Đệ Nhất Lang Vương

Chương 40: Mất tích




Xe dừng lại trong sân nhà hàng, Khang nhanh chóng xuống xe, từng bước tiến vào trong. Gương mặt như ẩn hiện ý cười, trông cậu rất vui vẻ. Khang mở cửa ra, đảo quanh một lượt rồi dừng lại trên người cô gái ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cậu đi tới, kéo ghế ngồi đối diện. Cô gái đó, chính là Ngọc.

- Cô đến sớm thế?_ Khang cởi áo khoác, đặt ra sau thành ghế. Động tác chậm rãi.

- Tôi không quen để người khác chờ._ Ngọc nhìn Khang.

- Gọi món trước đi, tôi vẫn chưa ăn sáng._ Khang nhăn mặt. Ngọc vẫy tay gọi phục vụ.

- Quý khách muốn dùng gì ạ?_ Một cậu thanh niên chạy tới, đặt hai cuốn menu lên bàn.

- Mỳ Ý với coffee._ Khang giở cuốn menu, chỉ chỉ nói.

- Khoan._ Ngọc lên tiếng. - Bên trong có bào ngư hay hàu gì không? Hỏi anh đấy, nhìn ai?_ Thấy cậu ta ngơ ngác, Ngọc nhíu mày, giọng nói lạnh hơn.

- C... có. B... bào ngư mới nhập vào sáng sớm nay, rất tươi._ Cậu ta đổ mồ hôi, lắp bắp nói.

- Thay mỳ, lấy cho tôi hai tô cháo bào ngư. Lấy một ly sữa nóng, một coffee sữa, không gọi coffee. Nghe chưa?_ Ngọc khoanh tay trước ngực, giữ nguyên giọng cũ.

- Nghe, nghe rồi. Tôi đi ngay._ Cậu phục vụ kia chép xong, đáp lại rồi chạy đi.

Xung quanh, các bàn ăn hầu như đều có người. Họ ăn uống, chuyện trò với nhau, không như Khang với Ngọc. Mặc dù cậu có điều muốn nói nhưng vẫn im lặng. Chỉ biết ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ. Cho đến khi, phục vụ đưa đồ đến, đặt từng món lên bàn, chúc họ ngon miệng, sau đó lẳng lặng quay đầu rời đi, Ngọc mới mở lời.

- Cậu có chuyện gì muốn nói phải không?

- Sao lại thay mỳ của tôi thành cháo bào ngư? Cả coffee nữa.

- Thay mỳ là bởi vì cậu chưa khỏe hẳn, ăn cháo tốt hơn ăn mỳ. Còn coffee, đừng hòng. Uống sữa đi!_ Ngọc nói, vừa chuyển đổi vị trí ly sữa từ chỗ cô đến trước mặt Khang, tiện tay kéo ly coffee sữa từ chỗ Khang sang đến bên cô. Khang mở to mắt nhìn người trước mặt. Đây là quan tâm hay ép buộc?

- Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy tôi ăn sáng bao giờ hả? Ăn đi._ Ngọc lau thìa, đặt bên tô cháo của Khang một cái, cái kia Ngọc để vào tô cháo của mình, bắt đầu ăn ngon lành.

Khang thu lại ánh mắt lúc nãy, cầm thìa ăn cháo. Cậu ăn muỗng đầu tiên, ngẩng đầu nhìn Ngọc. - Nhà hàng này mở được 5 năm rồi. Nghe nói rất lâu trước đây nơi này là chung cư, sau đó bị hỏa hoạn...

"Cạch..." tiếng thìa chạm vào thành tô vang lên một cái. Ngọc đang ăn bỗng đứng hình. Cô lau miệng. - Thì sao? Vụ hỏa hoạn đó xảy ra vào năm nào?

- 8, 9 năm trước gì đấy..

- Kể tiếp.

- Khu chung cư đó tên là FiveStar. Một hôm giữa trưa, từ tầng 25 bỗng dưng bốc cháy, sau đó các tầng khác cũng bỗng dưng cháy theo..._ Khang dừng lại, sắc mặt Ngọc nghe tới đâu liền đen lại đến đó, đôi tay từ từ rút xuống để trên đầu gối siết chặt lại. Cô đang kiềm chế, không cho nước mắt rơi xuống.

- Hôm đó có hai đứa trẻ rất may mắn thoát được. Nghe nói nhảy từ tầng 25 xuống...

- Đủ rồi... đừng kể nữa..._ Ngọc run lên, giọng nói đầy vẻ bất lực. Một giọt nước mắt đang cố gắng trượt xuống.

- Một trong số hai đứa trẻ ngày hôm đó là tôi._ Khang nhỏ giọng xuống.

Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Khang, giọt nước mắt kia cuối cùng cũng rơi xuống. - Cậu là đứa trẻ hôm đó?!

Khang trả lời: - Đúng thế.

2 giọt, 3 giọt... nước mắt cứ thế tuôn rơi thành hàng, nhỏ xuống đôi tay đang siết chặt của cô. Ngọc rối bời, chằm chằm nhìn Khang. Khang rút khăn từ túi áo, với tay lau nước mắt cho cô. Động tác nhẹ nhàng.

- Tôi kể cảm động đến thế cơ à?

- Cậu... tôi... thật bất ngờ._ Ngọc lắc đầu.

- Bất ngờ gì?!_ Khang rụt tay, tim đập cứ thế nhanh hơn.

- Chúng ta... là hai đứa trẻ đó._ Ngọc nói. - Tôi không nghĩ có thể gặp lại cậu. Không ngờ...

- Cô nói, cô là..._ Khang giả vờ ngạc nhiên( -_- Biết rồi còn giả vờ.) - Cô bé đó?

- Sao? Cậu cứu tôi, tôi cứu cậu, ở cùng phòng bệnh với nhau suốt 3 ngày. Vậy cậu còn không nhớ?!

- Là cô thật sao?

- Đương nhiên... Nói chuyện sau, ăn nhanh đi đã.

Ngọc nói xong, hai người lại cúi đầu ăn. Ngọc thực sự không thể ngờ tới ngày hôm nay. Trái Đất này thật nhỏ bé, 9 năm trôi qua vẫn có ngày gặp lại cậu ấy. Quả thực không thể nói nên lời.

- Nói thật với cô, tôi không uống sữa được._ Sau khi ăn xong, Ngọc bắt Khang uống hết ly sữa trước mặt. Khang nhìn Ngọc với vẻ mặt cầu xin.

- Cậu cũng có bộ mặt này à? Uống hết đi, không là tôi bóp miệng cậu đổ vào đấy.

- Không là không._ Ngọc nghe cậu nói xong, đứng lên cười cười. Sau đó nghiêm mặt lại, đưa tay bóp cằm cậu. - Tôi làm thật đấy._ Ngọc cầm ly sữa lên.

- Á. Để tôi._ Khang cầm ly sữa trong tay Ngọc, ực ực nuốt xuống. Ngọc ngồi xuống uống ly coffee sữa của mình xong liền vẫy tay thanh toán.

- Xong rồi, đi thôi._ Ngọc đứng lên đi tới phía Khang. Thấy cậu úp mặt xuống bàn, cô vỗ vai. - Này, đi thôi.

Khang không động đậy, Ngọc tóm vai cậu đẩy ra. - Ngất rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.