Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 18: Siêu sao thích ăn quà vặt (2)




“Đám người kia chặn đường cướp bóc, nói là người của các ngươi.” Bạch Cảnh lạnh mặt trực tiếp nói, hắn mới không cố kỵ nhiều thứ như Tiêu Táp, dù sao hắn chính là tính tình không tốt, mà hắn còn rất muốn nhìn xem, những người trước mặt này nói cái gì.

Sở Dịch cẩn thận đánh giá bọn cướp, ánh mắt lóe tia uy hiếp, quay đầu nói với Bạch Cảnh: “Có chút quen mắt, không nhớ rõ, dân cư căn cứ chúng ta tương đối nhiều, à mà, mấy hôm trước có một đội ngũ nghe nói đi Cảnh Táp thành, đúng rồi, các ngươi từ chỗ nào đến đây, như thế nào lại gặp bọn họ, phụ cận Cảnh Táp thành trị an nổi tiếng tốt, mà ngay cả chúng ta cũng được ăn theo.”

Bạch Cảnh tức đến vui vẻ, nghe hắn nói lời này không chỉ biến đổi phương thức khích lệ Cảnh Táp thành, còn quanh co lòng vòng hỏi thăm lai lịch của bọn họ, nguyên bản trước khi lại đây, hắn đã nghĩ muốn làm lớn một hồi, không chỉ muốn đem người đuổi ra khỏi phạm vi quản lý của Cảnh Táp thành, chưa nộp vật tư cho bọn họ còn muốn làm đầu lĩnh trong khu vực của hắn, dám đào góc tường của hắn, không muốn sống chăng, ai biết bọn họ vừa tới, người ta đã thu thập đến sạch sẽ, cho dù là thấy hơi tiền nổi máu tham, không biết dị năng giả không gian là ai, cho dù đem người giết hết, hắn cũng không có cách.

Mà khiến Bạch Cảnh buồn bực nhất vẫn là thái độ nói chuyện của người này, nhìn người ta ôn tồn tận chức, hắn muốn làm khó dễ ngược lại biến thành ỷ thế hiếp người, đáng hận nhất chính là đám cươpx phía sau, lúc trước không phải nói rất hăng sao? Lúc này sao lại như người câm, nghẹn hắn nửa vời, bây giờ trong bụng đều là lửa giận.

Người tới thấy tốt liền dừng, trong lòng biết bọn họ là dị năng giả cấp 1, cũng không dám quá mức làm càn, chỉ suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc hai người này có lai lịch thế nào, cười nói: “Thực xin lỗi hai vị tiên sinh, xin hỏi còn có chuyện gì khác sao? Có cần đến đăng ký hay không?”

Ngữ khí hoàn toàn công thức hóa khiến người có cảm giác một quyền đánh vào đám bông, lần đầu tiên , Bạch Cảnh có cảm giác đau răng.

Trong lòng Tiêu Táp hiểu được, thực rõ ràng là giúp bọn cướp chối tội, người ta hạ quyết tâm mặt dày không nhận mà ngay cả bọn cướp nếu không tự thừa nhận, hắn cũng không thể vu oan giá họa người ta, kiên quyết đổ tội lên đầu người khác, chính là ánh mắt uy hiếp vừa rồi của người này, thật coi hắn mù sao, quang minh chính đại mà không đặt hắn vào mắt.

“Ta muốn gặp lão đại của các ngươi.” Tiêu Táp trầm giọng nói, trong lòng một trận buồn bực, thập phần nghĩ không rõ, lão đại cái căn cứ này thoạt nhìn có vài phần đầu óc, vì cái gì lại không quản lý không được để bọn chúng là chuyện ngu xuẩn chặn đường cướp bóc.

Lão đại của chúng ta rất bận, bất quá đã có người chặn đường cướp bóc còn giả mạo người của chúng ta, hai vị tiên sinh xin yên tâm, chuyện này nhất định sẽ hảo hảo xử lý, không biết các ngươi là…” Người tới dừng một chút lại nói tiếp: “Xin hỏi tên của các ngươi? Ta sẽ đi vào thông báo cho lão đại.”

Đến, người ta nói lời này thật hợp tình hợp lý, nếu bọn họ không giới thiệu ngược lại sẽ có vẻ cố tình gây sự, mạt thế tới nay, hai người lần đầu tiên chịu thiệt trên vấn đề ăn nói, đã luôn thuận buồm xuôi gió, Tiêu Táp khó có dịp thấy hứng thú, nói thật, hắn còn thật muốn gặp lão đại của bọn họ, không thể không nói, kia thật đúng là một nhân tài.

“Chúng ta là người của Cảnh Táp thành, đám người kia giả mạo làm cháu trai của thành chủ, bất quá theo ta được biết, thành chủ Cảnh Táp thành anh minh quả quyết cũng không có thân thích không nên người như vậy.” Tiêu Táp thản nhiên nói, đối với lão đại của bọn họ dâng lên vài phần ý tứ thăm dò, không nói đến căn cứ người ta như thế nào, chỉ bằng da mặt dày như thế này, nói dối này, cùng với một bang trộm cướp tới đây ngay cả rắm cũng không dám thả, từng người từng người đều nhụt chí, liền phần công lực trấn áp này cũng khiến Tiêu Táp bộ phục trong đáy lòng.

Bạch Cảnh liếc Tiêu Táp một cái, hé miệng cười nhạt, nghe lời mèo khen mèo dài đuôi của y, thật đúng là không hàm hồ.

Tâm niệm Sở Dịch vừa động, thực lễ phép hàn huyên: “Nguyên lai là người Cảnh Táp thành, chúng ta chính là hàng xóm, xin mời.”

Tiêu Táp nhướng mày, gì cũng chưa nói, cất bước theo sau Sở Dịch, Bạch Cảnh bĩu môi, này nha vừa mới rồi còn nói đi thông báo, lúc này lại trực tiếp dẫn bọn họ tới cửa, hắn chẳng sợ muốn giả bộ như thế nào cũng phải diễn kịch đến cùng chứ, cái cảm giác này thực bực mình, lửa giận mà không có chỗ phát, Bạch Cảnh thực rõ ràng cảm ứng được, người đề phòng chung quanh tựa hồ giảm đi một ít, nói nghe tốt thì là thức thời, nói không tốt, Bạch Cảnh lúc này càng là muốn tìm cơ hội tìm ngược đánh một trận, thật sự là khiến người nghẹn khuất.

Sở Dịch khiêm tốn cười cười, lộ ra ánh mắt biết rõ, nếu đã hỏi được lai lịch hà tất phải làm bộ làm tịch, dù sao bọn họ cũng đã tính toán đi Cảnh Táp thành, chuyện ngu xuẩn như sẽ rách da mặt, người thông minh tự nhiên sẽ không làm. Huống chi, lần này đấu cờ, bọn họ đã chiếm được thượng phong, lão đại nói thật là chuẩn, trừ phi người đến là sát nhân cuồng, hoặc là man không nói đạo lý, nếu không, chỉ cần bọn họ có lý, người ta vô luận như thế nào cũng khẳng định sẽ không làm khó dễ, mạt thế tuy không nói đạo đức gì đó nhưng đối với người có gia nghiệp mà nói, hai chữ thanh danh vẫn cần cố kỵ, bằng không chỉ bằng hai người, sau lưng không có tiếp viện, không có chỗ dựa vững chắc, Sở Dịch thực tin tưởng phân tích của lão đại, nếu là chỉ có hai người, cho dù là dị năng giả cấp 1, khẳng định cũng không có can đảm trực tiếp giết tới cửa.

Bạch Cảnh một đường đi tới, đánh giá mọi nơi, không thể không nói, căn cứ bọn họ đề phòng thực rời rạc, thấy mình và Tiêu Táp cũng không có một chút căm thù, ngược lại thực vui vẻ chào hỏi, bộ dáng nhìn thể diện, ngoài cười nhưng trong không cười, nói đến thúc ngựa nịnh nọt, thái độ không có một tia thành ý còn khiến người không tức giận nổi, dù sao người ta nói đều là lời hay.

Bộ dáng nhìn chật vật, đôi mắt trông mong nhìn bọn họ giống như nhìn thấy cứu tinh, Bạch Cảnh có tâm tìm ngược cũng không được một lần làm đại hiệp, hảo tâm hỏi có chuyện gì, kết quả là người ta nửa ngày cũng không rặn được một câu, đáng khinh nhìn Sở Dịch, ấp a ấp úng, Bạch Cảnh tức giận, khó có một lần hảo tâm, người ta còn không lĩnh tình, rõ ràng thấy chết mặc kệ, nếu hắn nói, ở giữa mạt thế cá lớn nuốt cá bé, ngay cả bản thân cũng không biết phản kháng chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác sao? Ngẫm lại đối với lão đại căn cứ này ngược lại lại có vài phần bội phục, mặc kệ hắn là người tốt hay kẻ xấu, ít nhất có thể làm ra cục diện như thế, còn khiến cho mình nghẹn khuất, phần công lực này, phần đầu óc này, Bạch Cảnh tự cho là, phần tâm cơ này, hắn chính là kiếp sau cũng không học được!

Sở Dịch tùy ý Bạch Cảnh đi loạn, chỉ ở bên cạnh cười cười, mà còn rất tận chức trách giải thích: “Bọn họ đã sớm ngưỡng mộ Cảnh Táp thành, biết các ngươi tới trong lòng quá kích động, hai vị đừng trách móc, chúng ta căn cứ nhỏ đều chưa thấy qua bộ mặt thành phố lớn.”

Bạch Cảnh không nói, đột nhiên nhớ tới một câu chí lý, thủ đoạn mềm dẻo giết ngưới, thật đúng là vừa không thấy máu lại khó chịu, biết rõ Sở Dịch nói dối lại không có bằng chứng phủ nhận, hắn hiện tại thật muốn đem bọn họ giết hết.

Tiêu Táp nắm tay hắn, trong lòng biết tiểu Cảnh buồn bực, kỳ thật đừng nói tiểu Cảnh, bản thân hắn cũng buồn bực, hắn tình nguyện làm lớn một hồi còn hơn.

Tâm tình bọn họ Sở Dịch như thế nào không biết, lại càng thêm kiên định quyết tâm giao hảo, thái độ cũng càng thêm khiêm tốn, đối mặt với tình huống như vậy, Bạch Cảnh còn có thể thế nào, không đánh người tươi cười, người ta không nịnh nọt, không a dua, không dấu vết lấy lòng, chẳng lẽ hắn thật là man không nói lý, cho người ta cái bạt tai?

Đi vào phòng tiếp đãi của căn cứ, Bạch Cảnh thở ra một hơi, dọc theo đường đi thấy thái độ cung kính của mọi người với Sở Dịch, không cần đoán cũng biết Sở Dịch tuyệt đối không phải là hộ vệ canh cửa bình thường, phái nhân vật như vậy tới tiếp đón, lão đại căn cứ này đúng là để mắt bọn họ.

Tiến vào phòng, mặt Bạch Cảnh càng đen, chưa gặp qua căn cứ nào đơn sơ như vậy, phòng tiếp khách ngoài mấy cái bàn ghế thiếu chân không nói đến nước trà điểm tâm, ngay cả khăn trải bàn, bình hoa cũng không có, bất quá người trong phòng rất nhiệt tình thấy bọn họ liền mời ngồi, mà còn chuyên môn chọn ra hai cái ghế thoạt nhìn khá toàn vẹn.

Lão đại ngồi ở tấm ván gỗ trung tâm, phòng bố cục rất tốt, bài trí trong phòng ngay cả xóm nghèo trong Cảnh Táp thành cũng không bằng, trong phòng thật sạch sẽ, nhạn quá bất lưu mao( nhạn bay qua không để lại một cọng lông), vừa thấy liền biết vừa thu thập không bao lâu, đây là sợ bọn họ thấy hơi tiền nổi máu tham đi.

Vẽ mặt, tuyệt đối là vẽ mặt, Bạch Cảnh giận run cả người.

“Chào hai vị, ta là Trương Thu Thành, tất cả mọi người đều là lão hàng xóm, hôm nay là ta tâm tiểu nhân, xin đừng trách móc.” Trương Thu Thành lên tiếng giải thích trước.

Đôi mắt Bạch Cảnh hơi nheo lại, đồng tử co rút mạnh, sát khí lóe qua: “Ngươi là Trương Thu Thành?”

“Đúng, là ta, nguyên lai vị tiên sinh này đã nghe qua tên của ta.” Trương Thu Thành cười nói, ngữ khí cùng vừa rồi không chút thay đổi, chính là sâu trong đôi mắt cất dấu đề phòng, thực rõ ràng cảm nhận được sát khí của Bạch Cảnh, không khí trong phòng cũng không hòa hợp như trước, hết sức căng thẳng.

“Trương Thu Thành đại danh đỉnh đỉnh, trẻ nhỏ ba tuổi cũng nghe qua.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, nhìn Trương Thu Thành từ trên xuỗng dưới, hắn nói câu này là lời thật, đại danh Trương Thu Thành, đời trước Bạch Cảnh không chỉ nghe được sau mạt thế, ngay cả trước mạt thế đó cũng là một nhân vật truyền kỳ, sinh sống ở cô nhi viện, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xử lý lão đại tập đoàn chính mình thượng vị, thành lập công ty mới, quang minh tham ô công khoản ước chừng 23 triệu, đây chính là một nhân tài khó lường, bằng không làm sao có thể tiến vào ngục giam tội phạm trọng hình, mà sau mạt thế, hắn nhớ rõ, đời trước thẳng đến lúc mình chết, Trương Thu Thành vẫn là nhân vật một phương.

“Qúa khen, chỉ là chút lời đồn mà thôi, không đáng nhắc tới, hai vị hôm nay tới không biết là có chuyện gì, ta bất tài, tuy chỉ là dị năng giả cấp 1 nhưng nếu có thể giúp đỡ, nhất định sẽ làm hết sức.”

“Vậy không cần đến, nam nhân của ta là dị năng giả cấp 2, chỗ nào cần ngươi hỗ trợ.” Bạch Cảnh khinh thường, lạnh lùng nhìn Trương Thu Thành, muốn dùng dị năng giả cấp 1 đến áp hắn, cửa cũng không có đâu.

Tiêu Táp thở dài không biết làm sao, tuy rằng thật cao hừng xưng hô Bạch Cảnh cho hắn, nhưng là tiểu Cảnh a, ngươi cũng biết, ngươi vừa rồi mở miệng liền tự giới thiệu.

“Nguyên lai là Tiêu tướng quân, nói vậy vị này là Cảnh thiếu đi, hạnh ngộ.” Đầu óc Trương Thu Thành xoay chuyển một vòng liền biết hai người trước mặt này là ai, dị năng giả cấp 2 của Cảnh Táp thành có hai người, ngoài Tiêu Táp và Bạch Cảnh ra, hắn nghĩ không còn ai rảnh rỗi như vậy, sẽ đến xen vào chuyện của người khác mà thái độ còn kiêu ngạo như vậy.

Trong lòng Bạch Cảnh tức giận lại không thập phần để ý, biết bọn họ là ai thì như thế nào, Trương Thu Thành nổi danh thức thời, hắn không tin, người này dám có động tác nhỏ gì.

Bạch Cảnh đoán thực chính xác, mới rồi còn không khí khẩn trương, nháy mắt trầm lắng lại, Trương Thu Thành ảm đạm cười: “Đã sớm nghe nói đại danh Cảnh Táp thành, vẫn luôn muốn đi nhìn một chút, chỉ tiếc ở đây nhiều người còn một số chuyện chưa làm xong, dọn dẹp cũng bận rộn cho nên mới kéo dài tới hiện tại, không nghĩ tới lại có cơ hội hội ngộ với thành chủ, thật đúng là vinh hạnh, không biết Cảnh Táp thành hiện tại có còn chỗ trống hay không, cho huynh đệ chúng ta một chỗ sống tạm.”

“Trương tiên sinh nếu có tâm, hoan nghênh tới.” Tiêu Táp thản nhiên nói, đối với Trương Thu Thành tỏ ra yếu thế tiếp thu, hiện tại quy mô Cảnh Táp thành đã ổn, không sợ hắn bày ra trò gì, ngay cả trước kia có chút tâm tư nhỏ, thay đổi lập trường để nghĩ, bản thân hắn cũng sẽ làm ra động tác tương tự, hắn rất tự tin, Trương Thu Thành làm thuộc hạ của hắn cũng sẽ không làm ra được gì, mạt thế chỉ có cường giả vi tôn.

Bạch Cảnh rất không vui, lạnh lùng nói: “Miếu nhỏ không chứa nổi bồ tát lớn” Trương Thu Thành tuyệt đối không phải là một kẻ an phận, cho dù chỉ có một chút nguy hiểm, hắn cũng phải bóp chết ngay lúc manh nha.

Trương Thu Thành biến sắc, không chút nào che dấu thần sắc âm ngoan, đối phó với dị năng giả cấp 2 là có chênh lệch nhưng ở trên địa bàn của hắn nghĩ muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng như vậy.

Trong phòng thực im ắng, dễ dàng có thể nghe thấy tiếng đồng hồ, tíc tắc tíc tắc….

Là bom, mà còn cố ý để cho bọn họ biết là bom hẹn giờ, nói không chừng trong chỗ tối còn che dấu điều khiển bom, mặt Bạch Cảnh tối sầm, thầm mắng một tiếng kẻ điên, nói cong liền cong, nói trắng ra: “Ngươi thực âm hiểm, ác độc, trong lòng cũng tính kế rất nhiều, còn không an phận, đem ngươi thu vào căn cứ, nói thật ta lo lắng cũng không đồng ý, bất quá nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi liên hệ với B thị, ở đó phát triển như thế nào cũng tốt hơn so với Cảnh Táp thành, mà còn có ba ta làm chỗ dựa, ngươi thấy thế nào?”

Trương Thu Thành nở nụ cười thực vừa lòng kiệt tác của mình có tác dụng, đối với việc Bạch Cảnh châm chọc cũng không để trong lòng, chỉ hiếu kỳ đề nghị, biết rõ mình cũng không phải là người tốt gì còn đề cử cho hắn đến bên cạnh cha mình, vị Bạch thiếu gia này rốt cuộc là có tâm tư gì, thản nhiên nói: “Đi B thị, ngươi yên tâm?”

Bạch Cảnh âm thầm suy tư, vốn là nói hươu nói vượn, giờ nghĩ lại liền cảm thấy đây là chủ ý tốt, như vậy, tai họa so với giết còn không bằng lưu lại cho người khác, mà nếu hôm nay muốn giết hắn, chỉ sợ phải tốn vài phần thực lực, người này không chỉ là một đầu sói mà còn là một đầu sói không muốn sống, không chỗ nào cố kỵ, không phải là không có chỗ dựa vào, mà là cái gì cũng không quan tâm, cho nên, hắn lớn gan, hắn hồ tác làm bậy, hắn căn bản không để mạng người ở trong mắt, từ đầu đến đuôi là một kẻ điên.

“Ta là con riêng, vợ của ba ta không phải là mẹ ruột, ngươi đi B thị ta thực yên tâm, mà ta còn dốc hết khả năng giúp ngươi, đạt chức vị cao hay không vậy phải xem bản lĩnh của ngươi.” Tốt nhất là có thể quấy động bãi nước đục kinh đô.

“Ngươi không sợ ta liên thủ với mẹ lớn của ngươi?”

“Ngươi? Chu gia đông người thế lớn, chỉ cần không phải là thằng ngốc, chỉ bằng những người này của ngươi nói liên thủ…” Bạch Cảnh cười lạnh, ý tứ đằng sau không cần nói cũng biết, Chu gia tuyệt đối chướng mắt Trương Thu Thành, cho nên trừ bỏ Bạch cha ra, hắn còn có thể đầu phục a.

“Được, ngươi thuyết phục được ta, chính là ta dựa vào cái gì để tin ngươi.” So sánh với Cảnh Táp thành, Trương Thu Thành đúng là động tâm với kinh đô, hiện nay kinh đô thế cục loạn, muốn đục nước béo cò đúng là thời cơ.

“Ta hiện tại liền điện báo cho ba ta, thân phận của ngươi cũng có thể sửa sửa một chút, còn có thư điều nhiệm, ngươi muốn chức vụ gì, làm việc ở đâu, ngươi hiện tại liền quyết định hay là chờ đến sau khi tới kinh đô cùng ba ta thương nghị lại.” Bạch Cảnh làm việc sảng khoái, đối với Trương Thu Thành hắn cũng không có ác cảm quá lớn, nhưng là tuyệt đối không thích, có thể giải quyết sớm chút là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.