Đệ Nhất Lang Vương

Chương 41: Chia phòng




Không biết sau bao lâu, Khang choàng tỉnh, đôi mắt nặng trĩu khó nhọc mở ra. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình nằm trên giường trong phòng ngủ ở nhà. Khang ngồi dậy, thấy tay mình ngứa mới nhìn xuống, những nốt đỏ đỏ nổi đầy lên nhiều không đếm xuể. Khang thở dài: "Haiz, đã bảo không uống được, vậy còn cố ép."

Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, Khang mới bước vài bước liền đứng lại. Cậu áp máy lên tai, tiếng thở cùng tiếng nói gấp gáp của người bên kia vọng tới.

"- Cậu...chủ, không hay...rồi! Người... của Evil đang ở đây!_ Tên hậu cận núp ở trong căn phòng nào đó, vội vã nói không kịp thở.

- Người của Evil? Sao lại ở đó?

- Bang chủ bên kia... phát hiện ra... người của ta...

- Chờ đấy, tôi tới ngay."

Trời đã chập choạng tối, Khang chạy như bay ra khỏi nhà, tìm một chiếc taxi gần nhất, hối hả thúc giục tài xế chạy xe. Giờ cậu mới biết được lợi ích của việc học lái quan trọng đến nhường nào. "Phải nhanh nhanh nói Ngọc chỉ mình lái xe mới được", Khang nghĩ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại bang Chó săn, mùi máu tươi tanh nồng nặc bốc lên không hết, tiếng máu nhỏ giọt tanh tách không ngừng vang. Những xác chết nằm la liệt trên sàn nhà có thể chất thành đống lớn. Bọn họ mắt trợn ngược lên, áo quần đầm đìa máu, mồm há to, răng đã bị bẻ đi hết hàm, một số người bị móc mắt, cắt lưỡi,... thật ghê rợn. Hầu như các hình thức tra tấn dã man nhất đều được dùng với bọn họ, mới tưởng tượng thôi đã đủ khiếp. Đống xác chết này đều có điểm chung, chính là vết chém ngay tim dẫn đến tử vong, vết chém chuẩn xác, hàng trăm vết như nhau, khẳng định là do cao thủ gây nên.

- Muốn đụng tới người của Evil? Nói ông nghe, bọn sát thủ chuyên nghiệp chưa chắc nguyên vẹn trở về. Nhìn xem, lũ người của ông... một chút chiến đấu cũng chẳng có! Diệt Evil? Evil làm gì loại hạ lưu như Chó săn các người hả? Phái người đột nhập trụ sở của tôi, năm lần bảy lượt quấy phá địa bàn, hành hung anh em Evil, còn biết bao nhiêu là chuyện khác..._ Ngọc đeo mặt nạ ngồi đối diện tay bang chủ Chó săn, trên tay lau cây kiếm dính đầy máu, giọng lạnh lùng, đáng sợ như một ác quỷ.

- Hahaha... không thể tin rằng, người của Chó săn đã chết hết. Không thể ngờ được cô đã giết chết đám người đột nhập đó. Bản lĩnh của cô thật không nhỏ!_ Tay kia cười to, ngạo mạn nói.

- Quá khen.

- Cô nghe đây, nếu giết tôi, Devil sẽ không tha cho Evil các người đâu, cậu ta rồi cũng giết chết các người, biến các người thành ma. Hahaha...

"Sượt" một cái, cây kiếm trong tay Ngọc theo lực vung xuống, bổ đôi đầu tay kia làm hai, ông ta tử vong ngay tức khắc. "Biết không! Tôi rất ghét người đe dọa tôi. Hừ." Ngọc lau kiếm, bọc lại cẩn thận. "Hôm nay chúng ta trừ khử xong Chó săn, từ khắc này, trên đời này sẽ không còn bang Chó săn nào nữa!"

Lời Ngọc vừa thốt ra, đám người của Evil xung quanh hô to hét lớn. Ngọc đi tới một tên gần đó, đưa ra ba lọ nhỏ: "Đổ lên đống xác, đốt tòa nhà này đi."

Ba lọ đó chính là axit phân hủy cực mạnh, một loại axit đến giờ vẫn còn rất hiếm và khó tìm. Nó mạnh đến nỗi chỉ cần một giọt là khiến cho cái chân mập mạp chúng ta chỉ trơ lại thành xương. (>_<)

Ngọc ngồi lên xe, chạy nhanh đến trụ sở của Devil- Quỷ đêm. Dám gài người vào Evil, chơi thế thật không sạch sẽ chút nào.

Chỉ là chiều nay, nghe tin đám người của Chó săn đột nhập trụ sở, Ngọc vừa mới đặt Khang nằm xuống giường đã cuống hết cả lên. Cô chạy đến trụ sở Evil, đi vào văn phòng của mình theo đường bí mật từ cửa sau. Mới hé cửa, tiếng sột soạt làm Ngọc cả kinh. Cô chĩa súng từ phía sau, tên đó nhát gan, chưa tra gì đã khai hết. Cô nghe xong đã tức giận, ra lệnh giam tên đó, phi đến bang Chó săn tính sổ trước.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khang đến đã lâu, cậu đang chuyên tâm cầm súng, đứng trên cao bắn xuống. Trong Devil- Quỷ đêm, cậu được coi là xạ thủ, cứ viên đạn nào bắn ra là trúng ngay tên đó, chết tại chỗ.

- Cậu chủ, cẩn thận dao!_ Tên hậu vệ đánh nhau phía dưới hét lớn, con dao găm từ người của Evil nhanh như chớp phóng về hướng Khang.

Khang nhìn con dao trên đà bay về phía mình. Lúc chỉ còn cách 20cm, cậu nghiêng người, con dao sượt qua cánh tay trái một cái, cứa trúng vào bắp tay. Vết thương sâu nhanh chóng rỉ máu, ướt cả một vùng. Cậu núp xuống cạnh bức tường, lấy chiếc khăn trong túi áo ra cố để băng lại miệng vết thương.

Cửa mở kêu rầm một tiếng, bọn người đang đánh nhau dừng lại, quay về phía cửa. Ngọc với chiếc mặt nạ trên mặt, trên tay thanh kiếm dài sắc bén lóa lên ánh sáng từng bước tiến vào trong.

- Bang chủ các người đâu._ Ngọc lên tiếng

- Không có ở đây._ Tên hậu cận thân thiết với Khang nhảy ra nói.

- Không có? Các người gài nội gián vào Evil, hôm nay to gan tới phòng tôi lục giấy tờ hồ sơ... Muốn tôi xóa sổ Devil?

- Cô dám?

- Đủ rồi._ Khang thò đầu nhìn xuống, thấy đa số người chết đều là của Devil liền không chịu nổi. Cậu lãnh giọng: - Lỗi là ở chúng ta, đáng nhẽ không nên làm trò đê hèn như thế.

- Nói thế thì ích gì?_ Ngọc liếc mắt nhìn một lượt, không thấy bóng người, nhưng cô lại thấy giọng nói này quen quen, quen lạ lùng.

- Cô muốn gì.

- Xin lỗi Evil, bồi thường bằng 1/3 địa bàn của Devil. Thế nào?_ Ngọc nói.

- Được. Thay mặt mọi người, xin lỗi cô. Địa bàn có thể tùy ý chọn.

Ngọc nghe xong, phất tay bảo người bang Evil quay về. Cô ngồi vào xe, cất mặt nạ vào hộp, bọc kiếm cẩn thận, để vào ô trống dưới hàng ghế sau. Không tin là bang chủ Devil lại dễ tính như thế. Cô lái xe đi.

Bên trong, tên hậu cận băng bó cho Khang xong đã ra ngoài lo cho các anh em vừa mất. Khang cất súng, vừa lúc nhận được tin nhắn.

"Tỉnh chưa?"

Nhắn lại: "Rồi"

"Ăn tối không?"

"Không. Lát nữa về nhà tôi cho cô xem cái này"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.