Đệ Nhất Danh Sách

Chương 6




Đúng, cháu tới để lấy lòng cô ấy.

Đối mặt với sự thẳng thắn của Đường Trọng, Trịnh Giai Chi thật sự hơi bất ngờ.

Dạo này thanh niên theo đuổi con gái nhà người khác đều lớn gan và trực tiếp như vậy sao? Không giống với thời đại của bọn họ chút nào.

Còn nhớ lúc yêu đương với cha Lâm Vi Tiếu, con trai tới nhà con gái không dám rên một tiếng, vội vàng quét rác chẻ củi, quạt bếp tới toát cả mồ hôi, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có. Làm xong việc rồi, người cũng chạy mất, giống như không phải tới tán gái mà là tới lấy lòng cha mẹ vợ vậy.

- Vi Tiếu nhà chúng ta thì sao?

Trịnh Giai Chi nhìn về phía con trai mình, hỏi hắn có biết chuyện giữa Đường Trọng và Lâm Vi Tiếu không.

Từ sau khi Đường Trọng tới đây, Lâm Trạch Đào liền cảm thấy mình giống như đang ngồi trên con thuyền nhỏ giữa biển cả ba la, gặp sóng to gió lớn, sợ hải bị chôn xác dưới biển sâu.

Hắn hy vọng nhất là mọi người không nói gì hết, Đường Trọng uống miếng nước rồi nhanh chóng rời đi. Hắn sợ mình và mẹ lỡ lời, làm cho Đường Trọng nổi trận lôi đình, tức giận trút lên người em gái mình.

Nhưng mẹ mình hỏi đều những vấn đề thuộc loại cấm, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào cho tốt.

Hắn biết thái độ của em gái đối với Đường Trọng. Hắn biết quan hệ giữa hai người nhưng hắn cũng không biết rõ ràng lắm.

- Mẹ, Vi Tiếu với hắn có quan hệ rất tốt.

Lâm Trạch Đào giải thích một cách súc tích.

- Rất tốt à?

Trịnh Giai Chi rất hiếu kỳ. Đây là chuyện chung thân đại sự của con gái mình. Nói không chừng người con trai tới cửa lúc này về sau sẽ thành con rể mình.

- Tốt thế nào?

Lâm Trạch Đào lắc đầu nói:

- Con cũng không rõ lắm đâu. Chờ Vi Tiếu về, mẹ tự hỏi nó đi.

Đường Trọng cười nói:

- Bọn cháu đang tìm hiểu nhau.

- Ồ.

Trịnh Giai Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Bác trai đâu rồi?

Đường Trọng đánh giá một vòng, cười nói. Hắn biết cha Lâm Vi Tiếu từng bị thương, lần này tới chủ yếu là để thăm hỏi sức khỏe ông.

- Ông lão đi ra ngoài phố chơi cờ tướng rồi. Tới thành phố lớn thế này, toàn thân hắn đều cảm thấy không thoải mái. Bảo lão ở trong nhà một ngày thì đúng là như muốn lấy mạng lão vậy. Tôi đi gọi lão về nhé?

Trịnh Giai Chi làm bộ muốn đi ra ngoài.

- Không cần phiền thế đâu bác.

Đường Trọng ngăn lại.

- Cháu còn có chút việc, chỉ ngồi một chút thôi. Lần này cháu tới là để thăm hai bác, trước lạ sau quen, về sau sẽ thường xuyên tới thăm. Mọi người cũng đừng ghét bỏ cháu nhé.

- Không đâu.

Trịnh Giai Chi cười cho có lệ, nói.

Tiễn bước Đường Trọng và Lộc Tam, Trịnh Giai Chi kéo cánh tay Lâm Trạch Đào, dặn dò:

- Bảo em gái con phải tránh xa người đàn ông này ra một chút.

- Ôi mẹ ơi...

Lâm Trạch Đào có cảm giác muốn khóc. Hiện tại không phải thời điểm em gái mình có thể ghét bỏ người ta. Tất cả mọi thứ của em gái đều là do người ta mang tới, công tác vẻ vang, thù lao nhiều tới khiếp người, xe thể thao tuyệt đẹp, còn cả nhà ở của bọn họ hiện nay... Nếu bọn họ cách xa thì em gái mình còn có cái gì không?

- Sao chứ? Con không muốn à?

Trịnh Giai Chi tức giận nói.

- Không phải là không muốn nhưng con không hiểu tại sao mẹ lại không muốn em gái giao thiệp với người này chứ?

- Mẹ cảm thấy hắn không phải là người tốt.

Trịnh Giai Chi nói rất thật.

- Mẹ nhận ra ở điểm nào? Không phải là hắn luôn cười sao?

- Chính bởi hắn luôn cười nên mẹ mới thấy hắn không phải là người tốt.

Trịnh Giai Chi nhíu mày.

- Lúc hắn nhìn mẹ cười, lòng mẹ hoảng sợ.

...

Lâm Trạch Đào dở khóc dở cười, nghĩ mẹ mình có ánh mắt độc thật. Mẹ mình có thể nhận ra điểm này chứ lúc hắn nhìn mình cười, trong lòng mình có hoảng sợ đâu?

- Rõ là con không muốn.

Trịnh Giai Chi tức giận nói:

- Hắn đánh con thành ra như vậy mà con còn nịnh bợ hắn. Chả lẽ hắn là con trường thôn à?

-.........

Lộc Tam chạy tới mở cửa xe cho Đường Trọng. Đợi Đường Trọng lên xe rồi, hắn mới chui vào ghế phụ của một chiếc xe khác.

- Ha ha, bác gái rất nhiệt tình, liên tiếp mời chúng ta ở lại ăn cơm tối.

Lộc Tam cười ha hả nói.

- Thật không? Nói không chừng trong lòng bác ấy còn cảm thấy tôi không phải là người tốt đấy.

Đường Trọng cười nói.

Lộc Tam cả kinh, nói:

- Sao lại như vậy chứ? Nếu có thể tìm người như anh là con rể thì bác gái phải cười toe toét ấy chứ. Ôi sao tôi lại không con gái chứ...

- Cậu mà có con gái thì tôi cũng không dám lấy.

Đường Trọng nói tiếp.

Lộc Tam cũng cảm thấy xấu hổ, liên tục gật đầu:

- Đúng rồi. Nếu tôi có con gái thì cũng ba mươi bốn mươi tuổi rồi. Là cháu gái, cháu gái mới có thể ngang tuổi với cậu.

- Cho dù trong lòng bọn họ nghĩ thế nào thì làm con cháu cũng phải tới thăm người bề trên. Một người đàn ông thiếu nợ quá nhiều thì kiểu gì cũng phải bù đắp lại.

Thân thể Đường Trọng tựa vào ghế da, ngón tay gõ nhịp nhịp.

- Mà chắc biểu hiện của tôi cũng không tồi chứ?

- Đúng, rất rõ ràng, phi thường rõ ràng.

Lộc Tam có cảm giác nhẹ cả người:

- Bởi thế áp lực của chúng tôi sẽ giảm bớt rất nhiều, công tác cũng mạnh mẽ hơn.

- Mọi người đều là người thông minh mà.

Đường Trọng cảm thán nói:

- Nếu có người cố ý giả ngốc thì chơi không vui rồi.

Miệng Lộc Tam há ra, định nói gì đó rồi lại thôi.

Có một số chuyện, nói ra sẽ thành phạm quy.

Văn phòng xa hoa rộng rãi, một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố náo nhiệt phồn hoa phía dưới chân.

Rất nhiều năm trước kia, hắn đã đứng ở vị trí này. Hiện tại hắn lại đứng ở vị trí này ở một lần nữa.

Hắn thích cảm giác này, cảm giác chinh phục.

Cửa văn phòng bị một người đẩy ra. Một người đàn ông cao lớn bước nhỏ nhẹ vào, nói:

- Ông chủ, hắn đi tới nhà Lâm Vi Tiếu.

Cổ Anh Hùng xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tài tướng đắc lực trước mặt, nói:

- Đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Không được gọi tôi là ông chủ.... Ông chủ tập đoàn Cẩm Tú không phải là tôi. Điểm này tôi hiểu, cậu cũng phải hiểu. Đừng tìm phiền toái cho tôi, khiến người khác nắm được nhược điểm của tôi mà công kích.

- Hừ, đứa con gái Tô Sơn kia ỷ vào vài phần sắc đẹp, làm chó canh cửa cho người kia...

- Tần Lôi.

Cổ Anh Hùng đập mạnh lên mặt bàn.

- Cậu có đầu óc hay không? Tô Sơn là cho nhà hắn, chúng ta cũng thế... Chúng ta đấu với Tô Sơn đó là hắn muốn để chúng ta đấu. Nếu hắn không muốn chúng ta tranh đấu thì tùy tiện có thể ném chúng ta vào thùng rác. Toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú đều là của hắn. Chúng ta có vốn chống lại hắn không?

- Tôi chỉ hơi không cam lòng.

Tần Lôi tức giận nói.

- Không cam lòng sao? Cậu có gì mà không cam lòng hả? Trước kia đi theo tôi, quá quen mình là nhất rồi. Hiện tại cảm thấy bị một cô gái áp chế tới không thể động đậy được nên căm tức à? Cậu có bản lĩnh thì tranh đấu với cô ta đi. Tôi cũng không phải chưa cho cậu cơ hội chứ hả? Cậu không thắng nổi cô ta thì trách được ai?

- Tôi...

Trong lòng Tần Lôi thấy ức chế.

- Đứa con gái đó cũng có nhiều bài tẩy, hơn nữa tài nguyên và quan hệ cũng rộng. Có thời điểm tôi thật là bất dĩ.

- Hắc hắc. Ai có thể ngờ được chỉ là một cô gái trẻ, ở thời điểm đi học lại sáng tạo ra tài nguyên và bàn đạp cho mình. Còn nữa, lần sau hãy khách sao với Lục Quân Trác một chút. Ít nhất hiện tại hắn cũng là đồng bọn hợp tác của chúng ta.

- Lục Quân Trác thích Tô Sơn, nếu không chúng ta...

Tân Lôi làm một động tác như đâm về phía trước.

- Đừng nghĩ tới nữa.

Cổ Anh Hùng quát lớn.

- Nói ra ngoài thì sao? Ai sẽ tin chứ?

- Không phải ông chủ lớn của chúng ta có quan hệ mờ ám với Tô Sơn sao? Không chừng hắn sẽ ghen đấy.

- Ngây thơ quá.

Cổ Anh Hùng nói.

- Chẳng ai tin đâu. Trộm gà không được lại mất nắm gạo, cuối cùng ngược lại chúng ta sẽ chịu thiệt.

- Vậy chúng ta không có biện pháp gì với đứa con gái kia à? Bởi có Lục Quân Trác tồn tại cho nên mọi người của Hồng Ưng hội đều nghe theo cô ấy, sai đâu đánh đó. Công ty đầu tư Cẩm Tú của cô ta phát triển rất mạnh. Tên Tôn Văn Lâm kia cũng không có cốt khí, nghĩ Tô Sơn là người phụ nữ của ông chủ, nhanh chóng chạy tới ôm đùi ả. Hơn nữa cô ta cũng được một số người đáng tin ủng hộ. Tôi sợ tới lúc đó chúng ta không áp đảo nổi.

- Không áp đảo được thì chính là thời điểm chúng ta thoái vị nhượng hiền.

Cổ Anh Hùng nói.

- Đại cậu, anh...

Tần Lôi kinh hãi. Đây đúng là chuyện hắn không hiểu lắm.

- Đây là ước định từ trước rồi.

Cổ Anh Hùng cảm thán:

- Lúc ấy khi thành lập ước định này, lòng tôi cao nhất, nghĩ với năng lực của tôi, bằng vào kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của tôi và các anh em tâm phúc các cậu, áp đảo cô ta mười năm cũng không phải nói chơi. Hiện tại xem ra nhiều nhất tôi chỉ áp đảo được cô ta năm năm. Năm sau, đợi cô ta đủ lông đủ cánh thỉ lập tức không thể khống chế.

- Chúng ta lúc đó...

Tần Lôi hoảng sợ nói.

- Cho nên tôi cảnh báo cậu lần nữa, phải cạnh tranh quang minh chính đại. Chỉ cần cạnh tranh quang minh chính đại, có lợi cho tập đoàn thì cô ta sẽ bao dung tiếp nhận. Cho dù đợi tới lúc cô ta lên cũng sẽ không gây khó dễ cho các cậu. Nếu các cậu có năng lực thật, được cô ta coi trọng thì cô ta sẽ tiếp tục sử dụng các cậu. Nếu các cậu một lòng muốn dùng thủ đoạn mờ ám kéo cô ta xuống, đợi tới lúc cô ta lên nắm chức, lúc ấy các cậu còn sống tốt nổi không?

- Tần Lôi, tôi lớn tuổi rồi. Có thể có được cơ hội này là tôi đã cảm kích lắm rồi. Cảm kích người kia, cảm kích hắn nói với tôi là cho tôi bánh lái khiến cả thế giới xoay chuyển quanh tôi. Tôi đã thỏa mãn rồi, không có gì tiếc nuối. Các cậu thì khác. Các cậu đều còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều cơ hội. Phải giữ mình cho tốt, đừng phạm quy. Đây là kỳ vọng lớn nhất của tôi với các cậu.

- Thật sự không cam lòng mà.

Tần Lôi lộ vẻ đau thương nói:

- Đại cậu, ông chủ tới gặp cha mẹ Lâm Vi Tiếu, chuyện này... Chúng ta phải đáp lại như thế nào? Ông chủ rất tin tưởng cô gái kia. Xem ra kế hoạch chúng ta đưa Tô Cẩm Dự tới phân quyền đã thất bại rồi.

- Vẫn làm chứ.

Cổ Anh Hùng không chút do dự nói:

- Hắn đang gõ thử chúng ta. Nếu chúng ta làm bộ như không có chuyện gì xảy ra... Gậy nặng quá sẽ dừng ngay trên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.