Đệ Nhất Danh Sách

Chương 17




- Hắn muốn thành lập liên minh báo thù sao?

Công Tôn Tiễn cười to cuồng ngạo.

Du Mục cười lạnh, nói:

- Quan Tâm thật sự là tinh ăn đấy. Quan gia bọn họ sập rồi, tự mình báo thù vô vọng nên muốn kéo chúng ta cùng liều mạng với hắn. Dựa vào đâu chứ?

- Chỉ dựa vào chuyện chúng ta có dùng kẻ thù sao?

Công Tôn Tiễn cười nói.

- Chẳng lẽ thế còn chưa đủ à? Cậu không muốn thấy Đường Trọng chết à? Cậu không muốn thấy hắn trắng tay, quỳ xuống mặt đất cầu xin chúng ta tha thứ sao? Lại nói, Quan Tâm tìm cậu đầu tiên cũng có nguyên nhân thôi. Ai bảo mấy ngày trước Du gia các ngươi bị cha con Đường gia hung hảo xảo trá kiếm lợi chứ?

Sát khí hiện lên trong mắt Du Mục, nói:

- Tôi nhất định sẽ đòi lại món nợ này.

Chuyện chòm râu dài, cha của Đường Trọng đi tới đập của nhà Du Mục tại Tấn Tây, vơ vét tài sản Du gia đã truyền ra ngoài với tốc độ nhanh nhất. Danh dự của Du gia mất hết, uy vọng tụt dốc không phanh. Du Mục cảm thấy đây là chuyện sỉ nhục nhất trong đời mình.

Du Mục cảm thấy thằng ranh Đường Trọng kia không ra gì. Thanh niên làm chuyện gì lại phải lôi người lớn trong nhà tới là sao?

Chuyện này giống như hai đứa trẻ con vật nhau, một thằng ngã đau liền về nhà gọi cha mẹ tới làm viện binh, nói là bị người khác bắt nạt... Du Mục cảm thấy Đường Trọng đúng là loại người như thế.

Thua lại không chịu!

Nhưng nhớ tới tổn thất của Du gia, trong lòng hắn liền nhỏ máu.

Năng lực kiếm tiền của hắn tồi nhưng bản lĩnh tiêu tiền cũng không nhỏ. Một khu mỏ, đó quả thực là muốn tính mạng ông già nhà bọn họ. Lão con hoang họ Đường sao lại há mồm to như vậy chứ?

- Cậu thấy đấy. Quan Tâm rõ là thấy chúng ta rất giống nhau nên mới muốn chúng ta ra tay đồng thời, tập trung sức lực vào một chỗ...

Công Tôn Tiễn cũng không để ý tới tâm tình của Du Mục lúc này tồi tệ tới đâu, cứ thoải mái cười to.

- Cậu thì sao?

Giọng điệu của Du Mục không tốt, hỏi lại:

- Tôi từ chối. Công Tôn Tiễn cậu có đồng ý không? Nếu cậu đồng ý rồi thì còn chạy tới bên tôi tìm hiểu tin tức làm gì?

- Tôi à?

Công Tôn Tiễn xua tay nói:

- Tôi và Đường Trọng không oán không thù, sao tôi lại phải xông lên làm vật hy sinh chứ? Không phải chỉ là một mảnh đất bãi tha ma thôi mà. Kỹ thuật không bằng người thì chẳng trách được người khác.

- Thật đúng là lòng dạ rộng lớn đấy.

Du Mục trào phúng.

- Chuyện này cậu không thèm để ý thế chữ trên mông của em gái cậu thì sao?

-...

Nụ cười trên mặt Công Tôn Tiễn biến mất.

Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào Du Mục, vẻ mặt âm trầm giống như lúc nào cũng có thể giết người diệt khẩu vậy.

- Thế nào? Cậu tưởng người khác không biết chắc?

Du Mục cũng không để ý tới thái độ của Công Tôn Tiễn:

- Trên thế giới này không có bức tường nào lại không có gió lùa. Chuyện kia hẳn còn nhiều người biết đấy? Đt? Đường Trọng à? Ha ha ha...

Công Tôn Tiễn không cười.

Hắn rút một điếu thuốc, châm lửa xoạch một cái.

Công Tôn Tiễn rít một hơi dài, sau đó mới dùng giọng nói âm trầm mà tràn ngập ác độc nói:

- Tôi nhất định phải khắc tên tôi lên mặt hắn.

- Công Tôn Tiễn?

Du Mục hỏi.

Công Tôn Tiễn nhìn Du Mục cái, nói:

- Đúng, cái tên tiếng Trung đầy đủ của tôi.

- Thật sự là chờ mong mà.

Vẻ mặt Du Mục dữ tợn cười.

- Đừng lo lắng. Tôi sẽ khắc cả tên cậu lên mông hắn.

- Vậy tôi phải cám ơn cậu trước.

Du Mục cũng không thèm để ý tới chuyện đó.

Công Tôn Tiễn cười hắc hắc:

- Chỉ sợ người không biết sẽ nghĩ là cậu ngưỡng mộ cái mông của hắn thôi.

-...

Du Mục cảm thấy thằng ranh Công Tôn Tiễn này cũng rất hẹp hòi. Không phải chỉ là bị người khác khắc tên lên mông em gái thôi sao? Cũng phải trả thù như vậy sao?

- Cậu nói xem, bọn họ sẽ làm chuyện gì?

Công Tôn Tiễn hỏi.

- Quan Nhất Bình sụp đổ, bọn họ còn có thể làm gì? Chỉ như chó nhà có tang thôi.

- Cũng chưa chắc.

Công Tôn Tiễn nói:

- Quan Tâm luôn có chỗ nhờ cậy. Nếu không thì hiện tại hắn lập tức trốn ra nước ngoài, làm gì còn tâm tư trả thù nữa? Hắn muốn trả thù Đường Trọng, chẳng lẽ Đường Trọng vốn không đi tìm hắn xử lý à? Đường Trọng nuôi cái đám Con chuột đáng ghét kia, bản lĩnh tìm người cũng không tồi đâu.

- Chỉ là một đám súc sinh đào lỗ thôi, chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Du Mục nói:

- Nếu là tôi thì tôi sẽ xuống tay với người bên cạnh Đường Trọng.

- Đối tượng thích hợp nhất đương nhiên là Khương Khả Nhân. Đáng tiếc là lực lượng hộ vệ bên cạnh bà ta vốn đã rất mạnh rồi, lại thêm lão Đường Liệp kia nữa, muốn đối phó cũng không dễ. Những người phụ nữ khác, Đường Trọng sẽ coi trọng sao?

- Có không?

Du Mục ngờ vực:

- Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được rồi.

- Hy vọng Quan Tâm mạnh một chút là được.

Công Tôn Tiễn cười nói:

- Tôi xem phim cũng không thích nhân vật phản diện quá yếu. Yếu quá sẽ không thể hiện được sự mạnh mẽ của nhân vật chính.

- Khiến hắn đau, hắn khóc, khiến hắn chết.

Du Mục mỗi khi nói một chữ, ánh mắt đều lóe lên, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ.

- Khiến hắn xuống địa ngục...

Mưa phùn gió bấc.

Trời đông giá rét tại Paris, nước dưới mái hiên đêm qua, sáng nay đã ngưng kết thành băng. Hoa cỏ trong viên đã bị phủ bởi một tầng băng mỏng, rất lâu còn chưa tan đi.

Mỗi người qua đường đều mặc thật ấm, hận không thể bọc một tầng vải bông lên tầm mắt. Châm thuốc lá tay cũng hơi run run, hà hơi một cái là sương mù tràn ngập.

Đường Trọng thích mùa đông.

Bởi thời điểm mùa đông, hắn có thể mặc quần áo thật mỏng manh đi trên đường nhìn đám người mặc như gấu bắc cực mà nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ và khâm phục.

Đương nhiên cũng rất nhiều người nghĩ là hắn bị thần kinh.

Đường Trọng vẫn nghĩ đây là phương thức ra vẻ tốt nhất.

Nhưng từ khi có thân phận ngôi sao, hắn lại thấy không làm được việc này.

May mắn mà hắn ở nước ngoài, không gặp phải phiền toái như vậy.

Bởi vì người ngoài quốc nhìn người Trung Hoa cũng giống như người Trung Hoa nhìn người ngoại quốc: Trông giống hệt nhau!

Đường Trọng ngồi ở gần cửa kính của một quán cà phê, nhìn khung cảnh vô cùng náo nhiệt phía dưới biểu tượng thiên sứ rất lớn ngoài kia.

Hôm nay là ngày sản phẩm Angel khai trương tại Paris. Tổng giám đốc Angel, nữ họa sĩ Hoa kiều nổi tiếng Thu Tĩnh Văn, nhà thiết kế mẫu nổi tiếng thế giới Lý Ngang, còn cả hội trưởng hiệp hội đồ xa xỉ của Pháp là Hi Phổ Lâm Cách, còn siêu sao quốc tế Bối Thụy có một phần ba huyết thống Pháp, một phần ba huyết thống da đen, siêu sao quốc thế Trung Hoa, Trương Thượng Hân, người thừa kế gia tộc Raffarin đừng đầu về xa xỉ phẩm. Cả đám người tề tụ một đường, đứng trước cửa tham gia lễ cắt băng khai trương.

El Raffarin dù ngàn vạn lần không muốn nhưng đối mặt với vô số phóng viên vẫn phải ca ngợi nhãn hiệu Angle rất nhiều, cũng nói đây là một sản phẩm xa xỉ mà mọi người đáng bỏ tiền.

Trên mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ tươi cười nhưng lời nói ngắn gọn, thật sự không có hứng thú nói. Không ai rõ hơn hắn, nhãn hiệu Angel này được thành lập như thế nào. Cũng không có ai hiểu rõ hơn hắn nhãn hiệu này xuất hiện chính là cắt ra từ máu thịt gia tộc Raffarin bọn họ.

Bọn họ cũng làm hàng xa xỉ, lại đề cử với tất cả mọi người về nhãn hàng phụ kia, thế thì sản phẩm chính của bọn họ phải làm thế nào đây?

Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện ngăn cản nhãn hiệu này xuất hiện, hơn nữa còn bởi thế mà phải trả giá. Đáng tiếc là đối thủ kia âm hiểm giảo hoạt khiến kế hoạch của hắn đều thất bại cả.

Hôm nay là ngày nhãn hiệu Angel khai trương. Vốn hắn cũng không muốn xuất hiện nhưng người đàn ông kia lại tự mình mang thiệp mời tới nhà hắn. Hắn dù muốn từ chối cũng không tìm được cớ gì.

Hoặc nói là muốn từ chối phải cần dũng khí rất lớn.

Mặc áo khoác lông màu trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn lớn màu đỏ, Thu Ý Hàn trông giống như một thiên sứ nhỏ xinh đẹp. Cô ngồi đối diện với Đường Trọng, nhìn Trương Thượng Hân chói lợi trên đài cao, hơi u oán nói:

- Đường Trọng, nếu anh tự đúng ra phát ngôn cho nhãn hiệu Angel thì tốt rồi. Cần gì nhất định phải tìm Trương Thượng Hân chứ?

Đường Trọng hiểu được tâm tư của cô bé này. Lúc ấy mình đã nói, nhãn hiệu này lập ra là vì cô ấy. Hiện tại hắn lại tìm một ngôi sao nữ xinh đẹp tới làm người phát ngôn cho nhãn hàng, trong lòng cô nhất định sẽ hơi bất mãn.

Cô càng hy vọng mình là người phát ngôn. Thiên sứ và ngôi sao không phải là một đôi trời sinh sao?

Đường Trọng cười ha hả nhìn cô, vô cùng yêu chiều nói:

- Cô em không nói sao? Hiện giờ nhãn hiệu mới thành lập, Lý Ngang dẫn theo đội thiết kế đều là dành cho nữ hết. Một ngôi sao nam như anh làm sao lại không biết xấu hổ mà tới phát ngôn cho sản phẩm nữ chứ? Anh có mặc được đâu?

- Thế thì có sao?

Thu Ý Hàn làm nũng:

- Có cả ngôi sao nam phát ngôn cho băng vệ sinh cơ mà. Hắn có dùng được đâu?

-......

Đầu Đường Trọng ướt đẫm mồ hôi. Không gặp một thời gian, sao cô nhóc này nói chuyện lại càng sắc bén thế.

- Đợi tới đồ thời trang nam được thiết kế xong rồi, anh lại tới làm đại diện cho cho Angel được không?

Đối mặt Thu Ý Hàn sáng lấp lánh, vẻ mặt cầu xin.

- Được.

Đường Trọng thật sự không đành lòng từ chối yêu cầu của cô.

Thu Ý Hàn hào sảng xua tay nói:

- Anh là do em mời đến, phí phát ngôn của anh sẽ khấu trừ từ hoa hồng em được chia vào cuối năm.

- Vậy dù sao em cũng phải cho anh một cái giá chứ hả?

Đường Trọng trêu chọc:

- Ngôi sao cũng phải có giá chứ.

Thu Ý Hàn lại suy nghĩ thật, nói:

- Bối Thụy kia được ba mươi triệu đô trong ba năm. Giá của anh phải cao hơn của cô ta mới được. Ba năm bốn mươi triệu đô nhé?

-...

Cô bé này rất coi trọng mình đây. Hiện tại nhiều nhất mình chỉ là một ngôi sao Trung Hoa, Bối Thụy lại là siêu sao cấp thế giới. Tìm cô ta phát ngôn cũng là bởi muốn khai thác thị trường Âu, Mỹ. Sao phí phát ngôn của mình lại cao hơn Bối Thụy được chứ?

- Em mặc kệ.

Thu Ý Hàn hờn dỗi nói.

- Dù sao trong mắt em, anh vẫn là tốt nhất, tốt hơn so với bất cứ người nào khác. akNewLine]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.