Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 23: Bạn mới




Trung niên phu nhân chính là Hồng Đăng phu nhân, còn lão hòa thượng là Hạo Đầu Thượng Nhân.

Hồng Đăng phu nhân trừng mắt nhìn Hạo Đầu Thượng Nhân, “Hừ” một tiếng nói :

- Thì ra là ngươi!

Hạo Đầu Thượng Nhân thu thiền trượng lại đáp :

- Nữ thí chủ có gì sao chưa nói đã vội xuất thủ?

Hồng Đăng phu nhân chỉ kiếm vào vị Phương trượng Thanh Lương tự của Ngũ Đài sơn nói :

- Ta đã quát lên bảo chúng dừng tay sao ngươi không chịu nghe? Thiết Quải lão nhi hẹn các ngươi tới đây là để tàn sát lẫn nhau một cách ngu ngốc như thế này sao?

Nói xong điểm mạnh mũi kiếm tới.

Hạo Đầu Thượng Nhân thất kinh vội tránh sang đưa thiền trượng lên đỡ.

Thế là giữa hai người lại hình thành một cuộc đấu.

Kiếm thuật của Hồng Đăng phu nhân rất tinh kỳ ảo diệu nhưng trượng pháp của Hạo Đầu Thượng Nhân không phải tầm thường.

Lão hòa thượng thi triển Phục Hổ trượng là tuyệt học trấn sơn của Ngũ Đài sơn uy chấn giang hồ, giá như ở địa thế rộng rãi hơn thì đã có thể phát huy hết thực lực.

Tiếc rằng nơi đây rừng rậm, cành cây đan xen nhau, thiền trượng dài gấp đôi thanh kiếm nên rất dễ vướng víu.

Bởi thế qua năm sáu chiêu Hạo Đầu Thượng Nhân càng đánh càng lúng túng rơi vào thế hạ phong.

Hồng Đăng phu nhân lợi dụng ngay ưu thế của mình, nhưng cũng có ý nghĩ như Mai Quân Bích, bà ta chỉ muốn khống chế đối phương chứ không muốn đoạt binh khí hoặc đả thương đối thủ.

Lúc đó chợt tiếng la nổi lên huyên náo, nhân ảnh tiếp nhau xuất hiện, vây lấy năm người.

Thái Bạch Thần Ông cùng Tùng Linh đạo trưởng thấy tình thế bất lợi liền dừng tay thu kiếm đưa mắt nhìn.

Những người vừa xuất hiện gồm sáu thiếu nữ rất xinh đẹp cùng hai tên thư đồng mà họ đã từng gặp ba ngày trước đi cùng với Mai Quân Bích.

Đó không phải ai khác, chính là Lục Thiệu tam kiều, Thôi Mẫn, Thôi Huệ, Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi.

Lát sau mười sáu tên hông y thiếu nữ thuộc hạ của Hồng Đăng phu nhân cũng đến gần, mười sáu ngọn hồng đăng chiếu sáng làm khu rừng giống như ban ngày.

Lúc đó thì cuộc đấu giữa Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong và Nhập Vân Long Cát Cẩu đã chấm dứt từ lâu.

Ôn Như Phong vẫn náu mình trong lùm cây gần đó, mắt hau háu nhìn tấm thân kiều diễm của Thôi Mẫn.

Chợt nghe một giọng nói rất khẽ thoảng vào tai :

- Ôn hương chủ! Xin hãy theo tôi!

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong bị bất ngờ, kinh hãi quay lại nhìn.

Chỉ thấy cách đó không xa một người bận hắc y mặt trùm khăn che kín đang đưa tay ra hiệu cho mình.

Y dùng Truyền Âm Nhập Mật hỏi người đó :

- Tôn giá có phải là môn hạ của Cửu U môn không?

Hắc y nhân gật đầu nhưng không nói gì, vẫy Ôn Như Phong lần nữa rồi lách mình đi khuất sau một thân cây.

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nhíu mày nghĩ ngợi giây lát rồi cũng đi theo hắn vào rừng.

Y vừa đi khỏi hiện trường thì tiếng huyên náo chợt nổi lên, cả mười sáu ngọn hồng đăng trong tay bọn hồng y thiếu nữ đồng loạt tắt ngấm.

Trong rừng lập tức tối om.

Xung quanh khu vực đấu trường vừa rồi bỗng vang lên tiếng kêu náo loạn và những âm thanh nghe rất ma quái.

Cuộc đấu giữa Hồng Đăng phu nhân và Hạo Đầu Thượng Nhân liền bị biến cố bất thường đó làm cho đình chỉ.

Người của song phương đều ngưng công phòng bị, sẵn sàng đối phó với địch nhân nguy hiểm hơn đang rình rập xung quanh.

Mọi người đều biết rằng mình đang ở trong vòng vây của Cửu U môn, đó mới là địch nhân đáng sợ nhất.

Đột nhiên từ đâu đó vang lên một tiếng rú thảm khốc, nghe như tiếng của nữ nhân, sau đó là tiếng thân người đổ xuống đất.

Mai Quân Bích thất kinh vội lao bổ về phía đó.

Vận hết mục lực nhìn, chàng trông thấy một hồng y thiếu nữ nằm bất động dưới một gốc cây, tay còn nắm chặt ngọn hồng đăng nhưng chưa tắt.

Mai Quân Bích cúi xuống sờ vào mũi, tuy cơ thể còn nóng nhưng khí đã tuyệt, rõ ràng là bị địch nhân ám hại mà chết.

Mai Quân Bích đang tìm dấu vết thì chợt nghe trên đầu vang lên những âm thanh rào rào và tiếng vo ve mỗi lúc một nhiều.

Chàng kinh hãi ngước nhìn, nhưng ngoài tiếng cánh lướt vù vù và tiếng kêu vo ve như ruồi ra, chẳng thấy gì cả.

Một ý nghĩ đáng sợ chợt lướt qua đầu Mai Quân Bích :

- Ong độc!

Rồi chàng lập tức vận Ban Nhược thần công phát vào giữa đám những tiếng kêu vù vù, vừa lùi lại vừa kêu :

- Có ong độc! Mọi người mau lùi tránh đi!

Thêm mấy tiếng rú nữa vang lên, khắp nơi vang lên tiếng chưởng phong ầm ầm, tiếng đao kiếm xé gió rít lên cùng tiếng la hốt hoảng vang khắp rừng...

Cảnh tượng thật là hỗn loạn.

Bầy ong tuy bị chưởng phong và kiếm khí đánh chết vô số nhưng chúng lại chia ra thành từng nhóm nhỏ tấn công.

Trong đêm tối, lũ ong bé nhỏ giống như vô hình cứ lao vào người mà cắn đốt, thật khó đề phòng.

Chợt nghe Hồng Đăng phu nhân hét lớn :

- Ai có ống hỏa tập thì đánh lên!

Giọng bà ta lúc này đầy lo lắng, khác hẳn với thái độ điềm tĩnh thường ngày.

Nhưng đó là phương sách duy nhất đúng vào lúc này.

Trong chốc lát, mười mấy đốm lửa bùng lên.

Hồng Đăng phu nhân lại nói :

- Tìm lá khô dồn lại mà đốt, nhưng hãy cẩn thận đừng để cháy rừng!

Mọi người răm rắp làm theo.

Quả nhiên biện pháp đó rất hiệu nghiệm.

Những con ong liều lĩnh xông vào đều bị lửa thiêu cháy, số còn lại chừng như sợ ánh sáng bay tản lên cao.

Qua một lúc, tiếng vù vù tắt hẳn, bầy ong độc kéo nhau đi sạch không còn lại con nào.

Trận chiến với lũ ong kết thúc, nhìn lại thì có hai hồng y thiếu nữ bị ong cắn chết, năm tên khác với Thượng Quan Yến, Vu Thục Nhàn bị thương ngồi phệt xuống đất đau đớn rên rỉ, sắc mặt bắt đầu sạm đen lại.

Thái Bạch Thần Ông, Hạo Đầu Thượng Nhân và Tùng Linh đạo trưởng đã bỏ đi đâu mất không thấy.

Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều lấy ra một ngọn chuỷ đao giúp những người bị thương trích huyết chỗ bị ong đốt cho máu độc chảy ra hết, bôi vào đó một ít thuốc bột và cho mỗi người uống thêm một viên giải dược nữa.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu, Thôi Mẫn và Thôi Huệ cũng giúp Nhiếp Ngọc Kiều trích huyết chữa thương nên công việc không lâu sau đã hoàn thành.

Hồng Đăng phu nhân sai mấy tên thủ hạ chôn cất cho hai tên hồng y thiếu nữ đã chết, trong lúc đó những người bị thương vận công điều tức xong, mọi người lại tiếp tục hành trình.

Mai Quân Bích cùng Cầm Nhi, Kiếm Nhi đi trước mở đường, những thiếu nữ đỡ người bị thương đi giữa, còn Hồng Đăng phu nhân đoạn hậu.

Nhưng mới đi được mấy trượng, chợt nghe phía trước vang lên một thứ âm thanh giống như tiếng người huýt sáo.

Mai Quân Bích ra hiệu cho hai tên thư đồng rồi tung mình nhảy tới nơi phát ra âm thanh kỳ quái.

Thế lao của chàng rất nhanh, nhưng khi tới nơi, âm thanh đó lại vang lên phía bên tả cách chừng ba trượng.

Mai Quân Bích càng điên tiết lại bổ tới lần nữa nhưng vẫn không thấy ai.

Lần này thứ tiếng quái lạ đó lại phát ra từ phía khác...

Mai Quân Bích dừng lại nghĩ thầm :

- “Không có người nào thân pháp có thể nhanh như thế được, họa chăng chỉ có người nấp ở đâu đó, bắn ra vật gì phát ra tiếng quái lạ đó nhằm làm rối loạn tâm trí của chúng ta mà thôi”.

Lúc đó hai tên thư đồng cũng vừa chạy đến.

Mai Quân Bích vừa nảy ra một ý liền dùng Truyền Âm Nhập Mật nói vào tai chúng mấy câu.

Âm thanh quái dị đó lại vang lên cách đó chừng ba bốn trượng.

Cầm Nhi, Kiếm Nhi lập tức nhảy bổ tới.

Mai Quân Bích nép mình lại quan sát.

Quả nhiên khi hai tên thư đồng lao đi thì trên một ngọn cây gần đó phát ra một tiếng cười khẽ.

Mai Quân Bích đã chú ý nên phát hiện ngay, lặng lẽ tiến đến gần.

Trên cành cây tùng cổ thụ đúng là có một bóng đen, chỉ thấy hai đốm sáng phát ra từ hai mắt.

Nếu như không có công lực thặng thừa như Mai Quân Bích, cùng với sự tập trung ý trí của chàng thì không sao phát hiện ra được.

Mai Quân Bích đứng dưới gốc cây nghĩ ngợi một lát rồi vận năm thành công lực vào đơn chưởng đánh lên.

Người kia bất ngờ không kịp đề phòng bị chưởng đánh trúng, thốt ra một tiếng kêu đau đớn rồi ngã xuống đất.

Đó là một hắc y nhân trùm khăn đen kín mặt, căn cứ vào phục trang cũng biết đó là người của Cửu U môn.

Ngã xuống xong, hắn đột nhiên chồm dậy lao ra sau một gốc cây.

Chỉ một bước, Mai Quân Bích đã lao ra chặn đường.

Tên kia chưa kịp trấn tĩnh đã bị chàng phất tay chộp đi tấm khăn trùm mặt lộ ra bản lai diện mục.

Giọng chàng đầy đe dọa :

- Đừng giở trò giảo hoạt, không thoát khỏi tay Mai Quân Bích ta đâu. Biết điều thì mau nói ra Cửu U giáo chủ hiện đang ở đâu ta còn tha mạng cho, nếu không...

Hắc y nhân vừa bị trúng một chưởng, nay lại bị chặn đường, đối phương chỉ phất tay nhẹ đã lấy đi khăn trùm mặt, sao không khiếp sợ?

Thế nhưng với bản chất hung hăng cố hữu, lại quen thói baọ nghịch hoành hành khắp giang hồ, lại thấy trước mặt chỉ là một gã thiếu niên yếu nhược, tên hắc y nhân trấn tĩnh lại ngay.

Hắn đảo nhanh tròng mắt, bất ngờ xuất thủ nhanh như chớp, vung trảo chộp tới ngực Mai Quân Bích.

Tên này nguyên là một trong Thập Đại Du Hồn, thân phận rất cao trong Cửu U môn, lại là đệ tử chân truyền của Cửu U giáo chủ nên võ công chẳng phải tầm thường.

Nhưng Mai Quân Bích đã có phòng bị, đâu dễ khinh suất để đối phương tự tung tự tác?

Tuy hắc y nhân xuất thủ cực kỳ thần tốc, nhưng chàng đã vận sẵn Ban Nhược thần công đánh trả lại một chưởng.

Hắn vừa xuất chiêu “Sưu Hồn Quỷ Trảo” với thập thành công lực hi vọng đả thương địch nhân để tẩu thoát, vì thế mười ngón tay cong lại như vuốt hổ định xé toang lồng ngực đối phương.

Mai Quân Bích thấy tên Chiêu Hồn sứ giả xuất thủ hiểm độc như vậy, liền nghiến răng vận thêm hai thành công lực đánh tới.

Tên Chiêu Hồn sứ giả cảm thấy một luồng kình phong rất mạnh, không kịp thu chiêu về, rú lên một tiếng thảm thiết nhảy lùi lại!

Nguyên vì Mai Quân Bích vận thêm hai thành công lực đã làm tên Chiêu Hồn sứ giả bị gãy cả mười ngón tay!

Đó mới gọi là hại nhân nhân hại!

Tên sứ giả đau tới toát mồ hôi nhưng với bản chất hung hăng ngoan cố phẫn hận nhìn Mai Quân Bích nghiến răng nói :

- Tiểu tử! Đại gia hôm nay bại dưới tay ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mong sống sót để ra khỏi Hắc Sâm lâm này!

Mai Quân Bích quát lên :

- Ác đồ! Ngươi dám chọc giận thiếu gia sao? Trước khi ngươi nói ra Cửu U giáo chủ ở đâu, đừng vọng tưởng chạy trốn!

Tên Chiêu Hồn sứ giả mười ngón tay đã bị gãy không còn sức kháng cự, biết rằng muốn chạy trốn cũng không còn khả năng.

Hắn đột nhiên giương mắt đầy thù hận nhìn Mai Quân Bích, miệng đột nhiên phát ra tiếng kêu điên loạn.

Tiếng kêu giống như ma gào quỷ khốc, chẳng khác nào tiếng rống của loài dã thú trước lúc giãy chết, đến ngay cả người can đảm như Mai Quân Bích nghe cũng phải lạnh cả sống lưng!

Chàng bất giác lùi lại một bước, vận công phòng bị, nghĩ thầm :

- “Hắn phát tín hiệu cầu cứu viện binh chăng?”

Nhưng thật bất ngờ, hắn rú lên một tràng xong thì mặt tái xám lại, hộc lên một tiếng ngã ngửa ra đập đầu xuống đất!

Biến cố đó làm Mai Quân Bích hết sức bất ngờ đứng ngẩn ra.

Chẳng lẽ đồng bọn sợ hắn tiết lộ bí mật nên đã lén hạ thủ.

Nhưng giả thiết này không có khả năng!

Chàng đứng ngay trước mặt tên sứ giả chỉ cách ba bước, nếu có người xuất thủ ám toán làm sao không phát hiện ra được?

Tuy vậy chàng vẫn thận trọng nhìn quanh rồi cúi xuống xem xét người nạn nhân.

Tên Chiêu Hồn sứ giả vẫn còn co giật, sắc mặt tím đen trông rất khủng khiếp.

Hiển nhiên hắn đã trúng độc.

Đột nhiên thân hình hắn căng phồng lên rồi nổ tung như quả khí cầu bị bơm quá căng, máu thịt bắn tung ra bốn phía!

Mai Quân Bích kinh hãi nhảy lùi lại.

Tuy chàng đã tránh thật nhanh nhưng vẫn bị một giọt máu bắn phải tà áo.

Cúi xuống nhìn thấy chỗ đó bị thủng rồi loang dần ra, chốc lát đã lớn bằng một đồng tiền.

Mai Quân Bích kinh hãi nghĩ thầm :

- “Đây là thứ độc gì vậy? Nếu như vết máu đó trúng vào da thịt tất sẽ thối rữa ngay, không chừng lan vào tận tâm phế mà chết!”

Nghĩ thế, chàng liền rút kiếm cắt phăng mảnh áo không cho vết máu độc loang vào người rồi xuyên rừng quay lại.

Lát sau đoàn người tập hợp lại tiếp tục tiến sâu vào rừng.

Càng đi sâu, rừng càng rậm rạp, cây cối đan xen nhau dày đặc đến nỗi lách mình di cũng rất khó khăn.

Đoàn người chẳng khác nào lọt vào bát trận đồ, không thể đi thẳng được mà lách mình quanh co, lúc rẽ trái lúc rẽ phải như đoàn rồng rắn.

Mai Quân Bích và Cầm Nhi, Kiếm Nhi vẫn đi trước mở đường, luôn căng tai mắt ra để đề phòng bất trắc.

Trong hoàn cảnh rừng sâu đêm tối thế này rất dễ sa vào cạm bẫy!

Đi thêm một lúc, Mai Quân Bích đi trước chợt thấy một bóng đen lao tới, chẳng nói chẳng rằng vung một chưởng đánh ra.

Theo phản ứng, Mai Quân Bích cũng xuất chưởng đối địch.

- Bình!

Cả hai người cùng bị chấn lực đẩy lùi lại một bước.

Mai Quân Bích kinh hãi nghĩ thầm :

- “Không ngờ thuộc hạ của Cửu U môn còn có kẻ công lực thâm hậu đến thế! May mà vừa rồi mình dùng tới năm sáu thành công lực, nếu không đã bị thiệt thòi mất rồi!”

Chỉ nghe người kia kha kha nói :

- Tôn giá đủ sức tiếp được lão phu một chưởng, chứng tỏ không phải hạng vô danh, tất phải là nhân vật có thân phận không nhỏ trong Cửu U môn. Xin hỏi vì sao quý Giáo chủ đã gửi thiếp mời chúng ta đến đây lại còn làm ra vẻ huyễn hoặc giấu đầu hở đuôi như thế?

Bấy giờ Mai Quân Bích mới nhìn rõ đối phương.

Đó là một lão nhân mình cao chín thước, rất vạm vỡ, tuổi độ lục tuần, đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng quắc ẩn hiện thần quang, dáng uy phong như thiên tướng.

Lão nhân không mang theo binh khí tuỳ thân, căn cứ vào một chưởng vừa rồi ắt phải là một đại cao thủ kiêm cả nội ngoại môn, là nhân vật lừng danh giang hồ về quyền chưởng.

Mai Quân Bích đoán ra người đó là ai liền chắp tay đáp :

- Có phải tôn giá là Thạch bảo chủ của Bàn Thạch bảo ở Thái Sơn không? Tiểu sinh mộ danh đã lâu...

Lão nhân tỏ vẻ ngạc nhiên :

- Không sai! Tôn giá là ai mà biết lão nhân?

Mai Quân Bích cười đáp :

- Một chưởng vừa rồi Bảo chủ đã lộ thần công đủ thấy uy danh Nhất Chưởng Kình Thiên danh bất hư truyền...

Nhất Chưởng Kình Thiên Thạch Thắng Thiên vuốt râu cười đắc ý đáp :

- Không dám...

Nhưng lão chợt sa sầm hỏi :

- Như vậy đúng ngươi là người của yêu đảng Cửu U môn rồi...

Mai Quân Bích lắc đầu đáp :

- Bảo chủ xin chớ hiểu lầm. Tiểu sinh là Mai Quân Bích của phái Thiên Thai. Lần này đến đây là theo lời hẹn của Thiết Quải Tiên lão tiền bối.

Nhất Chưởng Kình Thiên Thạch Thắng Thiên chợt biến sắc hỏi :

- Các hạ là Mai Tam công tử?

Lão chợt nhớ đến đồ đệ là Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long táng mệnh ở Tương Tây mà thủ phạm chính là Mai Quân Bích.

Nhưng sau đó một đệ tử khác là Chúc Ưng Dương từ Cửu Đạo loan trở về nói rằng mình được Mai Quân Bích cứu mạng.

Theo lời Chúc Ưng Dương thì Mai Tam công tử là người khảng khái độ lượng, không phải là kẻ dùng thủ đoạn ám toán hèn hạ như thế.

Hắn cho rằng kẻ giết nhị sư huynh Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long chắc là cừu nhân của Mai Tam công tử với ý định mượn đao giết người mà thôi.

Nay đứng đối diện với Mai Quân Bích, trong lòng Thạch Thắng Thiên nẩy ra những tình cảm rất phức tạp.

Giữa lúc đó thì sau lưng lão Bảo chủ bước ra một người, đến trước mặt lão cúi mình chắp tay nói :

- Sư phụ! Vị này là Mai Tam công tử.

Rồi hướng sang Mai Quân Bích ôm quyền cười nói :

- Mai huynh cũng đã tới đây, thật hay quá!

Mai Quân Bích nhận ra đó chính là Chúc Ưng Dương liền chắp tay hoàn lễ.

- Chúc huynh đấy ư?

Nhất Chưởng Kình Thiên Thạch Thắng Thiên cau mặt lại rất khó coi, khoát tay bảo Chúc Ưng Dương :

- Ưng nhi! Chúng ta đi thôi!

Dứt lời quẩy quả bỏ vào rừng.

Chúc Ưng Dương hiểu ra ý sư phụ, không dám trái lệnh vội chắp tay chào Mai Quân Bích rồi vội vã bước theo.

Mai Quân Bích biết rằng Thạch Thắng Thiên vẫn còn giữ lòng thù địch với mình, nhưng chàng không hận, tự nhủ :

- “Sư đồ tình thâm. Đồ đệ của ông ta là Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long chết mà chưa truy rõ thủ phạm, kẻ giết y lại đổ vạ cho mình, khắc chữ lên hiện trường hẳn hoi, vì thế mình không tránh khỏi bị liên lụy. Nay Thạch Thắng Thiên có ý nghĩ thầm ngờ mình là điều dễ hiểu thôi”.

Nghĩ thế chàng không bận tâm nữa, tiếp tục xuyên rừng tiến lên.

Đi thêm một lúc chợt có tiếng người phía trước.

Mai Quân Bích lắng nghe, hình như đó là tiếng của Thiết Quải Tiên, trong lòng mừng rơn vội đi nhanh tới.

Len lỏi qua bảy tám thân cây đại thụ nữa, trước mặt đã thấy sáng ra.

Nguyên đó là một khoảng đất trống chừng mười lăm trượng vuông, ánh trăng soi xuống sáng vằng vặc.

Xung quanh vẫn là rừng rậm trông giống như một bức tường thành tối om.

Giữa quảng trường đặt một chiếc bàn, trên có hai cây nến lớn cháy bập bùng, chập chờn trước gió lúc sáng lúc tối.

Giữa hai ngọn nến là một chiếc lư hương, khói bay nghi ngút.

Giữa quảng trường có sáu bảy người đang đứng, theo cách ăn mặc thì tăng, đạo lục đều có.

Mai Quân Bích vừa lứơt mắt nhìn qua đã nhận ra mấy người trong số họ :

Hạo Đầu Thượng Nhân và sư đệ Đăng Tâm hòa thượng ở Ngũ Đài sơn.

Thái Bạch Thần Ông phái Hoa Sơn.

Tùng Linh đạo trưởng phái Thanh Thành, hai sư đồ Thạch Thắng Thiên và Chúc Ưng Dương của Bàn Thạch bảo núi Thái Sơn...

Ngay sau hương án có Thiết Quải Tiên với cây thiết trượng chống xuống đất và con khỉ lông vàng Tiểu Lục Tử ngồi trên vai.

Bên tả Thiết Quải Tiên có một lão hòa thượng tuổi độ thất tuần tay cầm thiền trượng, bên hữu lại có một lão đạo nhân cũng độ tuổi đó nhưng còn quắc thước, mặt như trăng rằm, tay cầm chiếc phất trần.

Dám đoán hai bên tả hữu Thiết Quải Tiên là hai vị Chưởng môn nhân Thiên Nhất đại sư phái Thiếu Lâm và Huyền Thanh Chân Nhân phái Võ Đang.

Thiết Quải Tiên vừa thấy Mai Quân Bích bước trong rừng ra liền tiến lên một bứơc cười hô hô hỏi :

- Mai Tam công tử quả là người trọng chữ tín, đã theo hẹn tới đây. Lão hóa tử ta rất lấy làm cảm kích. Chỉ tiếc rằng chúng ta lại mắc vào gian kế giương đông kích tây của địch nhân nên tự trói ở Hắc Sâm lâm này rồi...

Vừa lúc ấy Cầm Nhi, Kiếm Nhi, Lục Thiệu tam kiều, thư muội Thôi Mẫn, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến cũng vừa tới.

Tiếp đó tới Hồng Đăng phu nhân lãnh suất số thủ hạ của mình.

Thiết Quải Tiên bước ra nghênh đón cười to nói :

- Hô hô! Phu nhân vì trượng nghĩa cũng tới đây, lão hóa tử thật không ngờ trước và muôn phần vinh hạnh!

Hồng Đăng phu nhân cười đáp :

- Tôn giá đừng nói thế! Tôi phụng mệnh Giáo chủ đến đây tuân theo sự điều khiển của chư vị!

Nói xong gật đầu chào Thiên Nhất đại sư và Huyền Thanh Chân Nhân.

Thiết Quải Tiên chợt nhíu mày nói :

- Ồ! Cát lão đầu sao chưa tới? Chẳng lẽ lão ta gặp chuyện gì bất trắc dọc đường rồi hay sao?

Thiên Nhất đại sư trầm ngâm nói :

- Cửu U môn cho đặt thiệp mời trên hương án này, như vậy tất cả chúng ta đều có phần trong đại hội, cả Hồng Đăng phu nhân và Mai Tam công tử cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng Cát lão thí chủ là không có tên, chẳng biết Cửu U môn có âm mưu gì không?

Thiết Quải Tiên là người tính nóng như lửa.

Nghe nói lão liền nện mạnh cây thiết trượng xuống đất, hai mắt mở to quát vang như sấm :

- Nếu Cát lão đầu gặp chuyện gì bất trắc trong rừng, lão hóa tử ta cũng liều tấm thân già này tìm cho ra lẽ!

Lão vừa dứt lời thì trong rừng có tiếng nói vọng ra :

- Lão hóa tử! Các ngươi đều là rùa nằm trong hũ, làm gì mà mở miệng ngông cuồng thế? Cho các ngươi biết, Cát Cẩn đã tới Phong Đô rồi. Chỉ đảm bảo với các ngươi rằng tới ngày mười lăm tháng bảy sẽ gặp hắn trong Mạnh Lan Thắng Hội là được!

Thanh âm phiêu hốt lúc tả lúc hữu, khi nam khi bắc, vừa nói xong thì đã nghe xa lắc không sao xác định được từ đâu.

Mai Quân Bích nhận ra đó là giọng nói mà mình đã từng nghe một lần ở trong hậu sảnh của Ngôn gia trang, chính là người tự xưng Cửu U giáo chủ.

Chàng liền cao giọng nói :

- Cửu U giáo chủ! Người được mời tham dự Mạnh Lan Thắng Hội đều ở đây cả, sao Giáo chủ không hiện thân?

Không có tiếng trả lời.

Chắc người vừa nói đã đi xa không nghe tiếng Mai Quân Bích nữa.

Huyền Thanh Chân Nhân quay sang Thiết Quải Tiên nói :

- Thiết Quải lão huynh! Người kia vừa nói rằng Cát đại hiệp đã tới Phong Đô, xem ra chúng ta cũng nên đến đó thôi!

Thiết Quải Tiên trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

Nghe nhắc đến Phong Đô, Mai Quân Bích liền nhớ lại hôm trước ở Tương Tây cả bọn bị Ôn Hoàng đạo nhân vây trong Lạc Hồn trận, hắn để lại mấy tên Đàn chủ ở lại giữ trận, bảo rằng mình đến Phong Đô.

Nay người vừa xuất hiện, rất có thể là Cửu U giáo chủ cũng đang tới đó...

Chẳng lẽ Phong Đô sào huyệt của Cửu U môn?

Nghĩ thế chàng hướng sang Thiết Quải Tiên hỏi :

- Lão tiền bối vừa nói rằng mắc vào quỷ kế giương đông kích tây của Cửu U môn nên tự hãm vào Hắc Sâm lâm. Vậy đây không phải là sào huyệt của Cửu U môn sao?

Thiết Quải Tiên nhìn sang Hồng Đăng phu nhân, thở dài đáp :

- Lão hóa tử ta tung hoành giang hồ suốt mấy chục năm, làm việc gì cũng cân nhắc cẩn thận. Không ngờ lần này hưng sự động chúng tới đây lại mắc phải quỷ kế của gian đảng.

Phu nhân và thiếu hiệp cứ đến hương án xem thì rõ!

Nói xong chỉ tới hương án khói hương nghi ngút.

Mai Quân Bích động nổi hiếu kỳ liền theo lời bước tới xem, quả nhiên trên mặt bàn đặt ngay ngắn hai chiếc phong bì.

Một chiếc đề :

“Gửi Phó giáo chủ Huyền Nữ giáo Hồng Đăng phu nhân”

Còn trên phong bì khác ghi :

“Gửi Mai Tam công tử Mai Quân Bích”

Bút tự hoàn toàn giống nhau, hiển nhiên cùng một người viết.

Thiệp mời của Cửu U môn!

Nhưng mới hôm qua chàng đã được một tên Chiêu Hồn sứ giả trao một chiếc thiệp trước khi gặp vị đạo sĩ bí ẩn kia mà?

Chẳng lẽ Cửu U giáo chủ quyết mời cho được chàng mà phái người đi chuyển không phải chỉ một chiếc?

Chàng liền nhón lấy phong thư mở ra, thấy bên trong viết rằng :

“Bổn giáo ấn định ngày tổ chức Mạnh Lan Thắng Hội nhằm vào ngày mười lăm tháng bảy ở Phong Đô để siêu độ cho vong hồn của quần hùng võ lâm. Tôn giá cũng có tên trong sổ tử, mời tham gia vào cuộc siêu sinh tịnh độ! Cửu U giáo chủ”.

Mặt sau của phong thư còn viết thêm một hàng chữ nhỏ :

“Đề phòng thiệp có tẩm độc”

Mai Quân Bích đọc xong thử vận khí kiểm tra xem nhưng không thấy có hiện tượng gì khác thường.

Hồng Đăng phu nhân cũng đến cầm lấy một phong thư đề gửi cho mình, đọc xong “Hừ” một tiếng nói :

- Ta không tin Cửu U giáo chủ chuẩn bị một kế hoạch gì ghê gớm ở Phong Đô có thể làm khuynh đảo võ lâm!

Rồi quay sang Thiết Quải Tiên nói :

- Này lão hóa tử! Ta phụng mệnh tới đây chịu sự điều khiển của các vị. Hãy nói xem phải làm gì đây?

Thiết Quải Tiên cười đáp :

- Phu nhân đừng tự khiêm quá! Nay tới ngày mười lăm tháng bảy chỉ còn vẻn vẹn bốn hôm nữa thôi. Chúng ta từ đây tới Phong Đô cũng cận thời gian rồi. Hơn nữa nghe những lời ngạo mạn trong thiệp mời thì nhất định Cửu U giáo chủ đã sắp sẵn mưu độc kế hiểm. Theo ý lão hóa tử thì trước hết chúng ta phải ra khỏi Hắc Sâm lâm này tới Phong Đô cho kịp kỳ hạn.

Thái Bạch Thần Ông quét mắt nhìn Hồng Đăng phu nhân và Mai Quân Bích đầy ác ý rồi cười hắc hắc nói :

- Thiết Quải lão nhi nói thế không sai. Sào huyệt của Cửu U môn đã ở Phong Đô, chúng ta cần phải tới đó ngay xem chúng định giở trò gì. Lão phu muốn cùng với Tùng Linh đạo huynh đi trước một bước.

Thâm ý của lão chẳng có gì là khó hiểu.

Đó là không muốn nhập bọn với Hồng Đăng phu nhân và Mai Quân Bích.

Tùng Linh đạo trưởng cũng buông lời phụ họa :

- Thiện tai! Thiện tai! Chính bần đạo cũng có ý như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.