Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 22: Con thích A Loan biểu muội




Lần này Lý Kỳ xuất chinh, là binh đến trước, soái đến sau, đại quân thật ra đã đến phía nam rồi, đơn giản vì trị an phía nam có thể trở nên xấu hơn, vì vậy Nhạc Phi mới bảo Dương Tái Hưng dẫn một đội binh tới Hàng Châu, bảo hộ Lý Kỳ xuôi nam.

Bởi vì trước đây Lý Kỳ hạ quyết tâm, muốn dạy cho Nam Man một bài học nhớ đời, vậy thì nhất định phải trú binh ở đây, không có binh thì ai sợ ngươi, mà Ngưu Cao sở dĩ đóng quân ở Huyện Sâm, thứ nhất, đương nhiên vì huyện Sâm cách châu Ấp không xa không gần, vừa có thể không bị phát giác, vừa có thể đánh đối phương trở tay không kịp. Thứ hai, Triệu thái tổ từ khi mới lập quốc, đã thành lập quân Sâm Châu, đây là một quân đội lâu đời ở phía nam.

Quân Sâm Châu nhân số không nhiều, bởi vì nơi này cũng không có bao nhiêu người, thời kì cường thịnh cũng chưa tới ba nghìn người, hiện giờ cũng chỉ một hai nghìn, hơn nữa những binh lính này hơn phân nửa là nửa nông nửa binh, nhưng quý ở dũng mãnh, hung ác, năng lực tác chiến cũng rất khả quan, đây là một cánh quân không nhiều ở phía nam hoàn toàn do triều đình quản lý.

Sau khi Ngưu Cao xuôi nam, liền tiếp quản quân đội nơi này.

Những binh lính kia vốn dĩ không được coi là cấm quân, chỉ có thể coi là quân địa phương, bổng lộc ít đến đáng thương, ngươi không làm ruộng, căn bản không thể nuôi sống chính mình, mà sau khi Ngưu Cao tiếp quản nơi này, đãi ngộ của những binh lính này được tăng thêm, ít nhất áo cơm không lo, cho nên bọn họ vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng bằng lòng.

Đương nhiên, đây cũng chính là tăng thêm chi phí quân triều đình, nhưng Triệu Giai, Lý Kỳ đều cảm thấy đây là thời điểm tăng thêm quy mô cấm quân phía nam, cho nên đây thật ra là thụ ý trước đó của Lý Kỳ.

Lý Kỳ không đi huyện nha, tri huyện của huyện thành nhỏ này, hắn thật đúng là thờ ơ, cùng Ngưu Cao đi tới quân doanh.

Trên đường, Lý Kỳ lại giới thiệu Triệu Tinh Yến và bọn họ lần nữa, về phần Lưu Vân Hi, bọn họ đều biết, hơn nữa còn rất tôn kính Lưu Vân Hi, dù sao nữ thần y này lúc trước đã cứu sống không ít huynh đệ bọn họ, có thể nói là đại ân nhân của cấm quân kinh thành.

Các tướng lĩnh thấy vị quân sư này trẻ tuổi như vậy, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Lý Kỳ là Xu Mật Sứ trẻ tuổi nhất từ khi Tống triều khai quốc đến nay, cũng bình thường trở lại.

Vào trong quân doanh, Lý Kỳ ngồi xuống uống một ngụm trà, rồi dò hỏi: - Ngưu Cao, hiện tại tình hình của Đại Lý thế nào?

Ngưu Cao thoáng buồn rầu nói: - Đại Lý đánh thật ra khí thế ngất trời, hết thảy đều rất thuận lợi, Đoàn thị ở Đại Lý còn rất có tiếng vang, không ít quân khởi nghĩa đã đầu phục ông ta, nếu như tiếp tục đánh, Cao thị căn bản sẽ chống đỡ không được bao lâu. Theo tin tức Ngô Giới bên đó truyền tới, Cao thị đã sớm phái người đi Nam Ngô, tin rằng Nam Ngô rất nhanh sẽ xuất binh, có lẽ đã trên đường rồi.

Giọng điệu còn mang theo ba phần oán giận, y là võ tướng, khó chịu nhất dĩ nhiên là không có trận nào để đánh, trận này đánh đến bây giờ, công lao toàn bộ đã bị Ngô Giới kiếm đi rồi.

Lý Kỳ sao có thể không rõ, nhưng chỉ có thể giả vờ không biết gì, hắn bảo Ngô Giới đi, bởi vì Ngô Giới không có danh tiếng, là một gương mặt mới, lại xuất thân từ cấm quân kinh thành của Ngưu Cao, người đi theo y sớm nhất, không để ý đến thanh danh. Cười gật đầu nói: - Xem ra ta phải nhanh chóng xử lý nhóm ác bá Ấp Châu này.

Ngưu Cao nói: - Về tình hình các bộ tộc phía nam, mạt tướng nhất định sẽ hỏi thăm rõ ràng, ở Ấp, Khâm là các vùng đất quan trọng có mười tám bộ tộc lớn, những bộ tộc này có quy mô ít nhất ngàn người, thế lực lớn nhất trong đó, chính là bộ tộc La thị ở Lâm huyện lần trước mạt tướng đã đề cập qua. La thị vẫn luôn trú đóng ở trại Bạch Hổ của Lâm huyện.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Vậy ngươi nghĩ ra một kế sách, có thể bắt trại Bạch Hổ.

Ngưu Cao khó xử nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết, trại Bạch Hổ địa thế hiểm yếu. Dễ thủ khó công, La Hổ dưới trướng lại là binh hùng tướng mạnh, tuy rằng cường công, mạt tướng cũng nắm chắc, nhưng khả năng sẽ phải trả giá rất nghiêm trọng, không tạo thành tác dụng uy hiếp.

Triệu Tinh Yến đột nhiên nói: - Cái này không thể được, lần này chúng ta không mang theo nhiều binh mã đến, nếu vẫn chưa giao chiến với Nam Ngô, thì tổn thất nghiêm trọng kia đối với chúng ta rất bất lợi, cũng như thế, vậy không bằng vượt qua bọn họ, đánh xong Nam Ngô, tới thu thập bọn họ.

Lý Kỳ cảm thấy Triệu Tinh Yến nói cũng không phải không có lý, hắn chủ yếu là dùng La Hổ để giết gà dọa khỉ, nếu là lưỡng bại câu thương, vậy còn là con khỉ uy hiếp thế nào, trầm ngâm nửa ngày, thật đúng là khó giải quyết. nói: - Nhưng nếu như không ổn định lại hậu phương, một khi xuất hiện náo động gì, rất có thể sẽ khiến chúng ta không công mà lui, như vậy thì quá mạo hiểm. Nói xong, hắn nói với Ngưu Cao: - Chẳng lẽ chỉ có một biện pháp tấn công sao?

Ngưu Cao có vẻ ngượng ngùng nói: - Trước mắt mới chỉ thế, mạt tướng tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Muốn hạ trại Bạch Hổ không khó, nhưng muốn đánh cho ra khí thế, hơn nữa không có tổn thương quá lớn, vậy cũng có chút khó khăn.

Đúng lúc này, một gã hộ vệ đi tới, nói xin lỗi:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Ngọc công tử ở ngoài cửa cầu kiến.

- Ngọc Tuấn Kiệt cũng ở đây?

Lý Kỳ ngạc nhiên nói với Ngưu Cao.

Ngưu Cao gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, ta đây thiếu chút nữa quên việc này, lần trước Xu Mật Sứ không phải nói muốn gặp Ngọc công tử một lần sau, ngay sau khi biết ngươi xuất phát, ta đã lập tức sai người mời Ngọc công tử tới đây.

Ngọc Tuấn Kiệt chính là một trong tứ đại thương nhân phía nam, cuộc chiến giá lương thực ở Biện Lương lúc trước, y đã giúp Lý Kỳ một đại ân, mà nhà y ngay tại Nghi Châu, Quảng Tây, cũng là quân cờ quan trọng lần xuôi nam này của Lý Kỳ.

- Mau đưa Ngọc công tử vào đi.

- Tuân mệnh.

Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tuấn Kiệt liền đi tới, y vừa thấy Lý Kỳ, vội vàng hành lễ nói: - Thảo dân tham kiến Xu Mật Sứ.

- Mau mau miễn lễ.

Lý Kỳ đứng dậy chào đón, tự tay nâng Ngọc Tuấn Kiệt dậy, ha ha nói: - Tuấn Kiệt lão đệ, chúng ta là bằng hữu, đại lễ này của ngươi, không phải là khinh thường Lý Kỳ ta chứ.

Ngọc Tuấn Kiệt nghe xong mở cờ trong bụng, hận không thể ghi chép lại cảnh tượng này, đưa cho cha mẹ y xem, đúng là hiếm thấy, đúng là hiếm thấy, đương kim Xu Mật Sứ, không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với ta, đây là vinh hạnh đến cỡ nào, xúc động nói không ra lời.

Triệu Tinh Yến nhìn thấy cười thầm, Lý Kỳ ở những lúc này, là cần cảnh giác nhất.

- Các ngươi đều là lũ đầu đất, nhanh lấy ghế cho Ngọc công tử ngồi, y là khách quý của chúng ta, nếu chậm trễ, các ngươi biết mặt ta.

- Không dám, không dám, thảo dân có tài đức gì, có thể ngồi chung với các vị tướng quân.

Võ tướng địa vị tuy rằng thấp, nhưng vẫn cao hơn so với thương nhân, hơn nữa võ tướng nơi này là khách quý nha.

- Ta nói có thể là có thể

Ghế rất nhanh được mang lên, Lý Kỳ vung tay lên, vị tướng quân bên cạnh lập tức đứng dậy nhường ghế, Lý Kỳ chưa trở lại ghế, mà là ngồi bên cạnh Ngọc Tuấn Kiệt.

Ngọc Tuấn Kiệt đã bắt đầu chân không chạm đất, Lý Kỳ thật sự là quá nhiệt tình, y tạm thời vẫn chưa tiêu hóa được.

Lý Kỳ hàn huyên nói: - Tuấn Kiệt, mấy năm gần đây kinh doanh tốt chứ?

Ngọc Tuấn Kiệt vội nói: - Nhận được sự quan tâm của Xu Mật Sứ, thảo dân kinh doanh so với trước đây không ngừng lớn gấp ba bốn lần, một nhà thảo dân đều nhớ kỹ ân tình của Xu Mật Sứ.

Tuy nói tài không lộ ra ngoài, nhưng Lý Kỳ là ai, đặc biệt ở phương diện kinh doanh, ngươi giấu được sao?

Gấp năm lần nha! Đây là khái niệm gì.

Phải biết rằng Ngọc gia thế hệ này là thương nhân lớn nhất, mở rộng gấp năm lần, lợi nhuận trong đó có thể nghĩ.

Vốn Ngọc gia chỉ đơn thuần là mua bán lương thực, nhưng từ sau khi đứng về phía Lý Kỳ, Ngọc gia không đơn thuần là buôn bán lương thực nữa, được sự giúp đỡ của Lý Kỳ, còn kinh doanh trong Nam Ngô, ở Nam Ngô đã có chi nhánh, cấu kết với một số quan viên địa phương, chuyên đầu cơ trục lợi, buôn lậu lương thực hoặc một ít đặc sản ở Nam Ngô, lợi dụng ưu thế của tiền, mua nguyên liệu ở Nam Ngô, sau đó làm thành thành phẩm, bán cho Nam Ngô, bởi vì y có triều đình đứng sau chống đỡ, cho nên y dồn ép buôn bán của người khác, cũng được bảo đảm hơn.

Không chỉ như thế, Lý Kỳ còn giới thiệu rất nhiều ông chủ các tửu lâu cho Ngọc Tuấn Kiệt, tửu lâu chính là nơi tiêu thụ lương thực. Lập tức có thêm nhiều khách hàng lớn, muốn không làm lớn kinh doanh cũng khó.

Hiện giờ Ngọc Tuấn Kiệt đã trở thành thương nhân thực lực nhất ở địa phương rồi.

Tuy nhiên tất cả đều do Lý Kỳ âm thầm bồi dưỡng. Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không dưng đâu đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nhất định phải có hồi báo lại, đó là tìm hiểu tình hình trong nước của Nam Ngô, đặc biệt là tình hình đường xá.

Đường xá ở phía nam, là giăng khắp nơi. Khắp nơi đều là khí độc, đầm lầy, nếu không quen với đường xá ở đây, vậy thì hoàn toàn không thể đánh trận được.

Ngọc Tuấn Kiệt là người thông minh, y biết lợi dụng ưu thế của mình thế nào, vì thế cũng tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ Lý Kỳ giao cho.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nói những lời này là khách khí rồi, mấy năm nay ngươi cống hiến vì triều đình, hoàng thượng và ta đều biết, chính miệng Hoàng thượng còn từng khen ngươi.

- Hoàng thượng --- Hoàng thượng --- khen --- khen ta?

Ngọc Tuấn Kiệt đầu lưỡi cũng bắt đầu líu rồi.

Lý Kỳ nói thêm vào: - Còn không phải sao, còn nói đã chuẩn bị cho ngươi một chức quan.

Ngọc Tuấn Kiệt kinh hãi cằm cũng sắp rớt ra, vội chắp tay lên trời, lệ rơi đầy mặt hô to nói: - Thảo dân đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng.

Triệu Tinh Yến một bên thấy, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, tên này lừa người thật đúng là đến mắt cũng không nháy. Tam ca của ta có lẽ không nghe thấy cái họ Ngọc này bao giờ.

Điều này cũng quá khoa trương, ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi. Khóe miệng Lý Kỳ khẽ nhếch một cái, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, nếu ngươi có thể lập nhiều công lớn, nói không chừng có thể diện thánh, đến lúc đó ngươi hãy tạ ơn Hoàng thượng.

- Diện thánh?

Ngọc Tuấn Kiệt mở trừng hai mắt, ánh mắt tránh gấp, trong đầu bắt đầu ảo tưởng lúc y bước vào đại điện, nghĩ đi nghĩ lại, rồi bật cười ha hả.

Không phải là điên rồi chứ? Lý Kỳ nhìn đến phát sợ, nói: - Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt?

Ngọc Tuấn Kiệt ngẩn người, nói:

- Xu Mật Sứ, đại nhân gọi ta sao?

- A --- ồ, ngươi --- ngươi không sao chứ.

Ngọc Tuấn Kiệt tự biết mình thất thố, vẻ mặt lúng túng nói: - Không sao, không sao.

Lý Kỳ hiện giờ không còn sức lực đi lo vấn đề của Nam Ngô, hơn phân nửa suy nghĩ của hắn đều đặt trên phương diện vũ trang ở các địa phương, nghĩ thầm rằng Nghi Châu cách Ấp Châu cũng không xa lắm, liền hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết La Hổ của huyện Thượng Lâm không?

Ngọc Tuấn Kiệt mặc dù đang giúp Lý Kỳ làm việc, nhưng y hoàn toàn không biết nội tình, dù sao Lý Kỳ bảo y làm cái gì, thì y làm cái đó, như chuyện này. Lý Kỳ không nói, y cũng không dám hỏi nhiều, đột nhiên nghe thấy Lý Kỳ hỏi La Hổ, không khỏi ngẩn người, không chắc chắn nói: - Xu Mật Sứ hỏi La tù trưởng trại Bạch Hổ sao?

Biết là La tù trưởng, vậy hẳn là có quen! Lý Kỳ nói: - Đúng, đúng, ngươi và ông ta quen sao?

Ngọc Tuấn Kiệt nói: - Trước kia cha ta quen biết với ông ta, nhưng không kết giao, mấy năm gần đây, nhà ta cũng hay cùng lui tới làm ăn với ông ta, cũng có thể nói là tương đối quen biết, ta còn phải gọi ông ta một tiếng La thúc thúc. Đúng rồi, ngày hai mươi tháng sau chính là đại thọ bốn mươi tuổi của ông ta, ông ta còn mời ta đến trại Bạch Hổ chúc thọ.

- Đại thọ bốn mươi tuổi?

Lý Kỳ mở to hai mắt, không khỏi nhìn Triệu Tinh Yến, Triệu Tinh Yến cũng đúng lúc nhìn qua, trong mắt hai bên đều lóe ra tia sáng kỳ dị. Sau một lúc lâu, Lý Kỳ đột nhiên sờ bụng nói: - Đói bụng rồi, chúng ta vẫn là ăn cơm rồi nói đi.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.