Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 7




Tháng ba, nhiều loài hoa đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Ngay lúc này lại đang là thời điểm hoàng kim của mùa xuân, trong thành phố đã sớm tràn đầy một mảnh xuân tình dào dạt, hơn nữa, trong tháng này, việc học hành cũng không còn bận rộn như mấy tháng trước nữa, có thể tận tình hưởng thụ hơi thở của mùa xuân.

Trong sân trường, nước Nhật Bản vì tình hữu nghị tặng cho vài cây hoa anh đào hừng hực sắc hồng, ngẫu nhiên một vài trận gió thổi tới, tuyết anh bay múa, loạn hoa mê mắt.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có tâm để thưởng thức cảnh đẹp như thế này, có đôi khi cảnh đẹp cũng không thể làm lòng người đang rối rắm trở nên bình thản được, ngược lại còn có kẻ nảy sinh khó chịu. Tâm tình hiện tại của Tô Hoài Quang chính là như vậy.

Bực bội vuốt ve cánh hoa, Tô Hoài Quang dưới tàng cây đứng dậy. Đã bắt đầu học kì của tháng ba, thân làm một thí sinh, Tô Hoài Quang không hề có chút tự giác nào, hắn cũng không muốn thi vào trung học. Cái chỗ mà anh hai của hắn đang học, trường trung học W là trường tốt nhất trong thành phố, có thể thi được vào trường này đều là nguyện vọng của tất cả bậc phụ huynh, nhưng hắn biết rất rõ rằng lấy học lực của hắn hiện tại thì khả năng vào được trường đó là 0%, mà ngay cả vào một trường trung học bình thường cũng tương đối khó khăn, thêm điều nữa chính là……..hắn không bao giờ muốn tiếp tục đứng dưới cái thế giới vĩ đại mà anh trai của hắn lại là người đứng đầu nữa.

Ngày hôm qua, hắn đã nói những dự định trong lòng ra cho ba hắn biết, rằng hắn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đi học trường kĩ thuật vi tính, bởi vì hắn cảm thấy mình có thiên phú về máy tính, tuy rằng chưa có trường đào tạo hệ chính quy, nhưng hắn cũng muốn có thể học được mấy thiết kế vài hệ thống đơn giản. Nhưng quyết định đó của hắn lại rước lấy cơn tam bành của ba, nói hắn cái gì là không có tiền đồ, mê muộn mấy cả ý chí, rồi lại lấy anh trai ra mà so sánh, nói hắn không đáng một đồng.

Càng nghĩ càng tức, Tô Hoài Quang xoay người đi ra khỏi trường, đối với tiếng chuông vào tiết chói tai coi như không nghe thấy. Chỉ là một trường trung học bình thường, bảo vệ gác cổng cũng không tự giác làm việc, Tô Hoài Quang có thể thoải mái bước ra khỏi cổng.

Thẩn thờ bước đi trên đường không có mục đích, Tô Hoài Quang quyết định đi xem phim để giết thời gian, bây giờ mà trở về nhà chẳng khác gì tuyên bố với thiên hạ là mình trốn học, hắn vẫn chưa ngu đến mức như vậy.

Đứng trước cổng rạp chiếu phim ồn ào, Tô Hoài Quang không khỏi nhíu mày, poster phim tình cảm, giới thiệu rất khoa trương………. Nhưng nội dung thật nhàm chán, trong lòng thầm đánh giá, Tô Hoài Quang chỉnh lại cái mũ lưỡi trai trên đầu rồi chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc gọi hắn lại.

Là gã ? Nhìn thấy người gọi hắn là Chu Hưng, Tô Hoài Quang không khỏi nhăn mặt. Hắn đã lâu rồi không đi tìm bọn Chu Hưng, dù sao hắn với bọn họ cũng không phải là người cùng thế giới, lúc trước qua lại cũng vì nhàm chán, muốn tìm kích thích thôi, hơn nữa, hiện tại hắn bắt đầu chán ghét lòng tham không đáy của bọn họ, tuy hắn có tiền, nhưng không có nghĩa là phải cung cấp để nuôi dưỡng cái bọn quỷ hút máu này. Tuy không có chủ động gặp mặt, nhưng nếu đụng phải, thì cũng phải đối mặt, hắn không nghĩ sẽ trốn tránh.

Đang suy nghĩ, Chu Hưng đã đi tới khoác vai hắn.

« Anh Hưng. » Cười lên tiếng, Tô Hoài Quang đang cố gắng suy nghĩ cách nào đó để thoát thân.

« Làm sao vậy ? Rầu rĩ không vui, ai đã chọc đến đại thiếu gia của chúng ta, anh liền đi xử tên đó để cho em hết giận. » Chu Hưng cười cắn lấy cái lỗ tai của Tô Hoài Quang, hơi thở hôi thối phun sau gáy Tô Hoài Quang.

« Không…….không có gì. » Tô Hoài Quang dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, tâm tư không che giấu được toàn bộ viết hết trên mặt, bị Chu Hưng nhìn ra liền cảm thấy hoảng loạn, vội vàng đáp lời, bước chân cũng lặng lẽ thụt lùi về phía sau, muốn tránh đi cái kẻ gian xảo đó.

Hành động của Tô Hoài Quang làm sao thoát khỏi mắt của Chư Hưng, hai tháng này Tiểu Quang không đi tìm bọn họ, hắn đã có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Chu Hưng là một người đồng tính, nhưng lại là người rất ác liệt, không biết tiết tháo, gã thích nhất là tìm những thiếu niên xinh đẹp để xuống tay. Tuy rằng không anh tuấn bằng anh trai của hắn – Tô Hoài Dương, cũng không thanh tú như Âu Vãn Quân, nhưng gương mặt vẫn thừa hưởng được gien tốt của cha mẹ, có nét động lòng người. Chu Hưng bất quá chỉ xem hắn chính là cái hũ đầy tiền mà thôi, hơn nữa lúc này đây, gã còn muốn lợi dụng hắn để hoàn thành một việc trọng yếu hơn : lợi dụng Tô Hoài Quang, bức Tô Hoài Dương rời khỏi Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương một tấc cũng không rời làm cho gã khó tìm được cơ hội để ra tay, chỉ cần không có Tô Hoài Dương, gã tự tin sẽ đem Âu Vãn Quân nắm gọn trong tay, vẻ đẹp quật cường của Âu Vãn Quân sớm đã châm ngòi cái ý đồ dã thú điên cuồng của Chu Hưng…..

« Lại bực bội chuyện của anh trai sao. » Chu Hưng cố tình thân mật sờ tóc của Tô Hoài Quang, trong mắt đầy dã kế mưu đồ, cái bẫy lặng lẽ bắt đầu bày ra.

« A…. Ân. » Không tìm thấy cớ để rời đi, Tiểu Quang vội vàng bước lên bậc thang đã dựng sẵn của gã.

« Muốn anh Hưng giúp em trút giận không a ? »

« Không….. Đừng ! Anh Hưng, anh đừng động vào hắn, anh trai của em hắn. . . . . . . » Cho dù có ghen tị oán hận như thế nào, Tô Hoài Quang vẫn hướng về anh mình, dù sao thì hắn cũng là người đối xử với mình tốt nhất trong nhà, nhưng là ba và mẹ.. ….. Bởi vậy không tài nào thích hắn được, nhưng chưa hề có ý nghĩ sẽ tổn thương hắn…….. Hiện tại nghe thấy Chu Hưng muốn đụng đến anh trai của mình, nói không lo lắng chính là giả.

« Yên tâm, vì là anh trai của Tiểu Quang, cho nên anh Hưng sẽ không làm hắn bị thương đâu, nhưng em không muốn làm cho ba với mẹ em chán ghét hắn một chút sao, hắn lúc nào cũng là giả làm bé ngoan trong mắt họ, như vậy đối với Tiểu Quang không công bằng nha. » Chu Hưng cười hề hề dụ dỗ.

Cái gì………….. Nghe thấy lời nói của Chu Hưng, Tô Hoài Quang ngây ngẩn cả người, trực giác của hắn cảm thấy bất an. Nhưng anh trai chỉ giả vờ làm bé ngoan ? Qua mặt cả ba mẹ? Tô Hoài Quang bị ý tưởng này hấp dẫn, hắn muốn biết ! Chu Hưng nhất định sẽ biết chút gì đó. Ngẩng đầu nhìn gã, dùng ánh mắt ý muốn nói là hắn đồng ý.

« Đi, có thứ tốt cho em xem nha. » Thấy Tô Hoài Quang đã dao động, Chu Hưng khoác lấy bả vai của hắn dẫn đến căn phòng mà gã thuê…..

Từ trong phòng Chu Hưng đi ra, Tô Hoài Quang cảm thấy mờ mịt, ánh nắng tháng ba chiếu trên người chỉ mang cảm giác lạnh như băng, tâm trí vẫn còn bần thần sau khi xem xong xấp ảnh chụp.

Anh trai của hắn là đồng tính, anh trai hoàn mỹ không sứt mẻ, hào quang bắn ra tứ phía lại là đồng tính luyến ái ? Tô Hoài Quang muốn cười, thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to, đây đúng là một trò đùa a ! Nhưng mà hắn biết, đây là sự thật ! Ảnh chụp hai người thanh niên đang ôm nhau, nếu nói như vậy chỉ là do tình bằng hữu gắn bó, vậy còn nụ hôn lãng mạn ở sân vận động lúc chiều thì phải giải thích như thế nào ?

Không có gì nguy hiểm cả, Tiểu Quang, chúng ta cứ như vậy mà làm ………. Giọng nói của Chu Hưng vang vảng trong đầu. Không khỏi lấy tay vuốt phẳng tấm ảnh chụp, cái người thanh niên xinh đẹp kia, chính là mục tiêu của Chu Hưng.

Hắn chỉ cần phải làm cho anh trai và thằng nhóc kia ly khai, không cần hắn ra tay, chuyện xảy ra như thế nào cũng không liên quan đến hắn, mà hắn có thể trả thù việc ba mẹ không coi trọng hắn, đây chính là hứa hẹn mà Chu Hưng nói với hắn. Chưa kịp đưa ra những bằng chứng cụ thể thuyết phục, Tô Hoài Quang liền đi như bay khỏi căn phòng thuê âm u đầy mùi hôi này.

Không biết chính mình về đến nhà như thế nào. Khi bước vào cửa, Tô Hoài Quang liền đem mình khóa chặt ở trong phòng.

Giống như để xác định thêm lần nữa, Tô Hoài Quang từ trong túi lấy ra tấm ảnh chụp bị niết đến nhăn nhúm. Lại một lần nữa nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của anh trai trong tấm ảnh, Tô Hoài Quang không thể tin được, bất đồng với nụ cười lễ phép khi đối mặt với người lớn ; cũng không phải nụ cười ôn hòa giống như lúc còn nhỏ đối với ba mẹ ; cũng không giống như lúc quan tâm chính mình. Đó chính là nụ cười mà hắn chưa bao giờ gặp qua, hắn cũng không biết được rằng anh trai uy phong lẫm liệt lại có thể cười đến ấm áp như vậy, hơn nữa lại là toàn tâm toàn ý yêu say đắm và ngập tràn hạnh phúc……..

Nhìn hình ảnh anh trai như vậy giống như chưa từng gặp qua, Tô Hoài Quang trong lòng không khỏi nảy sinh một trận Axit Pantothenic. . . .

[Axit pantothenic hay còn gọi là vitamin B5, Axit Pantothenic cần thiết cho sự hình thành coenzym-A và đóng vai trò quan trọng trong trao đổi chất và tổng hợp cacbohydrat, protein, và mỡ. Nguồn thường gặp của axit pantothenic là trong pho mát, ngô, trứng, gan, thịt, lạc, đậu Hà Lan, đậu nành, men bia rượu, và mầm lúa mì. Bởi vì sự xuất hiện rộng của nó việc thiếu pantothenic acid là rất hiếm, trừ khi thiết kế đặc biệt cho mục đích điều tra sinh hóa.] => chẳng hiểu vì sao tác giả lại viết như vậy =.=

Đột nhiên tiếng đập cửa truyền đến, Tô Hoài Quang giống như bị điện giật giật bắn người lên, hoang mang rối loạn, khẩn trương đem tấm ảnh nhét dưới giường rồi mới vội vàng lên tiếng, nguyên lai là chị giúp việc đến kêu, nói là phụ thân có chuyện cần tìm hắn.

Trong thư phòng dưới lầu, Tô Trạm đang viết cái gì đó, thấy thằng con út tiến vào cũng không ngẩng đầu, chỉ kêu hắn ngồi xuống ghế sô pha kế bên.

Tô Hoài Quang lo sợ bất an nhìn phụ thân, từ trước đến nay phụ thân có gọi hắn cũng chưa có chuyện gì tốt, nghĩ như vậy trong lòng Tô Hoài Quang tức giận trước vài phần.

« Hôm nay tại sao con trốn học ? » Một lúc lâu sau, ba Tô mới buông cây bút trong tay xuống hỏi.

« Con……. » Không thể tưởng tượng được phụ thân lại biết nhanh đến như vậy, Tô Hoài Quang chột dạ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

« Con ! Thầy giáo ngay cả điện thoại cũng gọi tới nhà ! Ba không trông cậy vào cái tiền đồ của con sẽ giống như anh hai, nhưng không cần phải làm xấu mặt nhà họ Tô chứ ! Con nhìn con xem, rõ ràng cũng do cha mẹ sinh ra, tại sao ngay cả một phần mười của anh hai con cũng không bằng ! Con ! Thật không biết làm sao lại sinh ra một đứa con như con ! » Nhìn thấy Tô Hoài Quang gần nửa ngày cũng không nói được lý do, ba Tô không kiềm nén được cơn tức giận nên rống lên.

« Tiểu Quang, tại sao lại khiến ba con tức giận a, phải biết học tập anh hai chứ, aiiiii ! » Nghe thấy tiếng la, mẹ Tô cũng chạy vào, vừa thấy hai cha con náo loạn, không khỏi thở dài nói.

« Nửa điểm cũng không bằng Hoài Dương ! » Nhìn thấy vợ tiến vào, ba Tô dừng việc giáo huấn lại, khinh thường hừ một tiếng.

Cái tiếng « hừ » đầy khinh miệt kia phảng phất như giọt nước tràn ly, Tô Hoài Quang đang vùi đầu vào hai tay lập tức giống như con mèo nhảy dựng lên, ngọn lửa sùng sục trong lòng bừng cháy lên, không cam lòng la hét.

« Con không bằng anh hai, con nửa điểm cũng không bằng anh hai ! Ít nhất con không phải là biến thái ! Học theo anh hai sao, học cái gì mới được ! Học hắn thích nam nhân sao ! » Rống xong, Tô Hoài Quang giống như con thú bị thương gắt gao nhìn chằm chằm ba mẹ.

« Tiểu Quang, con nói cái gì…… Anh hai con……. » Mở to hai mắt nhìn, mẹ Tô hoảng sợ nhìn thằng con út, bà không thể tin được những điều vừa nghe.

« Thằng nhãi con ! Con vừa nói bậy bạ cái gì đó ! » Ba Tô không kịp phản ứng giơ tay đánh Tiểu Quang một cái.

« Không tin ? Hảo, hai người cứ chờ coi ! » Chật vật né tránh cái tay của phụ thân, Tô Hoài Quang liền mở cửa xông ra ngoài, phẫn nộ bao phủ lý trí của hắn……..

Đem tấm ảnh chụp quăng xuống dưới đất, nhìn thấy nỗi khiếp sợ cùng tức giận trên mặt phụ thân, và vẻ hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất của mẫu thân, trong lòng Tô Hoài Quang dâng lên khoái cảm vì đã trả thù, nhìn xem đi, nhìn xem đi ! Đây là đứa con xuất sắc của hai người a, là niềm kiêu hãnh của hai người a !

Há miệng thở hổn hển, hắn biết thế nào cũng có giông bão xảy ra, nhưng hắn không hối hận, ít nhất hiện tại sẽ không…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.