn thận lựa chọn một con đường thích hợp để mai phục nhưng không thể đi đường tắt.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ yên!

“Quả nhiên là chiêu trò của Dương Tĩnh Dung. Kế thật giả lẫn lộn này đúng là không tệ!”

Dựa theo ánh đuốc chiếu sáng, Hàn Úc miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ địa thế xung quanh mình. Nơi này là một khe núi, bên ngoài chật hẹp nhưng bên trong lại rộng, vô cùng thích hợp để mai phục. Hàn Úc không dám dùng tính mạng của tướng sĩ để đánh cược, chỉ có thể phái người đi thăm dò một phen. Mật thám bẩm lại rằng ở khe núi gần đó có dấu vết mai phục.

Nếu mật thám không phát hiện ra điều gì thì Hàn Úc còn hơi lo lắng, nhưng bọn họ lại nói rằng phát hiện ra có bóng người mai phục thì ngược lại, anh ta không lo lắng gì nữa.

“Hàn quân sư, chẳng lẽ quân mai phục bên khe núi kia...”

“Quân mai phục?” Không đợi Tạ Tắc nói xong, Hàn Úc đã quả quyết đáp lại: “E là không có...”

Nếu như là người khác thì khe núi này đúng là một nơi mai phục rất tốt, nhưng Dương Tư lại không như vậy, gã thích nhất là dùng những biện pháp ngược đời.

Nơi mà người khác cảm thấy không có khả năng mai phục, Dương Tư lại thích động tay động chân, đánh người ta trở tay không kịp.

Tạ Tắc nhíu mày lại, vừa ra lệnh cho đại quân tạm dừng để nghỉ ngơi, vừa bảo người đi vào khe núi để thám thính thực hư.

Đúng như Hàn Úc đoán, bóng người mà mật thám tra được chỉ là biện pháp che mắt do Dương Tư bày ra mà thôi.

Hai bên trái phải của khe núi tuy có dấu vết nhưng trên thực tế thì lại không có quân mai phục, có chăng chỉ là vài đống đá được đắp lên và chút cành khô cỏ dại. Dưới sự che phủ của màn đêm, rất khó phân biệt được đó là bóng người hay thứ gì khác, tuy rất mờ ảo nhưng lại có thể gạt người, ít nhất thì mật thám cũng đã bị lừa gạt.

Hàn Úc nhíu mày, thấp giọng nói: “Tiếp tục đuổi theo. Nếu như tới lúc rạng sáng mà chưa đuổi được thì đại quân có thể chuẩn bị quay về...”

Tạ Tắc nói với vẻ khổ sở: “Như vậy phía bên chủ công...”

Hàn Úc đáp: “Không sao đâu. Úc sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với chủ công.”

Bóng đêm đen tối, đám người Dương Tư không dám đốt đuốc cho nên tốc độ hành quân giảm mạnh.

Một khi trời sáng, tầm nhìn không bị trở ngại nữa, bọn họ còn không chạy thoát thân được sao?

Đến lúc đó có muốn đuổi theo cũng không thể!

(Tiểu Dung Dung: Giời ạ trâu bò chết mất, chống nạnh một cái nào!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.