Để Người Cười

Chương 1: Trường học kỳ lạ (1)




Mộc Hoàng mở mắt ra, nhìn người đang ngoài cười nhưng trong không cười -Phong Vân kia liếc mắt một cái, cắn răng lạnh lùng tiếp nhận chén trà .

Phu nhân, phu nhân cái con mẹ nó .

Chén trà chạm tay , Mộc Hoàng lạnh lùng liếc mắt một cái.Màu sắc nước trà xanh đậm mang theo nhiều điểm trắng nõn.Mộc Hoàng thấy vậy nhướng mày, chao nhẹ một cái, nhìn màu sắc của nước trà , cùng với với nồng đậm hương khí lan tỏa .

-“Quỷ mạn đà la.” Mộc Hoàng nheo mắt lại .

Cái trò này, Khi mười tuổi cũng không biết trải qua bao nhiêu lần .Thậm chí so với cái loại này còn cao cấp hơn . “Quỷ mạn đà la.” Bất quá này ở nơi của hắn cũng có thể được xếp vào hàng thượng độc dược , bình thường thử độc căn bản tra không được.

Mộc Hoàng thấy vậy lạnh lùng chau mày .Quay đầu nhìn mắt Phong Vân.Ở trong phủ công quốc có người hạ Phong Vân “Khinh la hương”.Quý phi nơi này hạ nàng ‘’quỷ mạn đà la’’.Hai cái loại này , tách ra ăn tuy rằng đều độc, nhưng là cũng không đến mức khiến người ta chết ngay được.Nhưng “Khinh la hương” nếu cùng “Quỷ mạn đà la” …hỗn hợp cùng một chỗ uống phải ,thì hậu quả……

Rõ ràng vị quý phi này cùng Phong Vân nhị thẩm là cùng một phe.Người muốn Phong Vân phải chết thật đúng là không ít đâu.

Phong Vân thấy Mộc Hoàng lạnh lùng nhìn qua, chỉ biết người này đã phát hiện ra .Lập tức liền nắm lấy tay Mộc Hoàng lắc lắc nhẹ , một bên nhìn Mộc Hoàng , ngay sau đó chậm rãi không chút để ý uống xong chén trà kia .

Mộc Hoàng thấy vậy mặt càng lạnh , một tia biểu tình đều không có, nữ nhân này chính là có uống xuống cũng không xảy ra chuyện , hắn cũng lười để ý tới chuyện nàng muốn làm.

Hắn trực tiếp buông chén trà trong tay .Hắn không sợ độc này , bất quá hiện tại thời điểm này thân thể đúng là không tốt, biết rõ có độc, hắn còn đi uống, trừ phi hắn điên rồi.

-‘’ Trà ngon , thật sự rất thơm .” Phong Vân cũng không bắt buộc Mộc Hoàng uống, cười nói bình phẩm mấy câu .

-“Phong Vân nếu thích thì cứ uống thêm .” Vị quý phi kia tươi cười đầy mặt.

-“Tốt lắm, cũng đừng ép buộc mình ở nơi này của bản cung, ngươi còn chưa có đi bái kiến quốc chủ đâu, muộn thì không tôn kính , còn không mau đi.” Vương hậu thấy vậy phất phất tay, hướng Phong Vân nói.

Phong Vân nghe thấy vội vàng buông chén trà trong tay , đứng lên nói:“Cũng không phải , cùng nương nương trò chuyện nên đã quên thời gian , Phong Vân xin cáo lui ‘’

Vừa nói vừa túm lấy Mộc Hoàng đứng dậy .Vương hậu luôn nghĩ Phong Vân đã tạo cho quốc chủ ấn tượng tốt , thấy vậy gật gật đầu, thúc giục Phong Vân mau đi cho sớm.Phong Vân lôi kéo tay Mộc Hoàng, từ biệt các vị phi tử, nghênh ngang hướng tiền điện của quốc chủ đi đến.

Ven đường thoang thoảng mùi hoa Điểu Ngữ , từng cơn gió nhẹ thổi qua, mùi thơm lại càng nhàn nhạt nơi mũi.

-“Vẫn là hoa đào trong cung là đẹp nhất .” Phong Vân y tư thái phong lưu đầy mình, vẻ mặt vui sướng cùng thả lỏng.

Mộc Hoàng đi ở bên cạnh nàng, nghe thấy lời của nàng liền hừ lạnh một tiếng:“Ếch ngồi đáy giếng.”

Phong Vân lé mắt nhìn Mộc Hoàng, hạ giọng cười nói:“Biết, biết, ngươi là có lai lịch lớn , bất quá ta hiện tại tâm tình hảo, không so đo với ngươi .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.