Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 45: Tâm sự




Muốn thuyết phục được đám thổ ty này quy phục triều đình, đối với nhiều người có lẽ là một việc phi thường gian nan, chỉ nghĩ thôi đã thấy xa không thể chạm tới rồi, dù sao triều đình nhà Tống cũng chịu nhục hơn trăm năm rồi, nhưng đối với Lý Kỳ, đây chỉ là một bước đơn giản nhất trong kế hoạch xuôi nam khuếch trương của hắn thôi.

Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần triều đình ra chính sách cúng rắn khiến cho đám thổ ty này không có quá nhiều lựa chọn, hoặc là quy thuận hoặc là khai chiến.

Chân chính khó khăn ở chỗ, dùng cách nào để đem những thế lực địa phương này dung nhập vào với cấm quân, đây mới là điều khiến Lý Kỳ đau đầu nhất.

Nếu không thể dung nhập tốt được các thế lực có vũ trang này, theo sự chuyển dời chiến sự, rất có thể sẽ tạo thành nội loạn. Một khi chiến tranh khai hỏa, bất kỳ một nhân tố bất ngờ nào cũng có thể thay đổi cục diện chiến tranh được.

Sau khi bọn Ninh Võ rời đi, Lý Kỳ cũng lập tức ra đại sảnh, vừa ra khỏi cửa, Ngưu Cao cùng Đỗ Minh đã thay nhau nịnh nọt hắn, khen đến mức suýt nữa thì khen Lý Kỳ thành Thượng Đế không có gì không làm được rồi, bọn họ thật sự không ngờ có thể giải quyết xong nhanh như vậy, trong lòng thật sự là rất hưng phấn.

Lý Kỳ ngược lại tỏ ra vô cùng bình thản, hỏi:

- Bọn Nhạc Phi, Hàn Thế Trung đi tới đâu rồi?

Ngưu Cao nói:

- Ồ, có lẽ sau giờ ngọ sẽ chạy tới nơi này

- Tốt lắm.

Lý Kỳ lại nói với Đỗ Minh:

- Đỗ Tri phủ, ngươi ở chỗ này cũng phải mười năm rồi, ta tin rằng các ngươi đều vô cùng hiểu rõ về đám thổ ty này, về chuyện hợp nhất những bộ tộc có vũ trang thì ta giao cho ngươi toàn quyền phụ trách đi.

- A?

Đỗ Minh thoáng sửng sốt.

Lý Kỳ nhíu mày nhìn ông ta, không hài lòng lắm bảo:

- Ngươi tự tin chút lên, tỏ ra chút uy nghiêm mà một người Tri phủ nên có nữa, có ta ở đây rồi thì ngươi còn sợ cái gì? Ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngay cả việc này mà ngươi cũng không làm được, vậy thì không phải hoàn cảnh khó khăn khiến ngươi thất bại mà căn bản là do ngươi không có năng lực, đến lúc đó chính ngươi tự đưa đơn xin từ quan đi.

Trải qua mấy ngày giao lưu gần đây, Đỗ Minh đã phi thường lý giải về Lý Kỳ, vị Xu Mật Sứ này không phải là một người thích nói đùa, nhưng ông ta cũng hiểu được dụng ý khi Lý Kỳ làm vậy, Lý Kỳ đơn giản là muốn mượn việc này đưa cho ông ta đầy đủ quyền lực, khiến ông ta giữ vững được chức vị Tri phủ Ấp Châu, đây cũng là một cơ hội tốt cho ông ta, nếu như Đỗ Minh có thể làm tốt, vậy thì trong tương lai ông ta nhất định có thể thi triển hoài bão của mình, nếu như làm không tốt thì con đường làm quan của ông ta phải dừng ở đây, Đỗ Minh vuốt cằm nói:

- Hạ quan tuân mệnh.

- Tốt lắm.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Không cần để xảy ra việc gì nhiễu loạn tới ta, đây chính là tác dụng khiến cho các ngươi tồn tại, hiện tại ta đi ăn trước một chút gì, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, khi nào bọn Nhạc Phi đến thì nhớ bảo ta.

- Tuân mệnh. Hạ quan (mạt tướng) xin cáo lui.



Sau giờ ngọ, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung đi tới phủ nha của Ấp Châu.

Bởi vì Đỗ Minh có việc bận rộn, cho nên Ngưu Cao đi tiếp đãi bọn họ.

- Ha ha, Xu Mật Sứ thật sự là thật lợi hại, ban đầu ta còn tưởng rằng việc này sẽ có rất nhiều khúc chiết, ai ngờ lại có thể giải quyết được đám thổ ty kia nhẹ nhàng như vậy, Hàn Ngũ ta xem như hoàn toàn chịu phục rồi.

Hàn Thế Trung từ miệng Ngưu Cao biết được hết thảy những việc đã xảy ra trong mấy ngày nay, y cảm thấy bội phục không thôi.

Nhạc Phi cười nói:

- Đúng vậy a! Nếu bàn về tài nghiền ngẫm lòng người thì đúng là không ai có thể so với Xu Mật Sứ được, lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng chẳng phải đã bị Xu Mật Sứ lừa cho toàn quân bị diệt sao, ngay cả Hoàn Nhan Tông Vọng suýt chút nữa cũng thành tù binh luôn.

Hàn Thế Trung lại nói:

- Hiện giờ chúng ta lấy được sự trợ giúp của đám thổ ty này rồi, cũng tránh được những lo âu về sau, có thể toàn tâm toàn lực đối phó với Nam Ngô rồi.

- Các ngươi đừng lạc quan quá mức thế, khó khăn chân chính giờ mới bắt đầu thôi.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng nói, lời chưa dứt, đã thấy Lý Kỳ cùng Triệu Tinh Yến đi từ bên ngoài vào.

- Mạt tướng tham kiến Xu Mật Sứ.

Đám người Ngưu Cao, Hàn Thế Trung lập tức đứng dậy hành lễ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, đưa tay nói:

- Những lễ tiết như này thì miễn đi, ngồi đi.

- Vâng.

Đợi cho bọn Nhạc Phi ngồi xuống, Lý Kỳ lại giới thiệu:

- Vị này chính là Triệu công tử, là quân sư ta mời đến cho chuyến xuôi nam lần này.

Nhạc Phi đã từng gặp qua Triệu Tinh Yến, lại ôm quyền nói:

- Nhạc Phi bái kiến quân sư.

- Nhạc Tướng quân.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hàn Thế Trung gặp mặt Triệu Tinh Yến, nhưng y nghĩ đến vẫn còn trẻ vậy mà có thể ở bên người Lý Kỳ đảm nhiệm chức quân sư thì nhất định là người có bản lính, vì vậy vội vàng đứng dậy ôm quyền chào hỏi:

- Hàn Thế Trung bái kiến quân sư.

Triệu Tinh Yến đáp lễ nói:

- Đại chiến Hoàng Hà lúc trước, uy danh của Hàn Tướng quân cùng Hàn phu nhân đã lan xa, tại hạ khâm phục đã lâu.

- Không dám, không dám.

Lý Kỳ thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, Hàn Tướng quân, lệnh phu nhân còn chưa tới sao?

Hàn Thế Trung vội vàng nói:

- Nội tử còn phải ở nhà trông nom mọi việc.

Lương Hồng Ngọc tuy rằng được Hoàng thượng ngự phong, nhưng dù sao nàng cũng không phải quan viên, theo lý mà nói, là không có tư cách tham dự vào quân chính, nhưng đối với đội Thủy sư ở Phúc Châu, Lương Hồng Ngọc chính là Nguyên soái thứ hai, Hàn Thế Trung không có mặt, thì Lương Hồng Ngọc chính là người làm chủ quản lý. Điều này tuy rằng không phải bí mật gì, nhưng cũng không thể nói rõ ra ngoài được.

Lý Kỳ đương nhiên cũng biết, hắn chẳng những không phản đối, ngược lại còn phi thường tán thành, không nói thêm gì nữa, duỗi tay ra, ra hiệu cho Triệu Tinh Yến ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, nhìn Nhạc Phi cùng Hàn Thế Trung, lại nhìn Ngưu Cao, cười ha ha nói:

- Ta tin rằng các ngươi đã biết kết của của lần đàm phán này từ miệng Ngưu Cao rồi đúng không?

- Vâng.

Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cùng lên tiếng trả lời.

- Vậy ta cũng không muốn nói nhiều.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Việc các ngươi muốn ta làm, ta đã làm được cho các ngươi rồi, kế tiếp phải nhìn biểu hiện của các ngươi đấy. Căn cứ vào tư liệu có được, gộp cả mười tám đại bộ tộc chỗ này, tổn cộng có khoảng hai vạn quân tinh nhuệ, ta sẽ an trí bọn họ dưới trướng các ngươi, nhưng những người này dù sao đã quen sống tự do rồi, khó mà tiêu trừ dã tính được, việc bức thiết trước mắt các ngươi phải làm là khiến cho bọn họ dung nhập vào cấm quân, trở thành một người quân nhân hợp cách.

Kỳ thật, về phương diện luyện binh, Nhạc Phi cùng Hàn Thế Trung đều có phương pháp của chính mình, nhưng vấn đề là ở mức độ nào, nên đối với những người này khoan dung một chút hay là nghiêm khắc một chút, trong lòng bọn họ cũng nên có đắn đo. Vì thế Hàn Thế Trung thỉnh giáo hỏi:

- Xu Mật Sứ, ngài cho rằng nên làm thế nào?

- Tất nhiên là phải đối xử bình đẳng.

Lý Kỳ lại xoay chuyển lời nói:

- Nhưng các ngươi nhất định phải xây dựng được một bầu không khí như ở nhà, kỳ thật quân doanh chính là gia đình lớn tuyệt vời nhất trên đời này, mà chiến trường thì là lò luyện quân nhân, may mắn chính là hiện giờ chúng ta có được cả hai thứ này, mà việc các ngươi phải làm chính là cho bọn họ tự tôn, giúp bọn họ nhanh chóng dung nhập vào gia đình lớn cấm quân của chúng ta, không cần làm việc gì ở trong quân khiến cho phân hóa cũng như kỳ thị, chỉ cần xuất hiện loại con sâu làm rầu nồi canh này thì ta không ngại giết một người để răn đe trăm người đâu. Nhưng ngay tại lúc đó, các ngươi cũng phải khiến bọn họ hiểu được kỷ luật là như thế nào, dù là có lý do gì cũng không được phép làm trái với kỷ luật, đấy chính là điểm mấu chốt cho các ngươi. Ta đề nghị nên huấn luyện từng đôi một, khiến cho một người cũ dẫn dắt một người mới, hiện giờ thời gian cấp bách, các ngươi nhất định phải dụng tâm làm tốt việc này, ta không muốn mang theo mấy vấn đề này tới Nam Ngô đâu.

- Xu Mật Sứ xin cứ yên tâm, mạt tướng biết nên làm thế nào rồi.

Ba người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Ngưu Cao đồng thời ôm quyền cam đoan.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Việc này trước cứ bàn tới đây đã, chiến sự tiến hành đến đâu rồi?

Nhạc Phi nói:

- Không ngoài dự tính của Xu Mật Sứ, Nam Ngô đã xuất binh rồi.

- Bao nhiêu?

- Ước chừng khoảng trên dưới hai vạn quân.

Nhạc Phi nhướn mày nói:

- Nhưng lần xuất binh này của Nam Ngô hình như không đơn giản như vậy.

Triệu Tinh Yến đột nhiên cười hỏi:

- Có phải Tướng quân muốn nói rằng, Nam Ngô cũng muốn từ giữa đục nước béo cò?

Nhạc Phi kinh ngạc hỏi:

- Quân sư đã biết điều này rồi?

Triệu Tinh Yến lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Kỳ thật điều này cũng không khó đoán, các ngươi phải hiểu rằng chúng ta giúp đỡ Đoàn thị cũng không phải vì giúp người làm niềm vui, cho nên suy bụng ta ra bụng người, Nam Ngô chắc chắn cũng không có thói quen ấy, lý do khiến bọn họ xuất binh có rất nhiều chỗ tương tự với chúng ta, bọn họ cũng muốn kiếm được một bát canh từ Đại Lý. Nam Ngô rất nhỏ rất nghèo, nhưng quân chủ bọn họ có dã tâm rất lớn, đã từng có nhiều lần muốn đoạt đi Ấp Châu của chúng ta, nhưng căn cứ vào lần giáo huấn lần trước, ta tin rằng bọn họ sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như phía đông không có đường ra, thì bọn họ chỉ có thể tìm kiếm lối ra ở phía tây thôi, lần náo động này ở Đại Lý đã cho bọn họ một cơ hội tốt. Đây cũng là một trong những lý do vì sao ta dám đánh cược Nam Ngô sẽ xuất binh với Đại Lý.

Triệu Tinh Yến nói tiếp:

- Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên Nam Ngô sử dụng chiêu này, lúc trước khi Nông Trí Cao phản loạn, Nam Ngô nhiều lần hy vọng có thể xuất binh trợ giúp Đại Tống ta bình định, lúc ấy triều đình cũng đã đáp ứng rồi, mà ngay cả lương thảo cũng chuẩn bị xong cho bọn họ rồi, may mắn là khi đó Địch Công phát hiện ra âm mưu của Nam Ngô, kỳ thật Nam Ngô chỉ muốn mượn cớ để khống chế Quảng Nguyên Châu, Ấp Châu cùng những nơi khác, hơn nữa bọn họ lại còn không cần bỏ ra lương thực, còn có thể kiếm được một số tiền tài nữa, tính thế nào thì đều được lợi cả, nhưng sau đó Địch Công thỉnh cầu triều định cự tuyệt yêu cầu của Nam Ngô, tự tiêu diệt Nông Trí Cao, do đó mới khiến cho Nam Ngô vô công mà phản hồi, hiện giờ bọn họ chỉ đang lặp lại chiêu thức cũ thôi.

- Thì ra là thế.

Nhạc Phi gật gật đầu, lại nói:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, vài ngày trước đó Ngô Giới đưa cho ta một phong mật hàm, y cảm thấy chiến lược chúng ta định ra lúc trước không thể áp dụng cho tình hình chiến sự hiện tại được, hy vọng Xu Mật Sứ có thể điều chỉnh lại chiến lược này.

Lý Kỳ ồ một tiếng, hỏi:

- Ngô Giới nói thế nào?

Nhạc Phi nói:

- Lúc trước chúng ta tính toán dẫn dụ quân Nam Ngô đến Đại Lý, sau đó chặn đường lui lại của quân Nam Ngô, tập trung tiêu diệt quân Nam Ngô ở Đại Lý, đồng thời lại chia binh ra hai đường tấn công Nam Ngô, khiến Nam Ngô rơi vào hoàn cảnh khó cả hai bên, một khi Cao thị thua, thì Đoàn thị nhất định sẽ thuận thế tiến quân Nam Ngô, như vậy thì bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh phải tác chiến ở cả hai chiến tuyến, nhưng nếu không rút binh khỏi Đại Lý thì bọn họ cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc trước chúng ta đã bàn bạc như vậy, có gì không ổn sao?

Nhạc Phi nói:

- Thế nhưng Ngô Giới ở Đại Lý nhận được tin tức, lần này Nam Ngô xuất binh không chỉ muốn giúp Cao thị đánh bại Đoàn thị, mà còn muốn chiếm lấy địa khu phía đông nam của Đại Lý, từ đó khai thông tuyến đường đi qua nước Bồ Cam (hiện giờ là Myanmar).

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nghĩ thầm rằng, Nam Ngô này thật đúng không phải loại lương thiện gì.

Nhạc Phi tiếp tục nói:

- Ngô Giới nghĩ rằng nếu Nam Ngô xuất binh vì mục đích này thì nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ ở biên giới phía tây, bởi vì nếu chỉ dựa vào hai vạn nhân mã thì không thể nào chiếm lĩnh được một vùng địa khu lớn như vậy. Nếu như chúng ta xuất binh từ biên giớ giữa Nam Ngô và Đại Lý thì rất có thể sẽ gặp phải quân tinh nhuệ Nam Ngô, đến lúc đó nhất đó định phải có một trận khổ chiến, rất khó để bao vây tiêu diệt hủy đi mục đích của Nam Ngô.

Triệu Tinh Yến trầm ngâm nói:

- Nếu Nam Ngô bố trí quân tinh nhuệ ở phía tây, như vậy thì phía Bắc sẽ bị để hư không, nếu chúng ta tập trung tất cả binh lực tấn công từ phương bắc thì nhất định sẽ đạt được kết quả không ngờ đấy.

Người này quả thực không đơn giản a! Hàn Thế Trung không tự giác liếc nhìn Triệu Tinh Yến.

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Quân sư nói không sai, Ngô Giới cũng nghĩ như vậy đấy.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.