Đệ Nhất Danh Sách

Chương 9




Im lặng, thở dốc.

Hai cha con nhìn chằm chằm nhau.

- Trương Hách Bản, mày làm tao rất thất vọng. Mày làm tao quá thất vọng.

Trương Trác Lập ôm ngực, sắc mặt ửng hồng nói. Hắn bị cao huyết áp, cãi nhau với người khác, huyết áp liền tăng lên.

- Trương Trác Lập, ông cũng làm tôi quá thất vọng rồi. Làm cho tôi quá thất vọng.

Trương Hách Bản lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Nếu ông không nói những lời con buôn như vậy thì chúng ta còn có thể làm bạn.

- Con buôn sao?

Tiếng nói của Trương Trác Lập lập tức tăng lên vô số đề xi ben.

- Mày nói tao là con buôn à? Tao con buôn thì sao? Tao con buôn thì thế nào? Khiến gia đình sống tốt có gì mà không được? Để gia đình có thêm một tầng bảo hiểm thì gì có không đúng?

- Khiến gia đình sống tốt à?

Trương Hách Bản châm biếm.

- Những lời này mà ông cũng nói ra không biết xấu hổ à?

Cô chỉ vào hai má sưng đỏ của mình, tức giận quát:

- Đây là sống tốt mà ông bảo đấy à? Còn nữa, ông có từng coi tôi là người nhà bao giờ?

- Trương Hách Bản, mày có biết nguyên nhân không?

- Đúng vậy, tôi đương nhiên biết nguyên nhân.

Trương Hách Bản nói:

- Chỉ vì lấy lòng tên thọt kia thôi. Cho nên ông mới bán luôn con gái ruột phải lão?

- Tao không phải để lấy lòng tên què kia.

Trương Trác Lập cũng rất tức giận. Một phen khổ tâm của hắn mà con gái lại không hiểu nổi sao?

- Tao vì muốn cứu Trương gia chúng ta. Cha mày đang làm gì mà mày không biết à? Trương gia chúng ta lập nghiệp dựa vào cái gì mà mày không biết à? Mỏ than nhà ai mà không từng xảy ra chuyện hả? Đáy giếng nhà ai mà chả từng chôn qua người? Phía trên không có người truy cứu, chúng ta bồi thường tiền cho người nhà người ta là xong. Phía trên có người truy cứu, mỏ than của chúng ta bị đóng cửa, cả tao và anh trai mày cũng phải đi vào tù...

- Du gia là loại người thế nào? Chúng ta chính là người sáng tạo ra trò chơi này. Bọn họ là người nắm quy tắc và chấp hành. Bọn họ muốn mày sống thì mày được sống. Bọn họ muốn mày chết thì chỉ nhổ một bãi nước bọt là cả nhà chúng ta chết đuối hết... Du Mục tìm tới cửa, chúng ta có thể cự tuyệt sao? Hắn nắm nhược điểm của nhà chúng ta trong tay, tao từ chối được hắn à?

Trương Trác Lập ngã ngồi xuống ghế sô pha, có vẻ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nói:

- Tao cũng vì cái nhà này thôi.

- Cho nên các người làm chuyện có lỗi lại bắt tôi đi trả nợ à?

Trương Hách Bản không thèm nghe lời giải thích này.

- Các người muốn che dấu tội lỗi của mình nên khiến tôi phải đi gây họa cho người khác. Các người nuôi con gái là để phân ưu giải nạn cho các người à? Thảo nào ông nói nuôi tôi không bằng nuôi một con chó. Hiện giờ đúng là không bằng thật...

- Trương Hách Bản....

Trán Trương Trác Lập nổi đầy gân xanh. Con gái của hắn đúng là có bản lĩnh như thế, mỗi lần hai người cãi nhau thì hắn đều bị nó làm cho tức giận tới sôi lên.

- Thế nào? Tôi nói sai à? Đó không phải là lời ông vừa nói sao?

Trương Hách Bản không chịu thua nói.

- Đường Trọng quan trọng với mày như thế à? Còn quan trọng hơn cha mẹ, anh trai mày à? Du thọt kia muốn gì thì mày cho hắn là được rồi... Tội gì phải khiến hắn tức giận hả? Tội gì phải để mấy mạng nhà mày phải đền vào hả? Mày đã từng nghĩ tới hậu quả chưa? Mày cũng không còn nhỏ nữa, làm việc phải ngẫm hậu quả, có được hay không?

Trương Trác Lập tận tình khuyên giải.

- Đường Trọng đương nhiên không quan trọng bằng cha mẹ, anh trai.

Sắc mặt Trương Hách Bản nghiêm túc, nhìn về phía cha mình, nói:

- Nhưng bởi vì hắn không quan trọng bằng các người nên tôi phải nghĩ cách hại hắn à? Tôi phải tiết lộ bê bối của hắn à? Tôi phải hạ độc, dùng thuốc mê với hắn à? Tôi phải để hắn cưỡng gian sao?

- Mày...

- Tôi biết hắn cũng không phải là người tốt nhưng hắn không hại tôi. Không chỉ không hại tôi mà hắn còn từng cứu tôi, giúp tôi... Hơn nữa tôi còn hơi thích hắn. Ông nói vì sao tôi lại phải hại hắn? Chỉ bởi yêu cầu của thằng điên kia à? Nếu bọn họ uy hiếp tính mạng các người, muốn tôi cởi sạch quần áo đi ra giữa quảng trường, tôi có phải đi không?

-...

- Nếu có như thế thì không chừng tôi sẽ đi thật. Vì để cứu mạng các người thì làm cũng đáng. Nhưng tại sao tôi lại phải giết người thay hắn? Vì che dấu hành vi của các người trong mỏ, tôi lại phải giết người thay hắn à? Lại phải hại người thân cận nhất bên cạnh mình à? Hại bàn tôi à?

-......

- Ông có chỉ số thông minh không thế?

Trương Hách Bản hỏi.

- Mày nói với cha mày như thế à?

Trương Trác Lập nhảy dựng lên, lại giống như chuẩn bị ra tay với Trương Hách Bản.

- Tôi chỉ thấy tò mò không biết rốt cục ông có chỉ số thông minh hay không thôi.

Trương Hách Bản nói.

- Tao không có thì mày có chắc? Nếu mày là tao, mày sẽ làm thế nào? Lựa chọn của mày cũng sẽ giống tao thôi.

Trương Trác Lập hỏi lại.

- Nếu tôi là ông thì tuyệt đối sẽ không để nhiều chuyện xảy ra như vậy. Nếu các người kinh doanh có đường lối, gặp chuyện liền báo cáo ngay, chẳng lẽ chuyện thế này lại xảy ra được à? Lại có nhược điểm để người ta nắm được à?

- Mày nói dễ thế. Mày biết chuyện này tốn bao nhiêu tiền không? Mày có biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian không? Tất cả mỏ than xung quanh đều như thế, chúng ta lại ngu ngốc chạy đi báo à? Tao... Tao lại đi làm loại chuyện không có chỉ số thông minh thế à?

- Ông đã thấy mình hoàn toàn đúng như vậy, hiện giờ làm sao còn ra vẻ tức giận thế? Còn cần tìm tôi giúp ông giải quyết vấn đề à?

- Trương Hách Bản, mày nói chuyện có đạo lý một chút được không?

- Rốt cục là ai không nói đạo lý ở đây?

-...

Cãi nhau một hồi, sau đó là một khoảng im lặng.

Trương Trác Lập cảm thấy con gái không hiểu mình, ham chơi tùy hứng, không lo lắng cho sự sống chết của thân nhân.

Trong lòng Trương Hách Bản lại khó chịu. Một bên là cha mẹ, anh trai mình, một bên là người cùng nhóm, thậm chí là người mình hơi thích. Bởi yêu cầu của một người, cô nên đi hãm hại người khác phải không?

- Thật sự là kẻ xấu hay tác quái. Ông xấu như thế không ở nhà cho tốt đi, còn chạy khắp nơi dọa trẻ con làm gì? Bây giờ chân ông có vấn đề chính là thượng đế gây trở ngại cho ông ra ngoài. Thượng đế nhất định sẽ trừng phạt ông, quan âm bồ tát, như lai phật tổ cũng sẽ không bỏ qua cho ông...

- Mày nói cái gì?

Trương Trác Lập nhìn con gái, thấy nó nói một tràng, nghi hoặc hỏi.

- Không có gì. Tôi đang mắng người.

Trương Hách Bản nói:

- Ông đã giảng giải xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi còn có việc phải làm. Bye bye.

- Trương Hách Bản, mày đứng lại đó cho tao.

Trương Trác Lập nhảy vọt lên, chắn trước người Trương Hách Bản.

- Không cho đi sao?

- Thế nào? Vẫn chưa dạy dỗ xong à?

Trên mặt Trương Hách Bản thể hiện ra vẻ trào phúng quen thuộc. Loại vẻ mặt này có lực sát thương rất lớn, người bình thường gặp phải sẽ rất tức giận:

- Nói chưa đủ, đánh chưa đủ à?

Cô chỉ vào mặt mình, nói:

- Tát đi. Khi nào ông tát mệt thì tôi đi.

- Mày...

Trương Trác Lập lại bị con gái khiến cho nghẹn chết đi sống lại. Hắn giơ tay lên, nhưng lại không tát được nữa.

Mắt hắn tràn ngập tơ máu nhìn Trương Hách Bản, dịu dàng nói:

- Bản Bản, nghe cha đi. Tạm thời đừng về nữa.

- Vì sao?

- Bởi vì hiện tại Du Mục rất tức giận. Hắn dường như bị Đường Trọng nắm được nhược điểm, còn chịu thiệt thòi. Tao hoài nghi hắn muốn trả thù Đường Trọng, cũng trả thù mày. Nếu giờ mày đi ra ngoài, không phải đã cho hắn cơ hội sao? Nếu bắt mày đi thì làm sao bây giờ?

- Ông suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi sẽ không cho hắn cơ hội đâu.

Trương Hách Bản nói:

- Lại nói, từ trước đến nay tôi đều ở cùng Đường Trọng. Nếu hắn muốn trả thù thì cũng trả thù Đường Trọng mới đúng, có liên quan gì với tôi chứ?

Trương Trác Lập nắm bả vai con gái, phẫn nộ rít lên:

- Tao đã bảo không cho mày đi ra ngoài. Không được phép của tao, mày không được ra khỏi phòng này. Tao ở đây theo dõi mày, cũng cho người canh cửa. Mày đừng mong ra khỏi cửa nữa.

- Tôi không đi không được đâu.

Trương Hách Bản nhìn chằm chằm vào mắt cha, cố chấp nói.

- Mày...

Trương Hách Bản lại giơ tay lên lần nữa.

Cuối cùng một cái tát này cũng không thể hạ xuống.

Hắn vuốt ve nhẹ vết xước trên mặt con gái, hốc mắt ướt át nói:

- Bản Bản, lần sau cha đánh con, con nhất định phải tránh... Tránh như trước đây ấy.

......

- Hiện tại âm nhạc dễ mở rộng ra như vậy sao? Không sai. Chính là Hoa Hạ phong. Hoa Hạ phong là tinh túy cổ điển của âm nhạc Hoa Hạ, vài ngàn năm trước đã tồn tại rồi. Chẳng qua âm nhạc thời đại đó có vẻ đơn diệu, cách diễn tấu cũng đơn giản. Hiện tại Hoa Hạ phong sẽ càng có nhiều nguyên tố mới.

Trong tay Diệp Thanh Dương cầm một bản nhạc, đang giảng giải một số tri thức mang tính chuyên nghiệp với Đường Trọng và Lâm Hồi Âm.

- Phong Thanh của các người chính là một ví dụ thành công. Tuấn nam mỹ nữ, ca từ có ý cảnh, giai điệu duyên dáng, cho nên mới hot như vậy. Vì thế bên trong album mới, chúng ta cần thử một chút âm nhạc theo Hoa Hạ phong. Ừ, tạm thời thử một bài, nếu có phản ứng tốt thì thậm chí chúng ta có thể tăng thêm hai hoặc vài bài... Tuy rằng chúng ta không đi theo hướng chính là Hoa Hạ phong nhưng bài hát như vậy cũng khiến chúng ta dễ dàng nổi tiếng.

Diệp Thanh Dương rút một tờ giấy ra, nói:

- Các người nhìn xem. Đây là một bài từ tôi xin của đại sư Tử Dịch - Tâm Dược. Các người xem trước, sau đó chúng ta thương lượng nên soạn bài hát này sao cho tốt.

Đường Trọng và Lâm Hồi Âm tiếp nhận tờ giấy, nhìn ca từ trên trang giấy.

Cố trấn tửu kỳ ố vàng.

Bia đá không còn rõ.

Năm tháng đã qua.

Sử sách ghi lại trên tường viện loang lổ.

Tiếng thông reo xuyên qua thiện đường.

Gió nhẹ mang chút hương thơm mùi thuốc.

Trị không hết vết thương của thế nhân.

Uống sảng khoái một trận, chấp nhất nhìn khắp giang sơn.

Chờ đợi hừng đông, cát vàng cuồng loạn.

Đường Trọng và Lâm Hồi Âm khi đọc ca từ, ánh mắt Diệp Thanh Dương đánh giá xung quanh, nâng tay nhìn đồng hồ, tức giận nói:

- Trương Hách Bản đâu? Trương Hách Bản tại sao còn chưa tới? Rõ ràng đã hẹn chiều này tới luyện tập bài hát mới rồi mà. Tại sao cô ta lại có thái độ làm việc như vậy chứ? Hừ, không tôn trọng âm nhạc.

-...

Đường Trọng biết Diệp Thanh Dương rất coi trọng âm nhạc, sợ hắn bởi Trương Hách Bản " không tôn trọng âm nhạc" mà tức giận, nói:

- Tôi gọi điện cho cô ấy.

Hắn lấy di động ra bấm số. Điện thoại báo: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được.

- Cậu xem, cậu xem...

Diệp Thanh Dương tức giận:

- Đây là thái độ của cô ấy với âm nhạc sao?

Đường Trọng nhíu mày. Bình thường không có chuyện gì, Trương Hách Bản sẽ không tắt máy. Chẳng lẽ máy hết pin sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.