Đệ Nhất Danh Sách

Chương 10




Đường Trọng đang chuẩn bị gọi điện cho trợ lý Vương Nhất của Trương Hách Bản thì Vương Nhất lại đẩy cửa bước nhanh vào.

- Đường tiên sinh, không thấy Bản Bản đâu.

Vẻ mặt Vương Nhất lo lắng nói.

- Sao lại thế?

Đường Trọng trầm giọng nói.

- Không biết. Tôi biết hôm nay mọi người có buổi ghi âm. Sắp tới thời gian ghi âm, tôi gọi điện nhắc cô ấy nhưng khi quay số di động thì điện thoại lại tắt máy rồi. Bình thường nếu không có chuyện gì, cô ấy không bao giờ tắt di động.

Vương Nhất là trợ lý của Trương Hách Bản. Ngôi sao cô phụ trách biến mất, tâm tình của trợ lý này có thể hiểu được.

- Vậy cô không tới nhà tìm sao?

Đường Trọng nói.

- Đã tìm rồi.

Vương Nhất giải thích.

- Tôi tưởng Bản Bản tham ngủ, di động hết pin không biết nên mang tài xế Tử Viên đi đón cô ấy. Nhưng nhân viên công tác nói cho tôi biết, sáng sớm Bản Bản đã ra khỏi cửa, không có nhà rồi.

Đường Trọng chau mày.

Hắn biết Trương Hách Bản không mua nhà tại Minh Châu, bình thường đều ở trong biệt thự Tử Viên với Lâm Hồi Âm. Điểm này cũng giống như hắn vậy.

Cô không ngủ trong Tử Viên, cũng không ở công ty, di động tắt máy, vậy thì đi đâu chứ?

Ngôi sao không giống người thường, nếu không nguy trang, đi tới chỗ nào cũng có người chú ý. Cho nên Trương Hách Bản cũng không có nhiều địa phương để đi.

Đường Trọng nhìn về phía Vương Nhất, hỏi:

- Cô ấy có nói là muốn đi đâu không?

- Không có.

Vương Nhất nói.

- Đêm qua quay phim xong, lúc tôi đưa cô ấy trở về, tâm tình cô ấy thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.... Đúng rồi. Tại thời điểm ở phim trường, cô ấy với Lí Thần cũng xảy ra chút cãi cọ. Lí Thần cảm thấy cô ấy đáng yêu, đưa tay véo mặt cô ấy. Cô ấy rất không hài lòng, nói rất ghét hành vi động tay động chân của Lí Thần. Ngoài ra cũng không có chuyện gì khác.

Lí Thần là nhân vật nam chính trong Cận Thân Bảo Tiêu mà Trương Hách Bản đang quay, cũng là một nghệ sĩ nam đang lên hiện này. Cho dù là Lí Thần và Trương Hách Bản xảy ra xung đột nhưng Đường Trọng không nghĩ Trương Hách Bản mất tích lại liên quan tới hắn... Trong ngành giải trí bọn họ rất khác.

Mọi người trong ngành này đều thích nói miệng, thoạt nhìn thì có vẻ tranh đấu kịch liệt nhưng thật ra chỉ ngấm ngầm hại người thôi, không tiến vào giai đoạn thực chất. Nếu trong ngành này mà có kẻ thích ra tay thì ngoài mặt sẽ không rên một tiếng, ngấm ngầm người sống tôi chết không ngừng.

Lâm Hồi Âm nhìn về phía Đường Trọng, không nói gì nhưng Đường Trọng hiểu được ý của cô.

Diệp Thanh Dương cũng không nói Trương Hách Bản không tôn trọng âm nhạc nữa, bắt đầu lo lắng tới an toàn của cô, nói:

- Đường Trọng, mau nghĩ cách đi. Có cần phải nói với Tổng giám đốc Tôn của mấy người một tiếng không? Chuyện lớn như vậy, nếu Trương Hách Bản có vấn đề gì thì chúng ta biết chuyện mà không báo cũng sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.

Đường Trọng xua tay nói:

- Tôi nghĩ cách xem.

Bẩm báo trách nhiệm với Tôn Văn Lâm là để về sau nếu có chuyện thì đỡ có trách nhiệm. Nhưng công ty giải trí Hoa Thanh là của hắn, hắn hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề truy cứu trách nhiệm. Việc cấp bách hiện tại là nhanh chóng tìm được Trương Hách Bản trở về.

Hắn nhìn Vương Nhất nói:

- Cô tiếp tục nghĩ cách liên hệ với Trương Hách Bản, cũng liên hệ với bạn bè cô ấy trong đoàn phim, thử xem bọn họ có biết cô ấy đi đâu không. Nhưng cố gắng dấu diếm, đừng để nhiều người biết. Nếu để phóng viên biết thì không tốt lắm đâu.

- Được, tôi hiểu rồi.

- Để di động bật máy, có manh mối gì thì gọi cho tôi ngay.

- Được.

Vương Nhất quay người rời đi. Đường Trọng nhìn về phí Diệp Thanh Dương nói:

- Hôm nay ngừng ghi âm ở đây nhé.

- Được, chấm dứt ở đây đi.

Diệp Thanh Dương gật đầu:

- Cậu nhanh đi tìm Trương Hách Bản đi. Có gì cần hỗ trợ thì nói với tôi.

- Cám ơn.

Đường Trọng nói.

- Cùng đi.

Lâm Hồi Âm đứng lên, đi phía sau Đường Trọng.

Đường Trọng dừng bước, cười nói:

- Thế không tiện lắm.

Lâm Hồi Âm nghĩ ngợi, cũng không kiên trì nữa.

- Vì sao lại không tiện?

Diệp Thanh Dương sửng sốt trong chốt lát, tò mò hỏi:

- Đường Trọng và Trương Hách Bản đang nói chuyện yêu đương, hiện tại cãi cọ chút sao?

-...

......

Đường Trọng đứng ở cửa, nhìn ánh mắt đề phòng của hai bảo vệ, cười nói:

- Để tôi vào chứ?

Bảo vệ mặt đen trợn mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, không trả lời câu hỏi của hắn. Chẳng qua thái độ của bọn họ đã biểu hiện rõ ràng: Muốn qua cửa này thì phải vượt qua bốn trăm cân thịt chúng tôi đi đã.

- Tôi đi tìm người. Trương Hách Bản.

Đường Trọng cười nói.

- Cô ấy đang ở đây phải không?

- Không biết.

Một tên bảo vệ mặt đen nói vẻ không tốt.

- Anh không thành thực.

Đường Trọng nói.

- Đi nhanh đi. Bằng không chúng tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.

Một gã bảo vệ khác cũng mất kiên nhẫn.

Thằng ranh này có vẻ ngứa thịt, không đánh hắn thì đúng là phải xin lỗi cái khuôn mặt kia và duyên phận mọi người quen biết nhau.

- Tôi thật sự là một người đơn thuần mà.

Đường Trọng bất đắc dĩ nói:

- Tôi không muốn đánh nhau, nếu không sẽ có người mắng tôi là chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Lúc Đường Trọng nói chuyện, hai tay đồng thời vung nhanh tới. Hai gã bảo vệ to lớn còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị túm chặt.

- Tôi đi vào tìm người có được không?

Đường Trọng hỏi.

-...

Hai gã bảo vệ đồng thời bảo trì trầm mặc.

- Cảm ơn.

Đường Trọng cảm kích nói.

- Tôi thích phương thức giải quyết vấn đề hòa bình như thế này.

Hắn đi xuyên qua vị trí hai bảo vệ. Hai gã đàn ông to lớn đứng phía sau hắn đang ôm yết hầu, hô hấp từng hơi.

Cửa phòng còn khóa, Đường Trọng đứng ở cửa, hô lớn.

- Trương Hách Bản.

Không có ai trả lời.

- Xem ra tìm nhầm chỗ rồi.

Đường Trọng nói:

- Phải đi nơi khác tìm thôi.

- Tôi đây. Đường Trọng, tôi ở đây.

Trong phòng truyền ra tiếng nói của Trương Hách Bản.

- Tôi không tin.

Đường Trọng nói.

Vì thế Trương Hách Bản liền chạy bình bịch ra cửa phòng, nói:

- Tôi ở trong này. Tôi ở trong này. Tôi bị nhốt trong này.

Vốn Trương Hách Bản còn đang do dự có nên trả lời hay không. Vừa rồi cô soi gương, phát hiện ra mặt mình rất dọa người.

Nhìn xuyên qua ván cửa, thấy khuôn mặt Trương Hách Bản vẫn còn vết thâm tím, ánh mắt Đường Trọng nheo lại, nói:

- Bọn họ đánh cô sao?

- Không phải.

Trương Hách Bản lắc đầu:

- Mau mở cửa cho tôi ra ngoài đi.

Trên cửa có khóa nhưng tất nhiên không làm khó được Đường Trọng.

Hắn lấy một con dao nhỏ trong túi ra, ngoáy một hồi. Chốt khóa rơi ra, khóa cửa rơi xuống đất loảng xoảng.

Đường Trọng đẩy cửa phòng bước vào. Trương Hách Bản liền lập tức nhào vào lòng hắn.

- Không sao chứ?

Đường Trọng ôm sát thân thể cô, hỏi.

- Không sao.

Trương Hách Bản lắc đầu.

- Người anh lạnh thế.

- Có mà ôm là tốt rồi.

Đường Trọng cười nói.

- Cô ở lại đây hay là theo tôi về?

- Hỏi vô nghĩa. Đương nhiên là theo anh về.

Trương Hách Bản nói. Cô buông Đường Trọng ra, bảo:

- Đi thôi. Chúng ta trở về.

- Cô xác định là đi luôn à?

- Xác định.

Trương Hách Bản gật đầu. Cô bị cha giam lỏng ở đây, ra vào không tiện. Với tính tình của cô đã không chịu nổi từ lâu rồi. Đường Trọng đến đúng là siêu anh hùng cứu cô khỏi cảnh nước lửa.

- Hiện tại đi luôn.

- Ít nhất cũng phải đi đôi giày chứ?

Đường Trọng chỉ vào đôi chân nhỏ trắng trẻo của Trương Hách Bản, cười nói:

- Trong phòng ấm áp cho nên đi chân trần không lạnh. Nhưng ở bên ngoài, đi như vậy không ai chịu nổi đâu.

- Ồ.

Lúc này Trương Hách Bản mới phản ứng, lùi lại đi giày vào.

Biệt thự Tử Viên, tại sô pha trong phòng khách.

- Nhẹ một chút, nhẹ một chút. Đau quá. Ôi không được rồi. Tôi ngất mất.

Trương Hách Bản vừa nói vừa nghiêng vào lòng Đại Đế trẻ tuổi.

- Cô giả vờ cho chân thật một chút được không? Vừa rồi lúc tôi gặp cô thì cô chẳng sao. Hiện giờ bôi thuốc giúp cô thì lại đau thành ra như vậy fa?

Trong tay Đường Trọng đang cầm nước thuốc và miếng bông, nói với Trương Hách Bản đang ngả vào lòng hắn không dậy nổi.

- Anh thật không có lương tâm mà. Tôi đã ốm thế này rồi mà anh còn vạch trần tôi sao?

Trương Hách Bản rất tức giận nói, còn hung hăng nhéo hông Đường Trọng một cái.

- Để tôi chiếm tí lợi thì chết à?

Đường Trọng rất bất đắc dĩ với hành vi lưu manh này của Trương Hách Bản, nói:

- Vậy cô đừng cử động, tôi bôi thuốc lên mặt cho. Nếu không bôi thì hai ba ngày sẽ sưng không hết đâu. Lúc đó cô ra ngoài gặp mọi người thế nào đây?

Trương Hách Bản trầm mặc, ngoan ngoãn nằm đó để Đường Trọng bôi thuốc cho.

- Đường Trọng.

- Hả?

- Làm người có phải quá mệt mỏi không?

Trương Hách Bản hỏi.

Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản quái lại, sau đó nhếch môi nở nụ cười, nói:

- Cô không cần phải hỏi tôi một vấn đề nghiêm túc như vậy có được không? Tôi nghe xong cảm thấy rất quái dị.

- Đường Trọng, tôi không phải là người không tim không phổi như anh tưởng đâu.

Trương Hách Bản không cười, chỉ vào mặt mình, nói:

- Anh có biết là ai tát tôi không? Cha tôi. Anh có biết vì sao ông ấy lại tát tôi không? Vì tôi cho ông ấy tát.

- Trước kia mỗi lần ông ấy nhấc tay muốn đánh tôi, tôi đều chạy tán loạn khắp phòng, kêu to như giết heo. Lúc này tôi không trốn. Tôi cố ý để ông ấy tát.

Đường Trọng không nói gì, chỉ chăm chú bôi thuốc vào mặt cô.

- Cha mẹ tôi rất chiều tôi, cực kỳ chiều tôi. Tính tình cha tôi rất không tốt, mỗi lần đánh tôi đều sấm to mưa nhỏ, cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng khi ông ấy đánh anh trai tôi thì đúng là đánh thật, có một lần đánh tới nát mông anh ấy.

- Tôi cũng không phải không có lương tâm như bọn họ nghĩ. Tôi biết bọn họ khó khăn. Bọn họ đã làm sai nhưng bọn họ vẫn là cha, mẹ, anh tôi. Tôi không muốn bọn họ bị tổn thương, cũng không muốn anh bị tổn thương.

- Cuối cùng cô vẫn lựa chọn tôi, đúng không?

Đường Trọng cười hỏi.

- Đúng.

Trương Hách Bản gật đầu:

- Tôi lựa chọn anh, cũng bởi là vì anh đúng. Tuy anh đối xử với tôi không tốt, còn thường xuyên mắng tôi là béo, nói tôi ngốc nhưng tâm địa của tôi thiện lương phi thường. Tôi làm sao lại vì giúp người nhà mà bán đứng một người vô tội được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.