Đệ Nhất Danh Sách

Chương 20




Chuyện xấu hổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nếu cho Đường Trọng một cơ hội nữa thì hắn nhất định không nói chuyện ngu xuẩn thế này trước mặt người khác... Cho dù nói thì hắn cũng sẽ chuyển thành tiếng Hận Sơn để nói.

Hắn không tin là thằng ranh kia lại biết nhiều ngôn ngữ tới mức giọng địa phương Hận Sơn cũng biết.

Vẻ mặt Đường Trọng chân thành nhìn Agnes Ôn Nhã, nói:

- Chẳng lẽ thế còn chưa đủ thể hiện thành ý của tôi sao? Là một ngôi sao, một nhân vật của công chúng, bình thường tôi cũng không bao giờ nói lời thô tục. Hơn nữa hôm nay cô là khách VIP của nhãn hiệu Angel chúng ta, cũng khiến tôi có cảm giác như gặp bạn hiền. Tôi có cảm tình với cô cũng là dễ hiểu. Tôi sốt ruột muốn mắng cô, như vậy cô còn chưa cảm thụ được hy vọng của tôi mong cô gia nhập với chúng ta sao?

- Chúng ta quá coi trọng việc gì thì mới khiến cảm xúc mất khống chế. Nếu tôi không thèm để ý tới tiểu thư Agnes chút nào thì làm sao lại tức giận như thế chứ?

Đường Trọng giải thích cũng chỉ khiến Agnes Ôn Nhã thấy hắn vô sỉ tới mức nào.

Agnes Ôn Nhã lườm Đường Trọng lạnh lùng, nói:

- Tôi biết anh suy nghĩ gì. Nhưng tôi cũng không tin tưởng anh.

- Thật sự là tiếc nuối.

Đường Trọng thở dài. Nếu có Agnes Ôn Nhã hỗ trợ, hoặc nói là gia tộc cường đại sau lưng cô đứng cùng chiến tuyến thì sẽ là việc tốt đẹp tới mức nào chứ?

- Để Augustine có được những gì hắn muốn, đây là trụ cột để chúng ta hợp tác.

Đường Trọng cười, gật đầu nói:

- Nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.

Mãi tới khi đoàn xe của Agnes Ôn Nhã đi xa, Đường Trọng mới xoay người đi về hướng quán cà phê.

Ngoài Thu Ý Hàn và Lô Tư Cadillac, ở cạnh bọn họ còn có thêm một người bạn mới.

Lúc Đường Trọng đi tới. El Raffarin và Lô Tư Cadillac còn đang nói chuyện. Từ sắc mặt của bọn họ thì nhất định bọn họ được giao tiếp vô cùng không thoải mái.

Từ lần trước El Raffarin châm ngòi Đường Trọng và Cadillac ác đấu một hồi, Cadillac đã ghi tất cả cừu hận vì mình bị thiệt thòi từ Đường Trọng lên người El Raffarin. Hiện tại quan hệ giữa hai người đúng là như nước với lửa.

Nếu đúng như dự đoán thì với tình cảnh ngày hôm nay, El Raffarin nhất định sẽ không làm loại chuyện tự vác đá đập vào chân mình thế này.

Nhìn thấy Đường Trọng đi tới, El Raffarin đứng dậy nói:

- Tôi còn có chút việc cần xử lý, xin phép đi trước.

Đường Trọng nhiệt tình cầm tay El Raffarin, nói:

- El, tôi vừa mới tới ông đã định đi rồi. Có phải ông không thích người bạn như tôi không?

-...

Câu hỏi này thật sự làm cho El Raffarin không biết nói gì cho phải. Làm sao tôi thích cậu được chứ? Tôi còn hận không thể giết chết, ăn thịt, uống máu cậu cơ...

Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình phải đứng phát biểu trước báo chí, trong lòng hắn vẫn đang nhỏ máu.

- Cho dù ông có thích tôi hay không thì tôi vẫn còn El là người bạn tốt nhất của tôi. Hôm nay nhãn hiệu Angel khai trương, El có thể thu xếp thời gian trong trăm công ngàn việc tới đây cổ vũ tôi, tôi vô cùng cảm kích. Chúng ta đều là bạn tốt, hôm nay ba người chúng ta không say không về được không?

Sắc mặt El Raffarin lại càng trở nên khó coi, nói:

- Thật sự không được mà. Tôi quả thực có việc gấp, vô cùng quan trọng... Lần sau đi. Thực xin lỗi các vị, tôi xin phép.

Nói xong El Raffarin liền vội vã rời đi.

Hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao không nghe ra được là Đường Trọng đang trêu đùa mình.

Lô Tư Cadillac cười ha hả nhìn cảnh này, nói:

- Xem ra tiên sinh El Raffarin cũng không coi chúng ta là bạn rồi.

- Thế thì thật sự là đáng tiếc nuối mà.

Đường Trọng nói.

- Nhưng hai ta cần tìm chỗ nào uống một ly mới được.

- Đây là vinh hạnh của tôi.

Cadillac nói.

Vốn Lô Tư Cadillac còn có khách xã giao khác nhưng Agnes Ôn Nhã đến khiến hắn phát hiện ra không ít thứ không tầm thường trên người Trung Quốc tên Đường Trọng này.

Có lẽ hắn phải xác định lại quan hệ bạn bè này...

Trời mưa rả rích. Hạt mưa rất nhỏ, giống như những sợi tơ, rơi lên đầu, lên mặt người, tuy không làm ướt người nhưng lại khiến người ta dính dấp, vô cùng khó chịu.

Mưa bụi mịt mù bao phủ toàn bộ Paris, quấn quanh thành nghiệp chướng.

Một cơn gió thổi tới. Thu Ý Hàn co rụt cổ lại, đút hai tay mình vào bên trong áo khoác.

- Lạnh không?

Đường Trọng đau lòng hỏi.

- Lạnh.

Thu Ý Hàn gật đầu.

- Vậy chúng ta trở về đi.

Đường Trọng nói.

- Không.

Thu Ý Hàn lắc đầu.

- Anh sắp phải đi rồi. Em muốn đi dạo Paris với anh một lần.

Đường Trọng nhịn không được mà đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn, nói:

- Cô bé ngốc, anh đi sẽ không trở lại sao? Mà em cũng không về nước nữa sao? Chẳng lẽ muốn ở lại Paris?

- Về chứ. Tết âm lịch em sẽ về.

Thu Ý Hàn vui vẻ nói.

- Em đã bàn bạc với cha em rồi. Tết âm lịch em và cô sẽ về, cả nhà đoàn tụ.

Đường Trọng có thể hiểu tại sao Thu Ý Hàn lại vui vẻ như vậy, cười nói:

- Tốt rồi. Thế là chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.

- Vâng.

Thu Ý Hàn ngượng ngùng gật đầu.

Đường Trọng nhìn về phía Thu Ý Hàn, ra vẻ muốn nói lại thôi.

- Làm sao thế?

Thu Ý Hàn đặt toàn bộ tâm thần lên người Đường Trọng, mẫn cảm nhận ra sự khác thường của hắn, lên tiếng hỏi

Đường Trọng thở dài khe khẽ, nói:

- Thật ra thì trở về cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Thu Ý Hàn nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:

- Có phải anh biết chuyện gì?

Đường Trọng cười khổ nói:

- Anh sơ em về nhà, thái độ người nhà sẽ khiến em khó xử.

Đường Trọng lo lắng thế cũng không phải dư thừa.

Lúc ấy hai nhà Khương, Đổng muốn thúc đẩy hôn nhân giữa Đường Trọng và Đổng Bồ Đề, vì thế Khương Lập Nhân sau khi biết Đường Trọng và con gái Thu Ý Hàn của Thu Hồng Đồ có quan hệ thân mật, thậm chí đã từng tự mình tới chuyện với Thu Hồng Đồ.

Đường Trọng không biết cụ thể bọn họ nói chuyện gì nhưng dùng đầu gối cũng có thể đoán được, hai người không tán thành chuyện Đường Trọng và Thu Ý Hàn tới với nhau. Hơn nữa Khương Lập Nhân cũng từng nói với Đường Trọng, Thu Hồng Đồ cực lực phản đối chuyện con gái mình dây dưa với hắn.

Hiện tại Thu Ý Hàn ở nước Pháp xa xôi, Thu Hồng Đồ bận việc, muốn quản cũng không quản được. Như thế Thu Ý Hàn lại càng được tự do, có thời gian và không gian ở chung với Đường Trọng.

Nếu Thu Ý Hàn về nước, ở ngay dưới mí mắt cha mẹ, thế thì áp lực cô phải thừa nhận cũng có thể hiểu được.

Lại nói Thu Hồng Đồ để Thu Ý Hàn và Thu Tĩnh Văn cùng về nước vào dịp Tết âm lịch, một nhà đoàn tụ, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này để nói với hai người, phải giữ khoảng cách với mình một chút sao?

Bởi Thu Tĩnh Văn đã đồng ý quản lý nhãn hiệu Angel giúp mình, Thu Hồng Đồ lại càng ngày càng không hài lòng với cô em gái này của mình.

Đến lúc đó thì chỉ sợ hắn sẽ không chỉ làm khó một mình Thu Ý Hàn.

- Thu Hồng Đồ.

Đường Trọng thở dài khe khẽ. Xem ra trước khi Thu Ý Hàn và Thu Tĩnh Văn về nước, mình hẳn phải gặp hắn một lần mới được.

Chỉ là hắn có thành kiến rất lớn với mình, cho dù có gặp mặt thì chỉ sợ cũng không mang lại hiệu quả như mình mong muốn.

Thu Ý Hàn sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ nụ cười.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt bàn tay to của Đường Trọng, cất giọng trong trẻo:

- Em biết anh lo lắng điều gì. Yên tâm đi, em có thể chịu được. Em đã trưởng thành rồi, không phải là đứa trẻ như trước nữa. Rất nhiều năm em đều sống không làm mà hưởng. Áo đưa tới tay, cơm đưa tới miệng. Muốn gì thì cha mẹ lập tức đều đưa tới cho em ngay. Hiện tại nếm thử chuyện muốn gì phải tranh thủ ngay. Có đúng không?

- Thật sự đã trưởng thành rồi.

Đường Trọng vô cùng vui mừng nhìn Thu Ý Hàn, cười nói.

- Anh còn nhớ câu anh hỏi em trước kia không?

Thu Ý Hàn kéo tay Đường Trọng, hai người đi tới bờ sông thì dừng lại.

- Câu gì cơ?

Đường Trọng sửng sốt. Hắn thật sự không nhớ rõ mình đã hỏi Thu Ý Hàn câu gì.

- Lần đó tại bữa tiệc tối đón người mới, anh không nhớ sao?

Thu Ý Hàn hỏi tiếp. Khi hỏi tới vấn đề này, đôi mắt đen láy của cô trở nên sáng ngời, giống như hai viên bảo thạch tỏa sáng trong đêm. Hai má mềm mại của cô ửng hồng như hoa đào tháng ba dưới nắng chiều vậy.

- Anh còn nhớ rõ.

Đường Trọng gật đầu:

- Sao có thể quên được chứ?

- Em cũng vậy. Đó là chuyện dũng cảm nhất trong cuộc đời em. Cả đời này em cũng không quên được.

Thu Ý Hàn vô cùng kiêu ngạo nói.

- Lúc ấy cũng tại anh, nếu lúc đó anh đáng ra phải lên trên sân khấu nói..

- Không, không trách anh được.

Thu Ý Hàn ngắt lời Đường Trọng:

- Thật sự không trách anh được. Tại em. May mắn lúc đó anh không lên sân khấu. Nếu anh lên thì em nghĩ lúc đó em không thể có cách nào giải quyết tốt nhiều chuyện phức tạp như vậy. Nếu lúc đó anh đi lên sân khấu thì em sẽ hào hứng được nhất thời nhưng sau đó lại sẽ mất đi rất nhiều chuyện vui vẻ. Anh có thể bảo vệ được tốt nhưng em lại không tể bảo vệ được tình cảm của chúng ta. Nếu lúc đó anh đi lên sân khấu thì chúng ta nhất định sẽ gặp phải bị kịch rồi, đúng không?

Đây cũng là chuyện lúc đó Đường Trọng lo lắng, không ngờ hiện giờ Thu Ý Hàn đã tự hiểu được.

- Sau đó anh lại nói rất nhiều với em. Anh hỏi em nếu cha, mẹ em phản đối hai ta ở chung, bà ngoại và người thân đều phản đối thì em phải làm sao? Lúc ấy em không thể trả lời câu hỏi này. Em cảm thấy điều đó không có khả năng. Cha, mẹ, bà ngoại đều yêu thương em như vậy, sao bọn họ có khả năng đối xử với em như thế chứ?

Thu Ý Hàn nhìn về phía Đường Trọng, nói:

- Hiện tại em đã nghĩ ra đáp án rồi.

Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười, nói:

- Đáp án là gì thế?

- Đáp án chính là...

Thu Ý Hàn kiễng đôi chân nhỏ, chủ động hôn lên mặt Đường Trọng, hơi thở thơm mát, tiếng nói run run:

- Em yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.