Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 27: Yến tiệc




Hiện giờ Lý Kỳ cũng không cần phải giấu diếm thân phận của mình. Do đó đã đứng ở dưới nha phủ Ấp Châu, trước tiên là hắn đã tìm hiểu về chế độ thổ ti của dân tộc thiểu số rồi.

Nói một cách đơn giản, thổ ti là quan hệ của triều đình, không phải là mối quan hệ chủ, tớ. Nhưng thật ra lại càng giống quan hệ chủ, khách.

Vương triều Tống ở những nơi này thiết lập thổ ti, chủ yếu chính là muốn thể hiện một điểm, ở đây là lãnh thổ của Đại Tống ta. Chỉ có như vậy mà thôi.

Cho dù là chế độ trưng thu thế má mấy năm trước cũng có khác các châu huyện khác.

Phương thức giao nộp cũng không đo đạc đất đai, không biên đinh khẩu, nộp thuế ước định. Chủ yếu là khi thổ ti quy thuận, tự báo số phải nộp.

Chính là thổ ti tự mình nói ra là được.

Chuyện này từ sau khi Nông Trí Cao phản loạn đã dần bị những thổ ti này quên đi mang tính chọn lọc. Nhưng cũng giống như lễ nghĩa, vẫn luôn được giữ gìn cho tới ngày nay. Đó chính là cống nạp.

Cống nạp chính là tiến cống lên triều đình của một số dân tộc ít người này. Vào tết nguyên đán hàng năm, trong số họ có một số thổ ti cử người tới kinh thành để dâng cống phẩm lên Hoàng đế Đại Tống.

Vì sao những thổ ti này lại phải nộp cống phẩm?

Quan trọng chính là ở chỗ “hồi thưởng”.

Hàng năm tiến cống của họ đều là một chút đặc sản, giá rẻ, trọng là ở lễ, mà không phải là lợi ích. Nhưng hàng năm triều đình lại hồi ban cho họ không ít lễ vật. Cái gì là vàng bạc, châu báu, tơ lụa, đồ ăn đều là những thứ đắt tiền.

Giá trị chí ít thì cũng còn đắt hơn gấp chục lần lễ vật tiến cống của họ, thậm chí là hàng trăm lần.

Chuyện này nếu không đi làm, đó chính là kẻ ngốc.

Nhưng tình hình gần đây đã có sự thay đổi. Từ sau khi Lý Kỳ lên quản lý việc ngoại giao, lễ vật hồi ban này đã bị cắt giảm đi nhiều. Chú ý tới ý nghĩa mà không phải lợi nhuận, quà chuyên môn có chút sách vở cho họ.

Lý Kỳ đã đưa hình tượng keo kiệt của hắn lên, cũng xem như là phát huy tới cực hạn rồi.

Nam Man đi tiến cống cũng giảm mạnh.

Nhưng chung quy lại, đây không phải là thổ ti nịnh bợ triều đình, mà là triều đình lung lạc thổ ti!

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Người dân ở khu vực nghèo, nếu triều đình ngươi không cho tới một chút, vậy thì sao ta lại phải quy thuận triều Tống?

Vì vậy có thể thấy, triều đình Tống đã khống chế được những thổ ty này. Yếu đuối như vậy, nói khó nghe một chút, đây chính là lấy tiền ra mua người!

Thật đáng buồn!

Nếu tiền của triều đình Tống này ban về, thật sự tới tay người dân, vậy thì cũng thôi đi. Nhưng những thổ ty này vô cùng tham lam. Bên phía họ dựa vào danh vọng của mình, áp chế triều đình, cho họ bao nhiêu tiền bạc. Một mặt lại sưu cao thuế nặng, xem dân chúng là nô lệ, làm công cụ kiếm tiền, khiến cho người dân của khu vực này thống khổ, càng khốn cùng hơn.

Nhưng có thể nói ở đây vẫn chưa bước vào giai đoạn xã hội phong kiến, vẫn chỉ dừng lại ở chế độ xã hội nô lệ, có thể tùy tiện mua bán con người. Trong nhà không có hàng trăm nô lệ, đều ngượng ngùng gọi mình là địa chủ.

Nếu để cho Vương Phủ tới đây, có lẽ lão chính là một người lương thiện. Những thủ đoạn của của thổ dân đó, cũng với những thổ ty tàn bạo này mà nói, đó thật sự là kiến gặp voi, căn bản không thể so sánh được. Dù sao Vương Phủ cũng có chút e dè, nhưng những thổ ty này lại không có. Họ chính là thổ Hoàng đế, nanh vuốt hơn ngàn, nếu ngươi không cướp lấy, để bắt lấy nhà hậu tướng làm nô tỳ, hoặc bán đi Giao Chỉ.

Cũng may người dân ở khu vực này cũng khá là vất vả, nghèo cũng đã thành quen. Nếu điều này xảy ra ở trong biên giới Đại Tống, có lẽ sẽ tạo phản.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính của Nông Trí Cao lúc đầu tạo phản.

Mà đường nam Quảng Tây này còn có hai đại thổ ty. Ấp Châu đương nhiên chính là La Thị. Còn Khâm Châu chính là Ninh Thị. Ninh Thị từ trước tới nay vẫn luôn là đứng đầu thổ ty Khâm Châu. Bắt đầu từ triều Đường chính là như vậy. Hơn nữa thời kỳ triều Đường, Ninh Thị này vẫn là nhà quan lại. Còn La Thị thì khác. Mặc dù bộ tộc La Thị cũng có lịch sử lâu đời, nhưng trước đây chỉ là một bộ lạc nhỏ. Bắt đầu từ thời La Hổ mới trở thành đại thổ ty. Mấy năm nay thực lực đã vượt qua Ninh Thị rồi.

Đây chính là vì La Hổ kiềm chế tiền tài, không dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cái gì kiến được tiền thì cũng làm cái đó, dù là chuyện táng tận lương tâm đến đâu. Tiền nhiều rồi, con người đương nhiên là nhiều hơn rồi. Cho nên La Hổ mấy năm gần đây phát triển rất nhanh. Ở vùng đất Ấp Châu một mẫu ruộng có ba phần đất này, gã đánh rắm cũng còn có ích hơn là Đỗ Minh khóc lóc thảm thiết.

Còn Ninh Thị thì khác, dù sao cũng vẫn là một gia tộc cổ xưa. Gia tộc có nhiều giới luật, không được làm trái quy định, cũng không làm thế nào đi khuếch trương. Nhưng La Thị cũng không dám động tới Ninh Thị. Dù sao thì người của bộ tộc Ninh Thị cũng vô cùng đồng lòng. Ngươi giết một người của người ta, cả bộ tộc của họ đều chạy tới liều mạng với ngươi.

Liên tiếp bảy ngày trôi qua, nhưng trước cửa nha phủ Ấp Châu là vắng tanh, ngay cả một người khách tới cũng không có.

Đỗ Minh cũng có chút buồn bực. Bởi vì Lý Kỳ nói sớm đã sai người đi thông báo cho những thổ ty này tới đây rồi. Hơn nữa, những thổ ty này cũng nhất định sẽ trở về, tính toán thời gian thì cũng không còn xa nữa, sao lại ngay cả một người cũng còn chưa thấy tới? Trong lòng không khỏi nghi ngờ về lời nói của Lý Kỳ.

Còn Lý Kỳ thì lại rất nhàn hạ, không hề vội vàng chút nào, đi khắp nơi thăm thú cảnh đẹp của Ấp Châu, nếu không phải bên phía Các Tràng thường xuyên có cường đạo Nam Ngô lui tới, Lý Kỳ cũng muốn tới bên đó xem xem.

Nha phủ Ấp Châu.

- Xu Mật Sứ, trôi qua nhiều ngày như vậy, ngay cả một thổ ty cũng chưa thấy tới, liệu có phải là người của ngươi không đi tìm đối phương không? Hay là hạ quan lại sai người đi tiếp?

Đỗ Minh cẩn thận thăm dò.

Lý Kỳ cười nói:

- Không phải là còn năm ngày nữa sao, không gấp, không gấp.

Mặc dù còn 5 ngày nữa, nhưng vấn đề là bây giờ một người cũng vẫn chưa tới! Trong lòng Đỗ Minh sao lại không sốt ruột được chứ? Nhưng thấy Lý Kỳ vẫn bình thản như vậy, cũng không hỏi lại nữa.

Nhưng đúng lúc này, Nông Ca đột nhiệt chạy tới nói:

- Đại nhân, lão gia, kia … kia ….

Đỗ Minh không vui nói:

- Làm càn, trước mặt đại nhân lại vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì.

- Vâng, tiểu nhân biết tội.

- Nói mau, có chuyện gì?

Nông Ca nói:

- Ồ, Khâm Châu … đó Ninh Võ tới rồi.

- Ninh Võ?

Đỗ Minh kinh ngạc. Ninh Võ này chính là tộc trưởng hiện giờ của Ninh Thị. Ở thời đại này là người nổi tiếng. Ông ta thực sự không thể ngờ, người tới đầu tiên này lại chính là Ninh Võ Khâm Châu.

Lý Kỳ bỗng niên có vẻ khó chịu nói:

- Ta nói chủ tớ hai người các ngươi cũng thật là khiến người ta khó coi.

Đỗ Minh sững người ra, theo bản năng hỏi:

- Xu Mật Sứ sao lại nói ra lời này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.