Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 6




Trong lòng có chút oán giận mẹ, Tô Hoài Dương thả nhanh cước bộ chạy đến nhà Âu Vãn Quân. Hắn vừa mới từ nhà trở lại trường học, hôm nay là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân, nhưng cũng là ngày khai giảng.

Vốn hẳn hôm nay là ngày hắn trở về trường học, nhưng mẹ lại kiên trì bắt hắn ở nhà qua ngày sinh nhật mới cho phép quay về trường, cho dù là trước một ngày. Không lay chuyển được quyết tâm của mẹ, hơn nữa ngày đầu tiên khai giảng cũng không có chuyện gì trọng yếu, cho nên Tô Hoài Dương liền bị giữ lại, cả nhà tổ chức ăn mừng sinh nhật xong xuôi cũng là gần tám giờ tối. Ngồi xe 2 tiếng đồng hồ để về trường cũng đã 10 giờ hơn, mở cửa ký túc xá, Tô Hoài Dương vội vàng bỏ hết hành lý xuống, không kịp sắp xếp đã nhanh chóng bỏ chạy qua nhà Âu Vãn Quân.

Hy vọng Tiểu Quân bây giờ vẫn chưa ngủ, cầm chặt món quà tình nhân trong tay, Tô Hoài Dương không khỏi gia tăng tốc độ. Vốn tính nên gọi điện thoại để báo trước một tiếng, nhưng trong nhà chỉ có một mình Âu Vãn Quân ở, căn bản không trang bị điện thoại làm gì, ngày khai giảng không nhìn thấy hắn, cậu chắc hẳn đang rất lo lắng đi.

Chạy đến dưới nhà Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương ngẩng đầu nhìn, may quá, đèn vẫn còn sáng, trong lòng Tô Hoài Dương reo lên một tiếng. Đè nén tâm tình hưng phấn xuống, đi ba bước thành hai bước bay lên lầu.

Âu Vãn Quân mới vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên ghế sô pha chà lau mái tóc còn ẩm ướt, hôm nay Hoài Dương không có đến trường, hắn bị cái gì trì hoãn chăng ? Hay là………

Âu Vãn Quân muốn cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng trong đầu không tự giác suy nghĩ lung tung, lúc cậu đang đoán già đoán non thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Đã trễ như thế này mà ai còn đến nữa ? Chẳng lẽ là……. Suy nghĩ này có vẻ hợp lí, Âu Vãn Quân ngay cả dép cũng quên mang liền chạy ra huyền quan.

Mãnh liệt mở tung cửa, không đợi Âu Vãn Quân kịp phản ứng, đã bị một luồn gió lạnh từ bên ngoài cuốn vào trong lòng ngực, hơi thở ấm áp quen thuộc phả trên mặt.

Hoài Dương ! Hoài Dương ! Đúng là anh rồi, Âu Vãn Quân cao hứng ôm lấy hắn, tham lam hấp thụ hơi thở ấm áp trên người hắn.

« Tiểu Quân, anh rất nhớ em. » Ôm chặt thân thể ấm áp trong lòng ngực, lỗ mũi tràn đầy hương thơm sữa tắm trên người vợ. Dùng chân để đóng cửa xong liền gắt gao ôm lấy Âu Vãn Quân dựa trên vách tường, Tô Hoài Dương vội vàng hôn lấy hôn để cục cưng trong lòng ngực. Nụ hôn dây dưa nóng bỏng, làm cho hai người có chút tưởng niệm………..

Nụ hôn dài chấm dứt, hai người thoáng tách nhau ra, lưu luyến nhìn nhau rồi trao từng nụ hôn nhẹ.

« Tại sao hôm nay anh không đến trường ? ». Hơi dán vào đôi môi Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân nhẹ giọng hỏi, răng nanh trắng tinh nhẹ nhàng chà xát vào miệng đối phương, Âu Vãn Quân đã tính trước, nếu Tô Hoài Dương không đưa ra câu trả lời hợp lý thì cậu ngay lập tức sẽ cắn hắn một cái, ai kêu hắn để cho cậu lo lắng suốt một ngày.

« A, không còn cách nào khác, bị mẹ giữ ở nhà. Bất quá, anh cũng gấp gáp chạy về với em mà. » Mỉm cười, vô cùng thân thiết dùng cái mũi cọ cọ đối phương, « A ! Đúng rồi, anh có mua quà tình nhân cho em a ! » Tô Hoài Dương từ trong túi xách lấy ra cái hộp nhỏ, giống như bảo vật trân quý mà đưa tới trước mặt Âu Vãn Quân.

Âu Vãn Quân có chút ngây ngốc, cậu kinh ngạc tiếp nhận cái hộp Tô Hoài Dương đưa tới.

« Quà của anh đâu ? Bé Vãn Quân ~ đừng nói là em đã quên nha. » Nhìn thấy phản ứng đáng yêu của đối phương, Tô Hoài Dương nhịn không được muốn trêu chọc cậu, liền cố tình giả bộ ủy khuất.

« Em….. Em có chuẩn bị, anh đi tắm rửa trước đi, một thân thúi muốn chết. » Không nghĩ tới Âu Vãn Quân lại đỏ mặt như thế, đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, cúi gằm mặt xuống đất, lôi kéo đẩy hắn vào nhà tắm.

Không biết thằng nhóc kia lại muốn bày trò gì nữa đây, Tô Hoài Dương mỉm cười để mặc cậu đẩy mình vào nhà tắm. Vừa mới chạy bộ nên mồ hôi đổ đầy người, vẫn nên tắm một chút.

…………….

« Tiểu Quân ? » Vừa từ nhà tắm đi ra, hai tay đang bận cầm cái khăn chà lau tóc, lại phát hiện tất cả đèn trong nhà đều tắt, chỉ có duy nhất ngọn đèn mờ nhạt phát ra từ trong phòng ngủ, Tô Hoài Dương nghi hoặc, nhẹ nhàng kêu một tiếng, không có ai trả lời.

Đột nhiên vỡ lẽ ra điều gì đó, trái tim Tô Hoài Dương không khỏi đập nhanh thêm vài nhịp, chẳng lẽ…….Mang theo một chút khẩn trương, Tô Hoài Dương lặng lẽ đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng chỉ có ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn bàn phát ra, còn lại tất cả đều rơi vào một mảnh đen tối. Âu Vãn Quân cúi đầu ngồi bên giường, nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hoài Dương tiến vào, cậu liền ngẩng đầu lên. Ánh sáng vàng mềm dịu chiếu lên làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo như nước, áo ngủ hơi mở rộng, loáng thoáng có thể thấy được khuôn ngực gợi cảm cùng xương quai xanh tinh xảo, mị hoặc không nói nên lời.

Tô Hoài Dương muốn thốt lên cái gì đó, lại phát hiện cổ họng mình bị vật gì chặn lại, khô khốc, hô hấp cũng trở nên ồ ồ. Cứ như vậy mà đứng ngơ ngác ở cửa phòng.

Nhìn thấy ‘bức tượng’ Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân bướng bỉnh nở nụ cười, xem ra hiệu quả thật không tồi.

« Còn không đến lấy quà của anh sao ? » Hơi hơi quay đầu đi, bên môi còn mang theo một nụ cười khiêu khích, Âu Vãn Quân nâng tay quơ quơ trước mặt Tô Hoài Dương đang bị hóa đá.

Ai ngờ trên đôi cổ tay xinh đẹp đó có thắt một dây ruy băng màu hồng lấp lánh, còn kết hình cái nơ bướm mị hoặc.

Tô Hoài Dương rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái ‘hóa đá’, dùng hết sức để nén cơn sôi trào trong lòng lại, trịnh trọng bước từng bước tiêu sái đến trước người Âu Vãn Quân rồi chậm rãi quỳ xuống. Nhẹ nhàng mở sợi dây ruy băng ra, nắm lấy hai bàn tay của cậu áp vào mặt mình, đôi môi ấm áp hôn lên cái nơ bướm xinh đẹp.

« Thích không ? » Nhẹ nhàng hỏi, vẫn không giấu được cảm giác ngượng ngùng trong lòng, Âu Vãn Quân khẩn trương cắn môi dưới.

« Đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được trong đời. » Ngẩng đầu nhìn người yêu thanh tú, trong mắt Tô Hoài Dương không giấu được thâm tình, chậm rãi kéo cậu xuống hôn lên………

Thân thể thanh niên đầy sức sống dây dưa, dùng hết tình yêu của mình mà hôn lên môi đối phương, nhiệt tình thiêu đốt dục vọng ở sâu trong lòng, giữa phòng ngủ nho nhỏ hiện ra cảnh xuân kiều diễm….

« A~ ! » Cơn đau thình lình ập đến làm cho Âu Vãn Quân nhịn không được kêu lên.

« Tiểu Quân ! » Nhìn khuôn mặt Âu Vãn Quân đột nhiên trắng bệch, Tô Hoài Dương khẩn trương dừng hết mọi động tác, hắn đã rất cẩn thận rồi, xem ra vẫn làm cậu bị thương, Tô Hoài Dương đau lòng ôm lấy khuôn mặt Âu Vãn Quân, khẽ vuốt đôi chân mày vì đau đớn mà nhăn lại của cậu.

« Không sao đâu, tiếp tục đi. Trước sau gì cũng phải làm việc này mà, đúng không ? Vậy thì làm luôn hôm nay đi, làm cho em thuộc về anh, Just-you ! Only-You….. » Hít sâu mấy cái, làm dịu đi cơn đau trong cơ thể, nở ra nụ cười tuyệt mỹ, vươn cánh tay ôm lấy bờ vai của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân đem chính mình hãm sâu vào trong lòng ngực của hắn.

« Vãn Quân, I Love You With My Soul, Only-Me ! » Hứa hẹn cả đời được ưng thuận như vậy, Tô Hoài Dương vui sướng trao cho bảo bối dưới thân một cái hôn thật sâu, thân thể rốt cuộc cũng hoàn toàn dung hợp.

Dần dần, đau đớn được thay thế bằng khoái cảm, cẩn thận nhẹ nhàng thay thế bằng những động tác mãnh liệt, hai người điên cuồng cảm nhận khoái cảm tràn đầy.

Sau khi ôm Âu Vãn Quân vào nhà tắm tẩy rửa xong, Tô Hoài Dương lại nâng niu ôm cậu trở về giường. Âu Vãn Quân thể lực đã sớm cạn kiệt đang an nhàn hưởng thụ phục vụ chu đáo của Tô Hoài Dương.

Sợ đụng đến vết thương, cho nên sau khi trở lại giường, Tô Hoài Dương vẫn cẩn thận đem Âu Vãn Quân ôm vào trong ngực, trên drap giường dính vết máu ghê người, làm cho Tô Hoài Dương tự trách mình không thôi, mà Âu Vãn Quân chỉ cười, ôn nhu trấn an hắn hết lần này đến lần khác.

« Hoài Dương, sinh nhật vui vẻ. » Ngẩng đầu lên, vừa vặn hôn lên đôi môi của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân mỉm cười nói.

« Bây giờ đã nửa đêm, đã qua ngày 15, em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh đó. »

« Tiểu Quân, cám ơn em. » Tô Hoài Dương cảm động nhẹ hôn lên trán cậu, « Vậy sinh nhật của em muốn cái gì ? » Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu, trong lời nói đều tràn ngập sủng nịch.

« Giống như vầy được không ? » Nghịch ngợm cười, đôi mắt trong sáng hiện lên một tia chờ mong.

« Được, như em mong muốn. » Nở nụ cười sủng nịch, nắm lấy tay cậu, ở bên môi nhẹ hôn.

Hiện tại ai ở trên ai ở dưới còn quan trọng sao ? Người yêu nhau, không có gì là không thể giao phó, cho dù là cả tính mệnh.

Mang theo một nụ cười mãn nguyện, Âu Vãn Quân chìm vào mộng đẹp. Nhìn thấy dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của cậu, Tô Hoài Dương cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đắp chăn cẩn thận, ôm sát người yêu vào trong lòng ngực, Tô Hoài Dương thỏa mãn nhắm mắt lại, đã rất muộn rồi, ngày mai……..trốn học đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.