Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 6




Cơm trưa gồm cá nướng, tôm ngọc trai, quái tứ bảo, súp gà, đậu hũ hoa sen.

Cua đồng không làm mà nuôi trong chậu nước.

“Trần Dự Sâm nấu ăn không tồi nhưng chỉ chú ý sắc hương vị, không quan tâm đến giá trị dinh dưỡng.” Tất nhiên là La Nhã Lệ ở lại cùng ăn cơm, vừa bày bát đũa vừa nhận xét, cười cực kỳ xinh đẹp.

Trần Dự Sâm khẽ nâng mắt nhìn Tống Sơ Nhất, trên mặt có màu hồng khả nghi, hẳn là ngượng ngùng.

La Nhã Lệ khiến anh xấu hổ sao? Tống Sơ Nhất lười suy nghĩ, vùi đầu ăn cơm.

“Nhìn cô ăn thật vui vẻ.” La Nhã Lệ mỉm cười nhìn Tống Sơ Nhất, ánh mắt tràn đầy thưởng thức và yêu thích.

Tống Sơ Nhất cười to, khóe mắt suýt tràn lệ. Diễn thật tốt. Đáng tiếc chỉ là một việc lãng phí thời gian.

Cô muốn nói với La Nhã Lệ rằng mình và Trần Dự Sâm chỉ là có ý định sống cùng nhà, không hề có quan hệ khác nhưng La Nhã Lệ đã muốn diễn trò cho mình xem, vậy thì xem thôi.

Đồ ăn quả thực rất ngon, Tống Sơ Nhất rất phối hợp với La Nhã Lệ mà tán thưởng: “La Nhã Lệ, tài nấu ăn của cô thật tốt, tôi chỉ muốn biến thành đàn ông theo đuổi cô thôi.”

“Phụ nữ cũng có thể theo đuổi tôi mà. Một người thanh nhã dịu dàng như cô tôi cũng không cự tuyệt đâu.” La Nhã Lệ nghịch ngợm nháy mắt.

Tống Sơ Nhất trêu ghẹo lại, nhất thời đều là tiếng nói cười vui vẻ.

Ăn cơm xong, La Nhã Lệ và Tống Sơ Nhất cùng nhau rửa bát lau chùi bàn ăn. Sau khi xong xuôi, La Nhã Lệ cười nói: “Sơ Nhất, cùng tôi đi dạo phố không?”

“Nên ra ngoài đi, đừng cả ngày ngốc ở trong phòng,” Tống Sơ Nhất chưa kịp trả lời, Trần Dự Sâm đã mở miệng trước, cầm lấy chìa khóa xe đứng lên: “Tôi làm tài xế cho hai người.”

Đi dạo phố thì các người đi đi, việc gì phải kéo tôi theo làm bóng đèn, Tống Sơ Nhất rất bất mãn.

Cô không muốn ra ngoài, chỉ muốn ngồi trên ghế sa lon im lặng nghe nhạc hoặc là tiếp tục học thiết kế. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ không thể cự tuyệt của Trần Dự Sâm, cô vẫn đồng ý.

Khi ba người ra khỏi thang máy liền gặp Quý Phong.

“Sơ Nhất, sao em lại ở đây?” Quý Phong cười hỏi, áo vest khoác trên vai khiến anh ta có một dáng vẻ rất thoải mái.

“Em ở đây. Anh cũng ở Lam Hải sao?” Tống Sơ Nhất ngạc nhiên.

Nhà họ Quý vẫn còn hạng mục kiến trúc ở thành phố G, Quý Phong ở đây hẳn là phải có nhà ở.

“Bạn của ba anh tổ chức triển lãm ở Lam Hải, anh đến giúp một tay nên ở đây luôn.” Quý Phong cười giải thích.

“Vậy thì chắc hẳn anh rất bận rộn.” Tống Sơ Nhất cười cười chuẩn bị tránh ra.

“Khoan đã.” Quý Phong gọi cô lại, có chút ngại ngùng nói: “Em có vội không? Cùng anh đi mua hai bộ quần áo để mặc đi triển lãm đi. Quần áo của anh quá nghiêm túc, nghệ thuật gia nhà anh không thích.”

Khi Tống Sơ Nhất ở trường học đã nghe Quý Phong nói gia nghiệp nhà họ Quý là do ông nội anh ta gây dựng. Mẹ anh ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn ganh đua cao thấp với hai chú của anh ta trên thương trường. Cha anh ta là con cả nhưng lại say mê hội họa, không hề quan tâm đến sự nghiệp của dòng họ, ăn mặc lại càng tùy ý, Quý Phong liền gọi đùa cha mình là nghệ thuật gia.

Tống Sơ Nhất ừ một tiếng, bởi vì không muốn làm bóng đèn, cũng bởi vì thần sắc bình tĩnh của Quý Phong không giống như vẫn có ý với mình, cô liền cười nói: “Bọn em cũng đang muốn ra ngoài mua đồ, cùng nhau đi đi.”

Quý Phong cao lớn ôn hòa và Tống Sơ Nhất nhỏ nhắn động lòng người rất xứng đôi, khóe mắt La Nhã Lệ liếc Trần Dự Sâm đang hít thở sâu, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng lặng lẽ nở nụ cười.

Mới đứng chung một chỗ mà đã có dáng vẻ bị dao đâm vào mắt, nếu thân mật hơn một chút, chắc là sẽ nổi trận lôi đình mất.

La Nhã Lệ bước lên khoác tay Tống Sơ Nhất, đứng giữa cô và Quý Phong, cười nói: “Sơ Nhất, Quý tổng rất bận rộn, sẽ không có thời gian đi dạo cùng chúng ta đâu. Tôi biết trên đường Trung Sơn Bắc có một cửa hàng bán quần áo rất phóng khoáng, rất hợp với nghệ thuật gia. Chúng ta tới đó đi.” Cô ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn Trần Dự Sâm, ngụ ý Quý Phong không rảnh rỗi, đi mua quần áo giúp anh ta trước.

Trần Dự Sâm chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ nhưng thấy La Nhã Lệ tách Quý Phong và Tống Sơ Nhất ra, lại muốn tiễn Quý Phong đi trước thì không khỏi cảm kích, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía cô ta, khóe môi cứng rắn lạnh lẽo khẽ nhếch lên, gật đầu đồng ý.

Tất nhiên Quý Phong không có ý kiến. Anh ta hiểu anh ta chẳng thể hó hé gì, nếu để Tống Sơ Nhất biết anh ta vẫn chưa hết hy vọng, cô chắc chắn sẽ tránh xa anh ta giống như lúc mới trở về từ trại an dưỡng.

Anh ta vừa nghe Lữ Tụng nói cô đang ở khách sạn Lam Hải liền sắp xếp lại công việc để có thời gian rảnh, lại khuyến khích bạn của cha mình ở Lam Hải tổ chức triển lãm để anh ta có lý do vào Lam Hải ở mà không khiến Tống Sơ Nhất nghi ngờ.

Cửa hàng La Nhã Lệ giới thiệu có tên là Bù Nhìn, quần áo kỳ quái, rất có phong cách nghệ thuật gia.

Quý Phong không nói gì, tùy ý cầm một chiếc áo ướm lên người, hỏi Tống Sơ Nhất: “Cái này được không?”

Từ khi Tống Sơ Nhất biết anh ta, anh ta vẫn luôn ăn mặc rất truyền thống, mùa hè mặc vest, quần áo mùa đông không phải màu đen thì cũng xanh thẫm, bây giờ thấy hắn ướm một cái áo T-shirt xanh nhạt in hoa rất không quen, lắc đầu nói: “Nhìn rất kỳ quặc, tốt nhất là hôm đó anh mặc áo sơ mi đi.”

“Quần áo không mặc thử thì không biết được đâu.” Nhân viên cửa hàng không buông tha cơ hội kiếm tiền, vừa cười vừa mang một chiếc áo T-shirt đen và một cái quần bò xanh thẫm đến, “Vóc dáng vị tiên sinh này rất đẹp, mặc trang phục truyền thống thần thái sáng láng, nhưng mặc quần áo thoải mái hẳn cũng rất đẹp, thử một lần đi.”

“Dù anh ta có thử thế nào cũng không thể biến thành một bông hoa đâu.” Trần Dự Sâm cười nhạo, đoạt lấy quần áo trong tay nhân viên bán hàng đi vào phòng thay đồ.

“Trần Dự Sâm tính tình thẳng thắn, Quý tiên sinh đừng để ý.” La Nhã Lệ thay Trần Dự Sâm giải thích.

Ở thương trường hay trong dòng họ đều có những chuyện này, Quý Phong không hề để tâm.

Khi Trần Dự Sâm ra khỏi phòng thay đồ, Tống Sơ Nhất ngây ngẩn cả người.

Áo T-shirt không tay màu đen hơi bó, nhìn thấy cả cơ ngực, quần bò bó sát người khiến hai chân anh càng trở nên rắn chắc, giống như một kiện tướng thể dục thể thao.

Tống Sơ Nhất có cảm giác không thật, trước mắt là Thẩm Hàn đang chạy trên sân bóng rổ, tóc có chút rối, trán đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn đắc ý vẫy tay với cô.

Sức sống tuổi trẻ phát ra từ Thẩm Hàn giống như những đốm lửa phát sáng, phóng khoáng mãnh liệt không gì bì kịp.

Trần Dự Sâm như ý muốn thấy vẻ mặt mê man của Tống Sơ Nhất, khóe mắt lông mày như nhiễm sương mù không khỏi đắc ý nhìn về phía Quý Phong, lại thấy Quý Phong như có suy nghĩ sâu xa nhìn mình chằm chằm, trong lòng lo lắng, vốn định mặc luôn như vậy liền xoay người quay vào phòng thử đồ mặc lại quần áo cũ.

Ánh mắt ba người đều bị La Nhã Lệ thu vào mắt. Thừa dịp Trần Dự Sâm thay quần áo, Tống Sơ Nhất và Quý Phong chọn quần áo, La Nhã Lệ liền đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Lữ Tụng.

“Lữ Tụng, trước kia Trần Dự Sâm có quen Tống Sơ Nhất sao? Tôi thấy bọn họ không hề giống vừa quen nhau.”

“Lần này Dự Sâm đến thành phố G mới quen Tống Sơ Nhất. Dự Sâm là người Mỹ gốc Hoa, lớn lên ở nước ngoài, bốn năm trước mới về nước. Chúng tôi cùng lên máy bay từ Los Angeles. Trong nước anh ta không hề có thân thích hay bạn bè gì, điều này không thể nhầm được.” Lữ Tụng khẳng định nói.

Câu trả lời của Lữ Tụng cũng không thể khiến La Nhã Lệ yên tâm. Nếu chỉ có Trần Dự Sâm không bình thường còn có thể cho là anh thầm mến Tống Sơ Nhất nhưng không dám thổ lộ, chỉ có thể tự đè nén. Nhưng ánh mắt vừa rồi của Tống Sơ Nhất làm cho La Nhã Lệ cảm thấy rất không thích hợp. Trong lúc ánh mắt Tống Sơ Nhất mơ hồ mê man, không biết cô nghĩ đến cái gì mà khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên màu hồng. Phong tình trong nháy mắt đó làm cho La Nhã Lệ không nhịn được mà thấy ngạc nhiên.

Ngoài mặt La Nhã Lệ tỏ ra thoải mái nhưng thực ra rất muốn dành được Trần Dự Sâm.

Hôn nhân của phụ nữ nhà họ La đều dùng để gia tăng lợi ích cho dòng họ, nhìn thấy các chị họ đều miễn cưỡng cười vui, La Nhã Lệ rất hy vọng có thể nắm chắc vận mệnh của mình.

Tuy rằng Trần Dự Sâm không có thế lực to lớn của gia đình, nhưng chỉ riêng bản thân anh cũng đủ. Giành được Trần Dự Sâm, La Nhã Lệ có thể thoát khỏi vận mệnh không hề tốt đẹp ấy.

Thấy Trần Dự Sâm không được tự nhiên và bối rối, mọi chuyện đều lấy Tống Sơ Nhất làm đầu, La Nhã Lệ thật sự lo lắng.

Quý Phong xuất hiện thật đúng lúc, La Nhã Lệ quyết định phải tận dụng tốt thời cơ này.

Không thể gây ra việc gì quá lớn, Tống Sơ Nhất sẽ không mắc mưu, nhưng một vài động tác nhỏ sẽ có hiệu quả tốt.

Quý Phong vẫn còn phân vân không biết có nên mua quần áo không, Tống Sơ Nhất cầm quần áo ướm lên người anh ta khoa tay múa chân, La Nhã Lệ đi qua đứng sau lưng Tống Sơ Nhất đưa ra ý kiến, một tay không tiếng động móc váy của Tống Sơ Nhất vào tay ma-nơ-canh.

Khi tiếng mở cửa phòng thay đồ vang lên, La Nhã Lệ tiếng thêm hai bước chỉ vào cái áo mang phong cách thời Đường trên con ma-nơ-canh khác và nói: “Tôi thấy Quý tiên sinh mặc cái này rất hợp.”

“Có vẻ thích hợp thật.” Tống Sơ Nhất bước đi, váy bị kéo lại, không đến mức làm cô ngã nhưng thân thể cũng lảo đảo. Quý Phong đứng ngay bên cạnh thấy thế liền bước một bước dài đỡ lấy cô.

Trần Dự Sâm từ phòng thay đồ đi ra liền nhìn thấy một màn khiến mình kích động này. Vừa rồi còn nhìn mình thất thần mà trong nháy mắt đã cùng Quý Phong ôm ấp.

Phong tình mê ly của cô có phải đã từng nở rộ dưới thân Quý Phong?

Trong đầu như có sấm nổ điện giật, trái tim đang rỉ máu ở sâu bên trong, đau đến mức Trần Dự Sâm không thể kiềm chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.