Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 46: Sinh thần tuổi mười ba




Lý Kỳ nghe vậy trầm mi không nói, sau một lúc lâu, hắn mới bảo:

- Có lẽ Ngô Giới nói rất có lý, nhưng nếu chúng ta không xuất binh đánh Đại Lý, mà Cao thị lại đạt được sự tương trợ của quân Nam Ngô, thì Đoàn thị sẽ không chống đỡ nổi, chúng ta không thể không lo lắng về điều này được.

Nhạc Phi giải thích:

- Xu Mật Sứ, kỳ thật ý tứ của Ngô Giới chính là dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, nếu bên chúng ta tiến quân thuận lợi thì đã tạo thành đầy đủ uy hiếp đối với Nam Ngô rồi, như vậy thì Nam Ngô nhất định sẽ lựa chọn bỏ xe để giữ tướng, thu nhỏ lại chiến tuyến, tập trung binh lực để chống cự chúng ta, một khi Nam Ngô triệt binh từ Đại Lý, thì sĩ khí của Cao thị nhất định sẽ bị hạ thấp, đến lúc đó Ngô Giới cùng Đoàn thị có thể phản công với quy mô lớn rồi.

Lý Kỳ cau mày vẫn chưa giãn ra, nói:

- Nhưng các ngươi đã nghĩ qua trường hợp nếu như trong lức chúng ta tiến quân lại gặp phải trở ngại, mà Nam Ngô lại quyết tâm đến cùng cùng Cao thị giáp công Đoàn thị, nếu chẳng may Đoàn thị bị đánh tan, thì bọn họ đồng dạng có thể trở về giáp công chúng ta, kể từ đó, chúng ta có khả năng gặp phải hoàn cảnh thất thủ ở cả hai chiến tuyến, cả kế hoạch sẽ bị thất bại toàn diện.

Băn khoăn của hắn cũng không phải không có lý do, nếu cứ chấp hành theo kế hoạch lúc trước thì cho dù Nam Ngô có bố trí quân chủ lực ở phía tây thì bọn họ cũng có thể đầu nhập quân chủ lực vào chiến trường Đại Lý, cứ như vậy, ít nhất có thể cam đoan khi bọn họ hợp lực cùng với Đoàn thị có thể tiêu diệt Cao thị trước tiên, cùng lắm thì không tác chiến ở cả hai tuyến, biến Đại Lý thành chiến trường chính, sau đó lại đi đánh Nam Ngô.

Phương án này khá ổn thỏa, hơn nữa có rất nhiều không gian, có thể tác chiến linh động hơn.

Mà phương án kia của Ngô Giới, mặc dù có khả năng thắng vì đánh bất ngờ, bẳng sự trả giá nhỏ nhất có thể lấy được kết quả lớn nhất, nhưng nó đồng dạng cũng có phiêu lưu rất cao, ai cũng không dám đảm bảo Đoàn thị có thể đánh thắng được liên quân của Nam Ngô và Cao thị, một khi không cẩn thận, sẽ khiến cho toàn quân bị diệt, mà Lý Kỳ lại tập kết toàn bộ quân chủ lực tiến công Nam Ngô, muốn giúp cũng ngoài tầm với. Một khi Đoàn thị tan tác, vậy thì liên quân Cao thị cùng Nam Ngô có thể trở về cứu viện, cho dù đội quân của Lý Kỳ có lớn mạnh đến mức nào thì cũng không chịu nổi sự giáp công của quân chủ lực của cả hai nước.

Nhưng Nhạc Phi, Hàn Thế Trung thì đều không cho rằng như thế, bọn họ đều nghiêng về ủng hộ kế hoạch của Ngô Giới, bởi vì bọn họ đều cảm thấy lúc này bên trong Nam Ngô tương đối trống không, là một cơ hội tuyệt vời, nếu bỏ qua sẽ không còn nữa, nếu như đem quân chủ lực đầu nhập vào chiến trường Đại Lý, vậy thì sẽ khiến cho Nam Ngô có đầy đủ thời gian chuẩn bị, đến lúc đó lại đi tấn công thì sẽ khó khăn hơn.

Nhạc Phi nói:

- Xu Mật Sứ xin cứ yên tâm, tác chiến ở phía nam hoàn toàn khác với ở phía bắc, ở phương bắc khắp nơi đều là thảo nguyên rộng lớn, có lợi cho kỵ binh, một khi thất bại thì vô cùng có khả năng sẽ bị kỵ binh truy kích, từ đó sẽ khiến cho toàn bộ chiến tuyến đều tan tác, nếu đánh ở vùng núi thì lại không thể chạy được, dù sao thì thành trấn trước mắt đối với chúng ta cũng không quá trọng yếu, chỉ cần bảo vệ được phủ Kiến Xương là được. Ngô Giới nói y không dám cam đoan nhất định có thể đánh bại liên quân cảu Cao thị và Nam Ngô, nhưng nhất định có thể bám trụ bọn họ, khiến cho Nam Ngô rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải tác chiến ở cả hai chiến tuyến.

Lý Kỳ vẫn lắc đầu, nói:

- Nếu đứng từ góc độ của các ngươi, ta có thể hiểu được tại sao các ngươi lại nghĩ vậy, nhưng ta làm Thống soái, ta chỉ muốn thắng lợi một cách ổn thỏa nhất. Nếu như vứt bỏ không để ý đến Đại Lý thì thật sự quá mạo hiểm rồi, các ngươi không nên quên, binh mã trong tay Ngô Giới đều mượn từ Thổ Phiên đấy, triều đình không cho y một người nào cả.

- Này ---.

Nhạc Phi, Hàn Thế Trung thấy giọng điệu của Lý Kỳ kiên quyết như thế thì ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám nói nhiều lời, bởi vị bọn họ làm binh của Lý Kỳ lâu rồi, hiểu được cái gì là phục tùng, tuy rằng ý kiến của bọn họ bất đồng với Lý Kỳ, nhưng bọn họ nhất định vẫn phải phục tùng với mệnh lệnh của Lý Kỳ.

Hai người đang muốn nói “tuân lệnh” thì Triệu Tinh Yến đột nhiên nói:

- Thật ra ta lại cảm thấy kế hoạch của Ngô Giới mới ổn thỏa nhất đấy.

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Xin chỉ giáo cho?

- Thiên thời địa lợi.

- Thiên thời địa lợi?

Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, giải thích:

- Các vị hẳn là biết rằng ở địa khu phía nam có nhiều vùng nhiều chướng khí, đám chướng khí đó còn khó công phá hơn cả tường thành chắc chắn nhất ở Nam Ngô, mà chướng khí yếu nhất là những ngày từ cuối thu đến đầu xuân, ngày mùa hè là nhiều nhất, cho nên xuất binh vào cuối thu là thích hợp nhất, hiện giờ sắp đến cuối thu rồi, nên lúc này là thời cơ xuất binh tốt nhất. Nếu như chúng ta đi Đại Lý trước, căn cứ vào sự bố trí binh lực của Nam Ngô, nếu chúng ta phái chút binh sang thì không chắc sẽ đánh thắng được, nên nhất định phải phái quân chủ lực đi, như vậy thì chúng ta căn bản không thể tạo thành đả kích trí mệnh với Nam Ngô được, kể từ đó, chúng ta sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất để xuất binh Nam Ngô rồi.

- Mặt khác, một khi chúng ta tiến quân vào Đại Lý, vậy thì không thể nghi ngờ là đã cho Nam Ngô thời cơ để chuẩn bị rồi, bọn họ có thể tiến công cũng có thể phòng thủ, có thể không ngừng phái binh đi Đại Lý, đem chiến trường đặt ở Đại Lý sẽ khiến cho quốc gia của họ không bị chiến hỏa ăn mòn, lại có thể triệt binh tử thủ, chuẩn bị đầy đủ yên tĩnh chờ chúng ta tiến đến, phải biết rằng mục đích chuyến đi này của chúng ta không gì khác ngoài Nam Ngô, nếu như chúng ta không đánh bại được Nam Ngô thì lần xuất binh này của chúng ta không khác gì đã thất bại.

Lý Kỳ cũng không phủ nhận, lời của Triệu Tinh Yến không phải không có lý, nhưng hắn lại bất đồng, hắn phải cho triều đình, cho dân chúng trong thiên hạ một kết quả thích đáng, phải có một chút thành tích, phương hướng suy xét của một chính trị gia không giống với một nhà quân sự. Hắn vẫn trầm ngâm không nói, hai đầu lông mày đã lộ ra một tia giãy dụa.

Triệu Tinh Yến cũng coi như một chính trị gia xuất sắc, cô ta biết những băn khoăn trong lòng Lý Kỳ, lại nói:

- Xu Mật Sứ, kỳ thật chúng ta còn một đội quân chưa sử dụng.

Lý Kỳ nhướn lông mày, hỏi:

- Đội quân nào?

Triệu Tinh Yến đáp:

- Tây Quân ở phủ Thành Đô.

Lý Kỳ lập tức lắc đầu phủ định:

- Không được, Tây Quân căn bản không am hiểu tác chiến ở phía nam, nhiều chuyện trước kia, cũng đã chứng minh điểm này rồi, nếu tùy tiện điều Tây Quân tới đây sẽ chỉ khiến cho tổn thất của chúng ta càng lớn hơn thôi.

- Ngươi hãy nghe ta nói hết.

Triệu Tinh Yến kiên nhẫn giải thích nói:

- Còn chuyện ở Đại Lý, từ lúc Đoàn thị khởi binh đến nay, ít nhất đã suy yếu được một nửa thế lực của Cao thị, Cao thị không có khả năng hùng mạnh hơn từ trận chiến này được, dù thắng hay thua cũng chỉ càng đánh càng yếu thôi, cho nên tranh đoạt địa bản không phải điều mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại, trước mắt chỉ cần bảo vệ phủ Kiến Xương là được, mà phủ Kiến Xương thì cách phủ Thành Đô rất gần, hơn nữa lại tiếp cận vùng đất cao nguyên, ít chướng địa, Tây Quân của phủ Thành Đô có thể thích ứng được khí hậu địa phương rất nhanh.

- Chúng ta chỉ cần khiến Tây Quân đóng ở biên giới đợi lệnh, nếu Đoàn thị không thể ngăn lại sự tiến công của địch nhân thì có thể lui về tử thủ ở phủ Kiến Xương, sau đó lại sai Tây Quân đến phủ Kiến Xương trợ giúp Đoàn thị phòng thủ, ta tin rằng khi có quân đội Đại Tống dũng mãnh không ngừng tiến vào phủ Kiến Xương thì kẻ thù sẽ không thể nào thực hiện được mục đích đâu, chỉ cần kẻ thù tạm thời không đánh hạ được phủ Kiến Xương thì sẽ là một tiếng trống nâng cao tinh thần cho quân ta càng thêm hăng hái công chiếm thành trì ở Nam Ngô, đến lúc đó đội quân Nam Ngô ở Đại Lý sẽ không có nhà để về, lúc này chúng ta lại tấn công địch nhân từ phía sau, tiêu diệt hết bọn họ trong một lần.

Lý Kỳ nhíu mày suy tư trong chốc lát, lại hỏi bọn người Nhạc Phi:

- Các ngươi cũng cho rằng như vậy sao?

Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Ngưu Cao đồng thời gật đầu.

Tuy rằng ta là Thống soái, nhưng ở phương diện đánh giặc thì ta cũng chỉ là một người thường thôi, nếu như bọn họ đều cảm thấy phương án này khả thi, vậy thì chứng tỏ phương án này đích xác có giá trị thực dụng, nếu như ta cứ cố ý can thiệp thì không khéo sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất. Hơn nữa, dùng người thì không nghi ngờ người, mà người đã nghi ngờ thì không dùng. Lý Kỳ cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói:

- Được rồi, cứ làm theo lời các ngươi đi, Nhạc Phi, ngươi lập tức gửi một bức mật thu cho Ngô Giới, khiến chính y xem xét thời thế, bảo tồn thực lực mới là mấu chốt. Còn có, khiến cho đại quân lập tức tập kết ở Ấp Châu.

Nhạc Phi mừng rỡ ôm quyền nói:

- Mạt tướng tuân mệnh.

Triệu Tinh Yến lại bảo:

- Nếu như tiến quân từ Ấp Châu vậy thì trạm thú nhất chính là Quảng Nguyên Châu, Quảng Nguyên Châu nằm ở vùng cổ họng trên đường chúng ta tiến quân đến Nam Ngô, theo ta được biết, có không ít quân tinh nhuệ của Nam Ngô ở Quảng Nguyên Châu, phỏng chừng có khoảng một vạn người, nếu muốn đánh chiếm chỉ sợ có chút trắc trở, sao chúng ta không học tập sách lược xuôi nam lúc trước của quân Kim, chọn đi đường vòng nhỉ.

Hàn Thế Trung vội hỏi:

- Ngàn vạn không được làm vậy, đây cũng không phải ở bình nguyên, nơi này khắp nơi đều là đồi núi, mà trong núi lại có chướng khí. Đi đường vòng sẽ phi thường khó khăn, không thể tiến thoái tự nhiên như nước Kim đã làm ở phía bắc Hoàng Hà được, hơn nữa, nếu vượt qua Quảng Nguyên Châu, quân ta sẽ hai mặt thụ địch, bất kể thế nào, nhất định phải đánh hạ Quảng Nguyên Châu trước.

Triệu Tinh Yến cảm thấy lời của Hàn Thế Trung cực kỳ có ích, vì thế gật đầu nói:

- Hàn Tướng quân nói rất đúng, là do ta suy xét không chu toàn, nhưng nếu như nhất định phải đánh hạ được Quảng Nguyên Châu, thì sợ là chúng ta sẽ phải nhanh chóng xuất binh, bởi vì hiện giờ kế hoạch của chúng ta đã có thể bị bại lộ rồi, nói không chừng ngay lúc này Nam Ngô đã nghe được tiếng gió rồi, bọn họ nhất định sẽ tăng binh ở Quảng Nguyên Châu, cho nên chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi tới đánh hạ được Quảng Nguyên Châu trước khi viện quân của Nam Ngô tới.

Nhạc Phi cùng Hàn Thế Trung đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Ngưu Cao đột nhiên nói:

- Nhưng hiện tại chúng ta còn phải hợp nhất những bộ tộc ở đây nữa, chỉ sợ tạm thời không xuất binh được.

- Không thể đợi thêm.

Triệu Tinh Yến nói:

- Nhất định phải lập tức tiến quân, chúng ta có thể điều động trước một đội nhân mã từ cấm quân làm quân tiên phong đi trước đến Quảng Nguyên Châu, đợi sau khi hợp nhất xong thì lại khiến cho đại quân vận chuyển lương thảo đến sau, mọi thứ đợi đến khi chiếm được Quảng Nguyên Châu rồi mới quyết định tiếp.

Nói xong, nàng ta quay đầu lại hỏi Lý Kỳ:

- Xu Mật Sứ, ngài nghĩ sao?

- Ta tán thành.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Kỳ thật Quảng Nguyên Châu không khó chiếm như các ngươi tưởng đâu.

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:

- Xu Mật Sứ có biện pháp kỳ diệu gì sao?

- Ta cũng không có nhiều biện pháp kỳ diệu như vậy, ta chỉ là có chuẩn bị trước thôi.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhạc Phi, ngươi nói cho nàng ta biết đi.

- Vâng.

Nhạc Phi nói với Triệu Tinh Yến:

- Quân sư, kỳ thật vào một năm trước, Xu Mật Sứ đã sai Ngọc công tử an bài nhân thủ ở Quảng Nguyên Châu rồi, hiện giờ chúng ta đã có một ngàn người ở Quảng Nguyên Châu, tất cả mọi chuyện ở Quảng Nguyên Châu chúng ta đều rõ như lòng bàn tay, chủ tướng ở Quảng Nguyên Châu chính là cháu họ của Hoàng đế Nam Ngô, tên là Lý Tương, thủ hạ có gần một vạn quân tinh nhuệ.

Bởi vì lúc đầu Lý Kỳ tính toán khai chiến ở cả hai tuyến, mà Quảng Nguyên Châu lại nằm ở vị trí cổ họng khi Đại Tống tiến quân vào Nam Ngô, cho nên Lý Kỳ đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, bởi vì Triệu Tinh Yến mới lên làm quân sư chưa lâu, nên cũng không biết rõ những điều này.

Lý Kỳ cười nói:

- Hơn năm mươi năm trước, Nam Ngô công hãm hai châu Khâm, Liêm, triều đình lập tức phái quân đội đi tấn công Nam Ngô, đội quân lúc ấy cũng nhất định phải chiếm được Quảng Nguyên Châu, nhưng ---.

Lời hắn còn chưa dứt, Triệu Tinh Yến đã nói tiếp:

- Nhưng khi cuộc chiến còn chưa diễn ra thì thủ tướng ở Quảng Nguyên Châu là Lưu Kỳ đã lập tức đầu hàng Đại Tống rồi, nghe nói là bởi vì Lưu Kỳ cảm thấy bên trong nội bộ Nam Ngô đấu đá quá lợi hại, căn bản không thể ngăn cản quân đội của Đại Tống ta được, vì vậy đã lựa chọn đầu hàng.

Lý Kỳ cười gật đầu:

- Từ sau trận chiến ấy, triều đình nhà Lý đều thường bổ nhiệm hoàng thân quốc thích làm Quan sát sử ở Quảng Nguyên Châu. Tên Lý Tương này nghe nói cũng có chút năng lực, nhưng điều đấy cũng không trọng yếu, quan trọng là … Kỳ thật dân chúng trong thành Quảng Nguyên Châu đều khá căm hận Nam Ngô, điều này phi thường có lợi với chúng ta, chỉ cần quân dân bọn họ không thể đồng lòng thì thực lực của bọn họ sẽ giảm bớt rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân ta sửa lại án xử sai cho Nông Trí Cao, bởi vì Nông thị ở Quảng Nguyên Châu vẫn là dòng họ đứng đầu nếu như chúng ta chẳng những sửa lại án sai cho Nông Trí Cao, mà lại còn phong hào cùng khôi phục họ Nông thị này, thì ngươi nói xem tộc nhân của Nông thị sẽ nghĩ gì. Ha ha, trước nhiễu dân rồi lại đoạt thành, nói tự tin một chút thì Quảng Nguyên Châu đã sớm là vật trong túi của chúng ta rồi.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.