Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 30




- Lên lầu đi anh.
Liên Mai dùng chút sức lực cuối cùng nói chuyện, Vương Quốc Hoa một tay đưa tới định bế cô lên lầu thì gian ngoài đột nhiên có tiếng thét chói tai.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa ngừng lại, sau đó Liên Tuyết ở ngoài gọi:
- Ca, chị.

Liên Tuyết gọi làm chút ám muội bị cắt ngang. Vương Quốc Hoa bỏ Liên Mai ra mở cửa thấy mấy người đàn ông mặt sẹo đang đập phá quán, trong tay một tên còn cầm theo dao.

Vương Quốc Hoa không kịp suy nghĩ đã lao ra ngoài chặn trước mặt Liên Tuyết, sau đó yên lặng nhìn những người này phá cửa hàng, không ngăn cản. CŨng may đám người này có lẽ không định ở lâu, làm loạn một chút rồi lui.

Liên Tuyết trốn sau lưng Vương Quốc Hoa không ngừng run run, hai nữ nhân viên sợ hãi ngồi bệt xuống mặt đất.

- Báo cảnh sát đi, hôm nay đóng cửa, người không bị thương là tốt rồi.
Vương Quốc Hoa nói một câu như chưa xảy ra chuyện gì. lần này làm hai nữ nhân viên nhìn tới với ánh mắt khinh bỉ giống như nhìn kẻ bất lực vậy.

Vương Quốc Hoa trấn định làm hai chị em nhanh chóng bình tĩnh lại. Liên Tuyết báo cảnh sát, Liên Mai bảo hai nữ nhân viên để quán đó không cần dọn.

Vương Quốc Hoa cau mày nhìn quanh cửa hàng rồi hỏi Liên Tuyết:
- Bọn em chọc vào ai thế?

Liên Tuyết thoáng suy nghĩ một chút:
- Tháng trước có người tới trả bọn em 200 ngàn để chuyển đi. Em từ chối, hắn nói mấy câu uy hiếp.

Vương Quốc Hoa gật đầu, chuyện này chắc không phức tạp. Trong quá trình đợi Vương Quốc Hoa không ngừng an ủi hai chị em, dần dân hai cô đã bình thường lại. Có Vương Quốc Hoa ở đây, hai cô thấy yên tâm hơn.

Nửa tiếng sau cảnh sát chưa tới, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Thôi, tự dọn vậy.
Không hy vọng vào cảnh sát, Vương Quốc Hoa đành sang bên gọi cho Lãnh Vũ.

Lãnh Vũ rất nhanh nghe, y cười ha hả nói:
- Quốc Hoa, nghĩ như thế nào mà gọi điện vậy?
Vương Quốc Hoa nghe thế cười nói:
- Tâm trạng của lão lãnh đạo xem ra khá tốt, có chuyện gì tốt vậy?

- Tiểu tử thối, tin tức nhạy bén đó. Chuyện kia đợt tết về cơ bản đã có kết luận, bí thư Mạnh lần này sẽ đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Lãnh Vũ nói, Vương Quốc Hoa lập tức hiểu vấn đề.

- Nói ra ngài đừng tức giận, thực ra tôi đang ở tỉnh thành, vừa đến chưa lâu thì lại gặp chút chuyện. Cửa hàng của bạn bị người đập phá, báo cảnh sát nửa tiếng mà không thấy động tĩnh gì.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lãnh Vũ vội vàng nói:
- Cậu không bị thương chứ.

- Tôi không sao.
Lãnh Vũ nói:
- Cậu không sao là tốt rồi, cậu nói địa chỉ, tôi bảo người tới.

Báo địa chỉ, Vương Quốc Hoa dập máy. Liên Mai nhỏ giọng nói:
- Gọi điện cho ai thế? Người kia ngay cả cảnh sát cũng phải nghe hắn.

- Anh quen không nhiều người ở tỉnh nên phải làm phiền chủ tịch tỉnh Lãnh.
Vương Quốc Hoa nói không lớn nhưng một cô nữ nhân viên ở gần đó nghe thấy, người cứng lại một chút.

Lúc này một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi đi vào, tay cầm cốc inox. Hắn lớn tiếng nói:
- Ồ, xảy ra chuyện gì thế?

Tên này trông như mặt chuột làm người ta thấy chán ghét, coi thường. Đôi mắt không ngừng đảo tới đảo lui.

Tên này nói xong phát hiện không ai để ý tới mình, hắn cũng không tức ngược lại càng lớn tiếng nói:
- Tôi nói hai em sớm biết như vậy thì lúc đầu chuyển cửa hàng cho tôi. Thực ra bây giờ chuyển đi cũng không muộn chẳng qua tôi chỉ có thể trả 180 ngàn.

Hắn đứng đó lẩm bẩm nói, Liên Tuyết trực tiếp cầm chổi ra quét.
- Tránh ra tránh ra đừng cản trở tôi làm việc. Lát nữa cảnh sát tới đừng có để cảnh sát nghi ngờ anh làm việc này đó.

Tên kia biến sắc nói:
- Tôi nói cô em, cái gọi là bắt kẻ trộm phải tại trận, đồ có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi tới nói:
- Được rồi, cô bé không hiểu chuyện, một người đàn ông nếu rộng lượng thì đừng nói này nói kia. Phiền anh ra ngoài, mọi người đang bận.

Lúc này ba cảnh sát từ ngoài đi vào. Một tên nói:
- Ai báo cảnh sát?
Liên Tuyết vội vàng nói:
- Là tôi, vừa nãy có người phá cửa hàng tôi.

- Người đâu?
Cảnh sát cầm đầu nói.
- Đi rồi.
Cảnh sát lại nói.
- Không có tổn thất gì lớn thì thôi, dù sao người cũng đã chạy, chúng tôi không thể cứ ở đây canh chứ?

- Anh nói thế nào vậy hả?
Liên Tuyết có chút tức giận chống tay chuẩn bị cãi nhau.

Vương Quốc Hoa vội vàng kéo kéo tay áo Liên Tuyết.
- Thôi em.
Liên Tuyết tức giận tránh sang, Vương Quốc Hoa lúc này mới nói với cảnh sát:
- Không lập án sao?
Cảnh sát không nhịn được nói:
- Chờ lần báo cảnh sát sau đi. Cả khu này lớn như vậy, bao người thì chúng tôi bắt như thế nào?

Vương Quốc Hoa ồ một tiếng.
- Lúc tôi tới nhớ là đầu phố có một trạm cảnh sát, chẳng lẽ một nhân viên trực ban cũng không có? Khu này loạn như vậy thì còn kinh doanh như thế nào?

Cảnh sát nghiêng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, hắn cười lạnh nói:
- Hừ, vậy đừng bán nữa, đóng cửa hàng đi.

Tên đàn ông kia đợi cảnh sát rời đi mới tiến lên nói:
- Cậu kia, tôi nhìn ra được cậu mới là ông chủ ở đây. Hay là chúng ta nói chuyện.

Vương Quốc Hoa giơ đồng hồ nói:
- Được thôi.
Hắn quay đầu lại nói với Liên Tuyết:
- Tiểu Tuyết, lấy ghế, mang trà, anh nói chuyện với huynh đệ này một chút.

Liên Tuyết nghe vậy định nổi giận cũng may Liên Mai nhanh tay kéo áo cô rồi tự mình đi lấy trà, lấy ghế.

- Nghe giọng cậu cũng là người trong tỉnh?
Người đàn ông kia hỏi. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi là người Lưỡng Thủy, mở cửa hàng này rồi hai cô em trông giúp. Không ngờ làm ăn ở tỉnh khó khăn như vậy, biết vậy thì đừng làm.

- Đúng vậy, đúng vậy, thời bây giờ không yên bình.
Đối phương hùa theo, Vương Quốc Hoa cũng thấy tên này đang giả ngu hay là ngông cuồng mà lúc này còn nói chuyện đắc ý như vậy?

Lúc này ngoài cửa lại có một người đàn ông khác tiến vào hỏi:
- Xin hỏi ai là chánh văn phòng Vương?

Vương Quốc Hoa giơ tay lên:
- Là tôi.
Đối phương cười cười giới thiệu mình:
- Chủ tịch tỉnh Lãnh bảo tôi tới, các anh em đang chờ ở ngoài, bây giờ không biết có tiện vào đây không?

Vương Quốc Hoa giơ chén trà không nhanh không chậm thổi cho bớt nóng. Người đàn ông đối diện tái mặt. Mấy chữ chủ tịch tỉnh Lãnh nghe ra là biết không phải điều hay.

- Đừng phiền như vậy, đưa một người về thẩm vấn là xong mà.
Vương Quốc Hoa chỉ vào người đàn ông đối diện.

- Người đâu.
Người ngoài cửa vung tay, bốn người mặc thường phục tiến vào.
- Đưa người này đi.

- Các người làm gì? Các người là ai? Chú tôi là phó cục trưởng cục Tài chính thành phố, các người không được làm loạn.
Mấy người mới vào không thèm để ý tới lời nói của hắn, trực tiếp đè xuống không cho ngẩng đầu lên.

Người bị mang đi, người đàn ông đứng cửa lúc này mới trở lại trước mặt Vương Quốc Hoa, hắn cười nói:
- Ngài có phân phó gì không? Ngoài ra ở đây cũng cần lấy chút lời khai để đảm bảo trình tự.

Vương Quốc Hoa gật đầu giơ tay ra hiệu Liên Tuyết đi tới.
- Tiểu Tuyết phối hợp một chút, anh mệt quá, lên lầu nghỉ đây.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.