Đệ Nhất Lang Vương

Chương 46: Thời gian




Sáng hôm sau....

Ngọc với vẻ mặt ngái ngủ đánh xe sang nhà Khang. Mới dừng xe trước cổng đã thấy cậu chờ ở đấy. Ngọc xuống xe, đảo quanh cậu một cái. Phong cách thật khác hẳn nha!

Khang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xám rộng rãi, đôi giày chạy hàng hiệu trắng tinh. Gương mặt tươi cười, mái tóc còn có vài sợi dựng đứng lên. Nhìn cậu ta bây giờ thật khác với bộ dáng nghiêm chỉnh mà cô thấy trước đây.

- Cô đến muộn 5 phút._ Thấy Ngọc nhìn mình chằm chằm, Khang nhíu mày nói.

- Tắc đường quá._ Ngọc nói. Thực ra là tại cô chưa tỉnh hẳn, đâm ra sợ tông xe nên cố ý lái chậm lại một chút.

- Sáng sớm đã tắc đường rồi?! Thật không?_ Khang hỏi, nhìn cô một cái. Ngọc hôm nay mặc đồ thể thao màu trắng, giày dưới chân cũng trắng, mái tóc dài buộc cao lên thật năng động.

- Đi thôi, không lại muộn._ Ngọc bước tới kéo tay cậu đi.

Hai người khởi động một lát rồi bắt đầu chạy. Đường nhà Khang thông với ngã ba dẫn tới phố đi bộ. Ở đó phong cảnh rất đẹp nên Khang mới quyết định đến đó. Được một lúc lâu, Khang quay sang hỏi Ngọc:

- Tay của cô sao rồi?

- Không nhẹ, không nặng. Cũng đủ sức chịu đựng của tôi. Cậu không phải lo.

- Vậy hả? Tốt rồi.

Hai người chạy rất lâu, mồ hôi chảy thấm đẫm cả lưng áo nhưng vẫn chưa ai chịu nghỉ. Cuối cùng, Ngọc thấy chạy không nổi nữa mới lên tiếng: - Hay là đi bộ đi... chạy không nổi nữa.

Khang gật đầu đồng ý. Cậu giảm tốc độ, đi một bên cô. Ra khỏi phố đi bộ, có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn họ.

"Trời ơi, đâu ra một cặp đẹp đôi thế!... Anh kia đẹp trai quá!... Hai người này đẹp không thể tả luôn!... Cô gái đi cùng cậu ta tên gì vậy? Xinh quá trời!..."_ Những lời khen ngợi bay vào tai hai người họ. Làm họ nổi hết cả da gà. Một cặp đẹp đôi? Không ngờ là bạn mà mấy người đó cũng có thể hiểu lầm.

Đứng trước cổng nhà Khang, Ngọc nói:

- Từ lúc về, đây là lần đầu tôi chạy. Nếu cậu không rủ tôi cũng chả chạy đâu.

Khang cười lớn: - Haha. Tại cô lười nên thế thôi.

- Cậu cười cái gì? Vui lắm hả? Tôi về đây.

- Tạm biệt!

Ngọc ra về, bố mẹ Khang mở cổng ra, hắng giọng: - E hèm. Sao con bé không vào nhà chơi?

- Cô ấy không vào đâu ạ._ Khang đáp

- Là sao? Hay con bé biết có bố mẹ trong nhà?_ Mẹ cậu hỏi.

- Không biết ạ. Bố mẹ vào nhà đi, để con chuẩn bị bữa sáng cho.

Ba người họ vào nhà. Chờ Khang làm bữa sáng xong cả nhà đều ăn ngon lành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngọc vừa tắm rửa thay đồ xong liền cầm điện thoại lên. Đọc tin nhắn từ đêm qua xong, Ngọc căng mắt hết cỡ. Cô thật muốn đập bể cái nhà mạng này quá đi. Nhìn đồng hồ trên tay. 7h 30', cô vào bếp, lục tung cả căn phòng mà vẫn không thấy gói mì nào.

- Hôm nay sao đen thế!_ Ngọc thở dài, cầm thẻ ATM bỏ vào túi rồi ra khỏi nhà.

Nhà hàng đối diện khu chung cư của Ngọc sáng nay bỗng dưng ít khách. Mọi hôm cô ngang qua đều thấy chật ních người, vậy mà sáng nay lại vắng như thế. Cô gọi trứng ốp lết, ăn một mạch từ đầu đến cuối. Thanh toán xong xuôi, cô đi đến khu trung tâm thương mại cách đó vài cây số.

~~~~~~~~~~~~~~~

Khu trung tâm thương mại.

- Ở đây càng lúc càng khác._ Mẹ của Khang vui vẻ nói với bố cậu.

- Cũng lâu rồi chúng ta có về đâu. Khác là đúng rồi!_ Bố Khang đi bên cạnh, nói. - Em xem, mới đó mà đã hơn 8h rồi. Chúng ta đi chỗ khác đi.

- Vâng.

Hai người họ đang đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng mẹ Khang thấy một người quen thuộc tiến tới. Bà ngạc nhiên.

- Chào cô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. À, đây là..._ Ngọc cúi đầu chào hỏi.

- Đây là chồng cô._ Bà quay sang chồng. - Anh, đây là cô bé em đã nói đấy.

- Chào chú ạ.

- Chào cháu._ Bố Khang cười.

- Cháu tới mua đồ hả?_ Mẹ Khang hỏi.

- Vâng ạ. Cháu mua mấy gói mỳ...

- Con gái sao lại ăn mỳ? Hay về nhà cô chú, đảm bảo chúng ta sẽ có một bữa rất ngon!_ Bố Khang chưa nghe hết câu đã kêu lên.

- À. Đúng thế, cháu về nhà cô đi. Đảm bảo cháu sẽ rất vui cho mà xem._ Mẹ Khang nói thêm.

- Cháu chỉ sợ làm phiền cô chú thôi.

- Không có phiền gì cả! Nào, đi nhanh!

Lúc Ngọc mở cửa xe, bố mẹ Khang rất ngạc nhiên. Đến nỗi không thể chớp mắt. "Thì ra là cô bé đó biết lái xe" Bố Khang nghĩ. Thế là ông cho tài xế đi xe về. Còn hai người họ lên xe của cô. "Nhà cô chú cũng gần đây. Mấy ki lô mét thôi."

- Vậy ạ! Cháu cũng có người bạn ở gần đây.

Cô nói xong liền khởi động xe chạy đi. Suốt cả quãng đường, Ngọc cứ nghĩ mãi, mấy ngã rẽ vừa nãy đều giống như tới nhà Khang. Không biết có phải là họ sống gần đó hay không. Xe dừng lại, Ngọc nhìn hai người họ. Thấy cô nhìn chằm chằm, bố Khang mới nói: - Đến nơi rồi! Đây là nhà cô chú. Cháu thấy quen không?

- Cô chú thực ra là...

- Haha. Cháu không phải căng thẳng như thế. Cô chú chính là bố mẹ của Khang. Chúng ta vào nhà đi, chắc Khang nó đang ở bên trong.

Ba người xuống xe đúng lúc máy của cô rung lên. Ngọc cầm máy, chờ hai người họ vào trong mới nghe.

" - Bố! Không phải là mạng quốc tế gặp trục trặc sao? Sao bố lại gọi cho con được?

- Con cũng thật là. Thế cái chip con gắn vào máy bố để làm gì! Để những lúc thế này cha con chúng ta có thể liên lạc!_ Bố cô nằm trên giường bệnh, nói.

- Đúng thế, con quên mất. Bố gọi cho con có chuyện gì vậy ạ?!

- Ngọc này. Bố vừa thấy một người rất giống mẹ con.

- Ở trên TV phải không ạ?

- Sao con biết!

- Bố muốn con tìm hiểu về người đó. Xem xem cô ấy có phải là mẹ con hay không. Đúng chưa?!

- Con bé này, gì cũng biết.

- Con biết mà! Con sẽ tìm hiểu. Bố nhớ nghỉ ngơi đấy. Vâng, con chào bố!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.