Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 11




Âu Dương Hải nghĩ đến hành vi tàn khốc của phụ thân, bất giác máu nóng trong ngực bừng bừng...

Nhưng nghĩ đến phụ thân hơn hai mươi năm nay đã qua những tháng năm thê lương cay đắng, chàng không khỏi thương cầm rơi lệ...

Chàng đứng ngẩn ngơ đến xuất thần, hồi lâu mới kiên nghị nói :

- Thiên Sơn lão tiền bối, Viên bá bá dặn các vị dẫn ta đi gặp phụ thân, dù phụ thân năm xưa có làm gì đi nữa... Phận làm con không thể không hỏi đến, nếu ta không giải cứu lão nhân gia thoát ly bể khổ thì quả thực hổ thẹn làm con người.

Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :

- Hải nhi, ta đã hiểu tâm sự của ngươi, nhưng mà hay là ngươi bỏ ý niệm đó đi, nên biết rằng phụ thân ngươi đã không còn bình tĩnh, dù gặp được thì tương kiến mà không tương thức, càng làm tăng thêm vết thương trong tâm linh, ngươi hà tất phải làm như thế? Huống chi chín quái nhân tàn phế thủ hạ của cha ngươi võ công độc bộ thiên hạ, dù có tập trung cao thủ võ lâm cũng khó mà đi qua tầng thiên quan thứ chín.

Âu Dương Hải nghe xong nói :

- Viên bá bá, Hải nhi dù thịt nát xương tan cũng phải gặp mặt gia phụ một lần. Viên bá bá đã không muốn dẫn đường, tiểu điệt tự tin có thể tìm được.

Chàng nói xong, đảo ngược Tử Vi kiếm, quay mình nhảy tới một thạch môn khác.

Bỗng nghe Thiên Sơn tăng kêu lớn :

- Âu Dương thiếu hiệp, lão nạp là người trong Âm Dương cốc, với quan hệ chức trách hiện tại, không thể không ngăn cản ngươi lại.

Lời vừa dứt, Âu Dương Hải cảm thấy một trận kỳ phong ào ạt bít chặt lấy trước cửa.

Mắt Âu Dương Hải đột nhiên bắn ra một tia tinh quang, hét lớn một tiếng, Tử Vi kiếm trong tay hào quang chói lòa bắn ra, cả người và kiếm đã xông vào thạch môn.

Âu Dương Hải không quay đầu lại, người đã vào một cửa khác.

Thiên Sơn tăng nhìn thân hình của Âu Dương Hải than rằng :

- Tấm lòng nhiệt tình của đứa con này có thể nói làm người cảm động.

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Thiên Sơn huynh, ta nhìn một kiếm của nó biểu thị công lực cực cao, không biết có thể xông qua sự tập kích của chín quái nhân tàn phế không?

Thiên Sơn tăng trầm ngâm một hồi nói :

- Viên huynh, chắc huynh không rõ lai lịch và võ công của Cửu Tàn Quái Nhân?

Võ công của Âu Dương Hải, thâm ảo uyên bác, nhất là nội lực càng làm cho người ta khó lường, nhưng nếu như muốn đơn độc đi qua tầng thiên quan thứ chín còn khó hơn lên trời.

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Thiên Sơn huynh, trong cả đời lão phu xem Âu Dương Kiệt như huynh đệ của mình, hôm nay vợ chồng Kiệt đệ đã rơi tới nước này, nếu đứa con cũng bỏ mạng tại đây thì lão phu sao có thể yên lòng?

Thiên Sơn tăng nói :

- Viên huynh, nếu muốn giải cứu nó trừ phi ngăn cản nó tiến nhập vào tầng thiên quan thứ chín.

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Chúng ta có thể giúp nó một tay.

Thiên Sơn tăng nghe vậy sắc mặt hơi biến, nói :

- Viên huynh, ý nói muốn giúp nó đi qua Cửu Tàn Quái Nhân...

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Thiên Sơn huynh, ta biết hành động này là kêu huynh phản bội Âu Dương Kiệt, nhưng bây giờ tình huống đã khác, chúng ta phải cứu vãn tánh mạng của Âu Dương Hải mới được! Mà huynh phải biết bọn Cổ Lão Thiên, tất cả đều đi qua thạch thất của Cửu Tàn Quái Nhân, chúng ta không tiến nhập thì bọn chúng cũng sẽ tiến nhập.

Thiên Sơn tăng nói :

- Bọn Cổ Lão Thiên chỉ cần đến được thiên quan thứ bảy thì đã thương vong quá nửa, có khi đến trước mặt Âu Dương Kiệt thì hoàn toàn tiêu diệt chẳng còn ai.

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Cửu Tàn Quái Nhân thật sự lợi hại như thế ư?

Thiên Sơn tăng nhìn Cổ Thiên Nhân Viên :

- Đương nhiên, tầng thiên quan thứ chín ấy trừ Cửu Tàn Quái Nhân thủ giữ ra, bên trong phân bố rất nhiều cơ quan còn kinh hiểm hơn thập phần.

Cổ Thiên Nhân Viên thất kinh nói :

- Như vậy thì phải làm sao, Thiên Sơn huynh chúng ta mau đi giúp nó.

Thiên Sơn tăng ngưng thần trầm tư một hồi, lẩm bẩm nói :

- Tầng thiên quan thứ chín của Âu Dương Kiệt được sắp đặt để chôn vùi nhân vật võ lâm giang hồ, lúc trước lão nạp đã dùng hết sức lực... cũng chưa thể ngăn cản tai ương này.... Nếu cuộc thế hôm nay diễn biến đến cuối cùng, quần hào chết hết ở đây, thế thì võ lâm nay về sau từ đây suy yếu, nhưng cái ác trên võ lâm nhất định cũng bị tiêu diệt tại đây...

* * * * *

Lúc này Âu Dương Hải liên tục chạy qua mấy đạo thạch môn, chàng vừa chạy vừa nghĩ :

- “Nếu như Cửu Tàn Quái Nhân thực sự lợi hại như Thiên Sơn tăng đã nói, thế thì mình sao không giả vờ mượn lực của bọn Cổ Lão Thiên để phá chín gian thạch thất ấy!”

Nhưng chàng lại nghĩ :

- “Nếu hiệp sức với bọn Cổ Lão Thiên tiêu diệt Cửu Tàn Quái Nhân rồi, thì lúc gặp phụ thân ta làm thế nào chống lại bọn chúng”.

Âu Dương Hải nghĩ tới nghĩ lui, đều không biết phải làm thế nào mới phải, chàng lại nghĩ bây giờ mình tiến nhập vào tầng thiên quan thứ chín, rõ ràng là giúp bọn Cổ Lão Thiên phá đi một đại kình địch.

Lúc này Âu Dương Hải đi trong một địa đạo tối mò.... Thình lình....

Bên tai chàng nghe một tiếng thở dài nặng nề.

Âu Dương Hải giật mình kinh ngạc, dừng bước chân lại, tiếp đó chàng lại nghe thấy tiếng xích sắt va lách cách.

Âu Dương Hải nhạy cảm nghĩ rằng Cửu Tàn Quái Nhân đã đến rồi.... tiếng thở dài đó và tiếng xích sắt, chẳng phải là do những quái nhân ấy phát ra....

Đột nhiên Âu Dương Hải thầm nghĩ :

- “Cửu Tàn Quái Nhân bị phụ thân giam tại Âm Dương cốc, không biết đã bao nhiêu năm tháng trời rồi, não trí của họ bị độc dược làm cho mê muội đi... thực là một chuyện thảm khốc trong nhân gian, Ôi! phụ thân ơi... phụ thân... chẳng lẽ người là một người xấu xa vô nhân tính...”

Lúc này tiếng thở dài và tiếng xích sắt không vang lên nữa, xung quanh yên lặng, tịch mịch.

Mà trong lòng Âu Dương Hải lại hỗn loạn, rối bời.

Bỗng nhiên Âu Dương Hải nghe có tiếng động...

Chàng vội vã quay đầu nhìn, đâu cũng chỉ là một màn đen ngòm.

- A! Hoa tỷ tỷ, ta tìm thấy nút bấm ở đây.

Ở vách đá bên kia vang lên giọng nói mừng rỡ của một nữ nhân...

Thanh âm này còn cách một vách tường, nhưng Âu Dương Hải cũng nghe được.

Thanh âm đó chính là của Đông Phương Ngọc.

Âu Dương Hải hãy còn chưa kịp lên tiếng.

Một tiếng ken két vang lên...

Vách đá trơn bóng kia đột nhiên hiện ra một cách cửa đá.

Cửa vừa mở, một bóng người đã chạy thẳng qua mau lẹ tuyệt luân. Một luồng gió nhẹ đà phất lên cổ tay Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải hết hồn, chàng không biết người tập kích này là ai?

Trong lúc kinh hãi cũng vung tay ra chụp...

Không một tiếng động, hai người đều đã bấu trúng vào uyển mạch tay của đối phương, Âu Dương Hải cảm thấy đây là bàn tay mềm mềm của nữ nhân.

- Ý! Chàng... Âu Dương ca.

Đối phương đã thấy rõ mặt của Âu Dương Hải.

Lúc này phía sau vang lên một giọng nói gấp gáp :

- Ngọc muội muội... muội nói gì? Muội đã thấy Âu Dương huynh...

Đông Phương Ngọc vội buông tay ra, nhưng không biết tại sao Âu Dương Hải vẫn đứng ngẩn ngơ...

Đông Phương Ngọc thấy mặt Âu Dương Hải, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng, lúc này thấy tình hình của chàng, bất giác lùi lại một bước.

Nàng cho rằng mình đã nhận lầm người.

Hoặc là phát sinh chuyện bất ngờ...

Âu Dương Hải chậm rãi nói :

- Hoa muội và Ngọc muội muội, phải ta đây.

Lý Xuân Hoa kêu lên :

- Âu Dương Hải là chàng... Chàng sao thế...

Âu Dương Hải lắc đầu thở dài nói :

- Không có gì! Ta rất khỏe, hai người làm sao mà tới đây?

Lý Xuân Hoa nhìn Đông Phương Ngọc một cái rồi nói :

- Âu Dương huynh, do Ngọc muội mở từng cơ quan cho nên mới đến được đây. È! Âu Dương Hải, chàng đã thấy Âm Dương cốc chủ rồi?

Âu Dương Hải thở dài nói :

- Xuân Hoa, chắc chúng ta mãi mãi không thể tìm thấy Tiểu Linh nữa.

Đông Phương Ngọc vội hỏi :

- Vì sao?

Âu Dương Hải hít một hơi, chậm rãi nói :

- Âm Dương cốc chủ chính là gia phụ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt.

Lý Xuân Hoa thất kinh hỏi :

- Điều này thật không?

Âu Dương Hải nói :

- Ta ở bên trong gặp Cổ Thiên Nhân Viên bá bá và Thiên Sơn tăng, bọn Cô Lâu Thiên Tôn, nói rằng Âm Dương cốc chủ chính là gia phụ Âu Dương Kiệt, ôi!....

Âu Dương Hải nói đến đây, thở dài cực kỳ thê lương.

Đông Phương Ngọc hỏi :

- Âu Dương ca, đương kim Âm Dương cốc chủ chính là Âu Dương bá phụ, thế thì chúng ta phải gặp Cốc chủ, nhất định Cốc chủ sẽ không làm khó Tiểu Linh, vì sao nói chúng ta không còn có thể gặp mặt Tiểu Linh được nữa?

Âu Dương Hải nói :

- Ý của ta là nói Tiểu Linh không ở trong Âm Dương cốc...

Đông Phương Ngọc nghe vậy ngạc nhiên nghĩ thầm :

- “Người tỳ nữ của mình võ công rất cao mà cũng rất cơ trí, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ư?”

Âu Dương Hải khẽ thở dài nói :

- Nghe nói gia phụ từ hai mươi mốt năm trước trong vụ Thiên Kiếm đàm đã may mắn thoát chết, nhưng lão nhân gia đã phát điên, mãi không rời khỏi thạch thất của người một bước. Từ đó suy đoán, đương nhiên Tiểu Linh không phải bị người bắt đi.

Lý Xuân Hoa nghe vậy, cũng đồng tình với Âu Dương Hải.

Đông Phương Ngọc lúc này lại trầm tư suy nghĩ.

Đột nhiên một loạt tiếng rú từ bên vách vang lên. Tiếng rú chói tai, bi thảm, hiển nhiên là tiếng rú của một người sắp chết.

Đông Phương Ngọc nói :

- Âu Dương đại ca, nếu muội đoán không lầm, nơi đây nhất định là tầng thiên quan thứ chín của Âm Dương cốc, bây giờ chúng ta mau đi diện kiến Âu Dương bá phụ, hỏi xem Tiểu Linh ở đâu, theo lời nói của người tỳ nữ giữ Tiểu Linh, Tiểu Linh tuyệt đối ở trong Âm Dương cốc không sai, có điều không biết ai bắt mà thôi.

Lý Xuân Hoa đến mức này có sốt ruột cũng vô dụng, nàng đành nén lòng lo lắng lại, nói :

- Âu Dương huynh, muội nghĩ Tiểu Linh sẽ không xảy ra chuyện gì, cát nhân tự hữu thiên tướng.

Âu Dương Hải nói :

- Bây giờ trước mặt lại là một vấn đề lớn, ôi, tiếng kêu rú đó, có thể là của đám người Cô Lâu Thiên Tôn, có người bị giết trong tay Cửu Tàn Quái Nhân!....

Đông Phương Ngọc hỏi :

- Có vấn đề trọng đại gì? Cửu Tàn Quái Nhân là ai?

Âu Dương Hải nói :

- Nghe nói Cửu Tàn Quái Nhân là chín vị ma đầu võ lâm tuyệt đỉnh, họ bị gia phụ dùng độc dược làm mất đi trí lực, bắt thủ giữ ở tầng thiên quan thứ chín, nếu chúng ta muốn yết kiến gia phụ, nhất định phải đi qua tầng thiên quan ấy, xuất thủ đánh bại họ, nhưng bây giờ có một vấn đề là: nếu chúng ta ra tay trước đánh hạ họ thì bọn Cổ Thiên Nhân Viên sẽ trừ được kình địch mà trở thành kình địch với chúng ta, bởi vì cuối cùng chúng ta vẫn phải tìm họ mà báo thù rửa hận.

Lý Xuân Hoa nói :

- Thế thì chúng ta không cần, đánh hạ Cửu Tàn Quái Nhân, chỉ xông qua là được rồi.

Âu Dương Hải lắc đầu nói :

- Sự việc không đơn giản như vậy, võ công của Cửu Tàn Quái Nhân chắc bọn chúng ta không thể địch nổi. Họ thủ giữ ở đấy mấy mươi năm vẫn không ai dám tiến nhập vào.

Đông Phương Ngọc nói :

- Vậy thì thế này! Chúng ta đi xem thử, sau đó tùy cơ hành sự.

Âu Dương Hải nói :

- Ngọc muội, nghe nói tầng thiên quan thứ chín trừ Cửu Tàn Quái Nhân ra hãy còn có cơ quan ám phục trùng trùng. điều này hoàn toàn phải nhờ vào nàng.

Lúc này, ba người chầm chậm đi qua con đường địa đạo tối om dài mấy mươi trượng, chuyển qua một chỗ ngoặt, đột nhiên nghe một giọng nói :

- Cổ huynh, họ còn có thể cứu được không?

Đông Phương Ngọc giật mình, trên mặt lập tức hiện sát khí.

Lý Xuân Hoa lập tức nói :

- Ngọc muội muội, tên ma đầu đó đã sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, bây giờ tạm thời muội hãy khống chế tâm tư lại.

Đông Phương Ngọc rút ra một chiếc khăn màu lục, từ từ bịt lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Chuyển qua một chỗ ngoặt, trong địa đạo lập tức sang lên, đây là một giang thạch thất rộng chừng nắm sáu trượng, xung quanh như tường đồng vách sắt, kín mít không một khe hở.

Góc phía đông, thạch thất có một cái cửa tối mò, mười mấy người đang đứng, họ chính là Cổ Lão Thiên, Vân Trung Nhạc, Thế Ngoại Ma Vương, Cổ Mộ Quỷ Lâu, Tàn Kim Chưởng, bọn Cô Lâu truyền sứ.

Nằm sóng soài trên mặt đất lại là phu thê Chấn Sơn Dân.

Chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên lắc đầu nói :

- Mạch đã tuyệt, ngực hơi ấm, chắc đã hết thuốc chữa.

Vân Trung Nhạc nghe vậy, đột nhiên cười sằng sặc.

Nên biết rằng cả đời Vân Trung Nhạc chỉ thu vợ chồng Chấn Sơn Dân làm đồ đệ, coi như con mình, lúc này trông thấy hai người đã bỏ mạng, không khỏi bi thương vô cùng.

Đột nhiên lão lao tới cái cửa tối om...

Cô Lâu Thiên Tôn không ngăn cản, Hỗn Thiên Thế Ngoại xuất thủ chụp lấy, nhưng lại không nắm trúng lão.

Trong nội thất im phăng phắc, im lặng đến rợn người...

Lúc này Âu Dương Hải, Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa đã đến gian thạch thất này...

Cô Lâu Thiên Tôn liếc nhìn họ, rồi quay đầu đi...

Vân Trung Nhạc đâm bổ vào trong thạch thất trước mắt không thấy bóng dáng đâu. Uất Đại Niên bỗng nhiên tiến vào trong thạch thất.

Một tiếng cười sằng sặc trong thạch thất vang ra...

Trong thất có tiếng kình khí bay vù vù.

Một tiếng hự...

Vân Trung Nhạc từ trong thạch thất từ từ bước ra...

Lão khắp người đầy máu, đầu tóc rối tung, hình trạng vô cùng thảm hại!

Mọi người thấy vậy đều lặng người.

Tiếp đó Hỗn Thiên Thế Ngoại cũng đi ra...

Vân Trung Nhạc hít thở nặng nề nói :

- Uất huynh, sự giúp sức hôm nay của huynh, lão phu nhất định báo đáp...

Vân Trung Nhạc vái Uất Đại Niên một vái, giang tay ôm lấy thi thể của vợ chồng Chấn Sơn Dân, cất bưới định đi, bỗng nghe Cô Lâu Thiên Tôn gọi :

- Vân huynh, huynh muốn đi đâu?

Vân Trung Nhạc đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói :

- Cổ Lão Thiên, hôm nay tụ tập quần hào đến Âm Dương cốc, chính là do ngươi bày ra, nhưng làm cho người nghi ngờ là võ lâm từng mạng người một bỏ mạng trong Âm Dương cốc mà ngươi lại không hề động tâm, trái lại còn có vẻ vui sướng với tai họa của người khác, nếu ta đoán không sai, trong bụng ngươi thật nhất định có âm mưu quỷ kế gì. Uất huynh, các vị nếu cùng cảm giác đó thì hãy theo lão phu rời khỏi Âm Dương cốc là thượng sách.

Lão vừa nói dứt lời, bọn sáu người Cô Lâu truyền sứ bất giác đều chú mục nhìn Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói :

- Vân huynh, huynh nói vậy nghe sao được? Nếu Vân huynh muốn rút lui lão phu cũng không tiễn vậy.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng quay mình định đi ra khỏi gian thạch thất này.

Đột nhiên từ trong địa đạo mà Âu Dương Hải vừa đi ra, vọt ra hai người.

Vân Trung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, hai người này chính là Đông Dương sứ đạo nhân áo xám và Trung Dương sứ Đường Hải Ninh.

Đạo nhân áo xám lạnh lùng nói :

- Vân Trung Nhạc, ngươi có thể ra được sao?

Vân Trung Nhạc cười lớn, đem thi thể của vợ chồng Chấn Sơn Dân bỏ xuống, vung một chưởng từ xa đánh thẳng vào đạo nhân áo xám.

Thế chưởng phóng ra, Vân Trung Nhạc đột nhiên rút từ trên vai ra một thanh cổ kiếm.

Cổ tay vung mạnh, tuyệt học tung ra...

Vân Trung Nhạc đã thi triển ra chiêu “Vạn Lưu Qui Tông” kiếm pháp.

Trường kiếm xoay chuyển, lấp lánh hóa ra quang ảnh trùng trùng, che kín lấy người Vân Trung Nhạc.

Kiếm pháp “Vạn Lưu Qui Tông” danh tuy chỉ là một chiêu, thực ra thì biến hóa vô cùng tận, kỳ ảo tuyệt luân, chỉ thấy trong kiếm ảnh loang loáng, kiếm tỏa hào quang như điện.

Đạo nhân áo xám trong lúc trường kiếm của Vân Trung Nhạc chém ra, cũng rút kiếm, kiếm quang hóa thành một đạo cầu vồng từ từ đâm vào màn kiếm của Vân Trung Nhạc.

Một loạt tiếng va chạm rổn rang của trường kiếm!

Một tiếng hự, kiếm quang đột nhiên thâu lại...

Thân hình đạo nhân áo xám không tự chủ được lùi lại liên tiếp ba bước, cánh tay phải xụi xuống, hiển nhiên là đã bị thương dưới kiếm của Vân Trung Nhạc.

Chỉ thấy Vân Trung Nhạc nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã như mưa. Hai người gườm gườm nhìn nhau, một lát sao Vân Trung Nhạc đột nhiên cười lớn nói :

- Ta đã nhận ra ngươi là ai rồi! Võ lâm giang hồ, kiếm pháp tinh diệu nhất chính là Võ Đang Thái cực kiếm pháp, thật không ngờ! Không ngờ, ngươi lại là Chưởng môn đời trước của Võ Đang, Linh hạc đạo trưởng.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc cũng thời cảm thấy chiêu kiếm vừa rồi của đạo nhân áo xám dường như là Thái Cực kiếm thức danh chấn thiên hạ võ lâm.

Sáu vị Cô Lâu truyền sứ dùng mục quang ngầm hỏi Cô Lâu Thiên Tôn, ai ngờ Cô Lâu Thiên Tôn vẫn im lặng không nói. Năm xưa lúc Cô Lâu Hung Thủ tụ hội ở Cửu Cung sơn, Công Tôn Lạp giả làm Võ Đang truyền sứ, làm cho nmọi người biết rằng Linh Hạc đạo trưởng, vẫn bế quan không ra giang hồ.

Đương nhiên chân tướng việc này chỉ là một mình Cô Lâu Thiên Tôn biết được.

Lúc này đạo nhân áo xám từ từ tháo bỏ mặt nạ, để lộ khuôn mặt xương xương, Hoa Sơn truyền sứ của Cô Lâu Hung Thủ kinh ngạc kêu lên.

- Thanh Tòng đạo nhân!

Hóa ra Thanh Tòng đạo nhân chính là sư đệ của Linh Hạc đạo nhân, năm xưa được giang hồ xưng là Võ Đang song hiệp.

Thanh Tòng đạo trưởng lạnh lùng cười nói :

- Vân Trung Nhạc, bây giờ ngươi đã biết Võ Đang Thái Cực kiếm chưa? Hừ! Nếu ngươi...

( thiếu 3 trang)

... môn góc phía nam có một bóng người, không nhúc nhích.

Bỗng nghe Âu Dương Hải trầm giọng quát :

- Ai?

Cùng với tiếng quát, Âu Dương Hải đã đánh vụt ra một đạo Vô Ảnh chưởng kình ra phía sau...

Nguyên là Âu Dương Hải tiến nhập vào trong thạch thất, lập tức ngưng vận nội thị võ công, lắng nghe tất cả tiếng động xung quanh, môn công phu này vừa vận ra có thể nghe được tiếng lá rơi ngoài mười mấy trượng.

Bởi vì Âu Dương Hải nghe thấy sau lưng có tiếng người, người này khinh công đã đạt đến đỉnh điểm, đi không một tiếng động, nêu Âu Dương Hải không vận ra ngưng thần nội thị công lực thì nhất định sẽ khó phát giác ra.

Âu Dương Hải đánh ra một chưởng, quay phắt thân người lại thật nhanh.

Chỉ thấy người kia đảo người hai lần, mau chóng né khỏi Vô Ảnh chưởng của Âu Dương Hải, lại chỉ còn có cách người Âu Dương Hải chừng ba thước.

Âu Dương Hải giật mình kinh hãi, tay tả hàm ấn chỉ kình, muốn đánh ra!

Bỗng nghe giọng nói truyền âm nhập mật của người này, nói :

- Âu Dương Hải, ta dẫn ngươi đến gặp một người.

Giọng nói này là giọng của một phụ nhân trong trẻo dễ nghe.

Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa ở phía trước phát giác được, quay bổ trở lại.

Âu Dương Hải nghe giọng nói này rất là quen thuộc, trong bóng tối, không nhìn rõ mặt người thế là chàng cũng dùng giọng truyền âm nhập mật nói :

- Ngươi là ai? Ngươi dẫn ta đi gặp người nào.

Lúc này Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa vây lấy lão nhân nọ, dù cho phụ nhân võ công có cao đi nữa cũng khó thoát khỏi vòng vây của hai người.

Phụ nhân nọ lên tiếng :

- Ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân của ngươi, nếu không đi gấp thì ngươi sẽ hối hận suốt đời.

Đông Phương Ngọc lên tiếng hỏi :

- Âu Dương ca, người ấy nói là gì?

Âu Dương Hải nói :

- Người đó là Lâm Nguyệt Hồng muốn dẫn huynh đi gặp gia phụ.

Dao Trì Ma Nữ nói tiếp :

- Tầng thiên quan thứ chín này cơ quan ám phục trùng trùng, chỉ có bản đồ của phụ thân ngươi mới có thể thoát được cơ quan mai phục, các người nắm lấy tay ta mau đi theo ta.

Âu Dương Hải nói :

- Bà nói thật chứ?

Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng vội nói :

- Thời gian không nhiều, không thể giải thích cho ngươi, hãy mau đi theo ta.

Âu Dương Hải nghe giọng nói cấp bách của Lâm Nguyệt Hồng, biết là không phải giả vờ.

Lúc này Đông Phương Ngọc đã khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay trái của Lâm Nguyệt Hồng, tay phải nắm lấy Lý Xuân Hoa.

Dao Trì Ma Nữ triển khai cước bộ, đột nhiên đi nhanh sang bên trái.

Đi chừng mười trượng, Âu Dương Hải hỏi :

- Gia phụ làm sao rồi? Lão nhân gia có sao không?

Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng nói :

- Phụ thân ngươi mạng sống đã như ngọn đèn sắp tắt...

Âu Dương Hải không để bà ta nói nữa, vội nói :

- Sao? Lão nhân gia sắp chết rồi ư?

Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng nói :

- Mau gia tăng cước bộ, ngươi vẫn có thể gặp mặt phụ thân ngươi lần cuối cùng, cũng là lần đầu tiên.

Âu Dương Hải nghe vậy nước mắt rơi ướt đẫm, chàng hận không được bổ nhào vào lòng phụ thân ngay.

Chàng chẳng kể phụ thân là người như thế nào.

Chàng vẫn yêu quí phụ thân...

Cước bộ của Dao Trì Ma Nữ vẫn không ngừng gia tăng, Đông Phương Ngọc thầm tính ước đi chừng một trăm mười trượng đã đến một cái cổng tựa như cổng thành.

Người ta nằm mơ cũng không tưởng nổi trong địa đạo này lại xây dựng một cửa thành nhỏ xinh xắn.

Trong cửa thạch nhỏ là một thông đạo dài, trong thông đạo không có đèn đuốc nhưng lại phả một ánh sáng nhu hòa, cũng không biết từ đâu mà tới.

Dao Trì Ma Nữ nói nhỏ :

- Đã đến rồi!

Tận đầu thông đạo có một bức rèm châu, vách tường trơn láng như phản ánh rèm châu sắc màu rực rỡ.

Dao Trì Ma Nữ khẽ vém rèm châu, đó là một gian thạch thất, trong thất không có bày biện gì, dựa vào vách là một chiếc giường đá.

Nằm trên giường đá là một quái nhân hình dung xấu xí quái dị, họ chưa từng gặp bao giờ.

Âu Dương Hải sửng sốt, dừng chân lại, bởi vì chàng không tin quái nhân đó là phụ thân của mình, thiên hạ mỹ nam tử Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt.

Ánh mắt Lý Xuân Hoa lướt nhìn chiếc giường đá, nàng bỗng giật mình.

Nàng nhớ lại một chuyện dĩ vãng thê thảm.

Phụ thân của nàng là Uy Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát, chẳng phải cũng nằm trên giường đá như vầy hay sao?

Chỉ thấy tóc của quái nhân đó dài mấy thước, toàn thân lõa lồ, trên mặt vết sẹo ngang dọc, từ bụng trở xuống, bắp thịt đã khô quắt lại, chỉ còn khung xương. Hai cổ tay bị dây xích sắt khảm chặt vào giường đá.

Cảnh tượng này ngày xưa Lý Thiên Phát cũng bị như vậy ở trên ngôi cao tháp.

Âu Dương Hải đột nhiên cũng nhớ lại cảnh tượng đó, chàng giật mình, trầm giọng hỏi Dao Trì Ma Nữ :

- Người này là gia phụ?

Dao Trì Ma Nữ khẽ thở dài nói :

- Không sai, đây chính là phụ thân của ngươi, Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Hải không tin lắm, lại hỏi :

- Phụ thân vì sao bị người giam ở đây?

Bởi vì Âu Dương Hải đã nghe nói gia phụ lý trí đã mất, thần kinh tác loạn, nhưng không thể dùng xích sắt cột mình tự giam ở thạch thất này được.

Dao Trì Ma Nữ nói :

- Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên!

- Cái gì? Là Cổ Lão Thiên?

Âu Dương Hải kêu lớn, chàng không tin vào lỗ tai mình nữa.

Dao Trì Ma Nữ nói :

- Bí mật này, trong thiên hạ rất ít người biết, nếu ngươi không tin, lúc phụ thân ngươi tỉnh lại sẽ nói tường tận cho ngươi rõ!

Đông Phương Ngọc nói :

- Nói như thế, hai mươi năm nay chấp trưởng Âm Dương cốc chính là Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên ư?

Dao Trì Ma Nữ nói :

- Đáng buồn cười là cả ngàn vạn đồng đạo võ lâm giang hồ không ai biết được chuyện này, Cô Lâu Thiên Tôn gởi thiệp mời quần hào tiến công Âm Dương cốc chính là gian kế của hắn, muốn đem tinh anh của võ lâm thiên hạ vùi chôn chết trong Âm Dương cốc, trước mắt bọn Uất Đại Niên, Vân Trung Nhạc... có thể nói đều bị Cổ Lão Thiên khống chế.

Âu Dương Hải nghe chuyện này xong, chàng kêu thầm :

- “Chuyện này có thật hay sao? Nếu là như vậy tại sao cả Thiên Sơn tăng, Viên bá bá cũng không biết chuyện này?”

Âu Dương Hải từ từ đi đến quái nhân trên giường đá!

Bỗng nhiên quái nhân trên giường đá toàn thân co giật, yếu ớt kêu :

- Lâm nữ sĩ, Lâm nữ sĩ, Âu Dương Hải đã đến chưa?

Âu Dương Hải thấy vậy, trong lòng xao xuyến buồn bã kêu lên :

- Gia gia hài nhi đến rồi.

Âu Dương Hải quì bên mép giường, nước mắt ràn rụa, quái nhân quay đầu lại nhìn rồi nói :

- Công tử chính là con của Âu Dương Kiệt - “Âu Dương Hải”

Đến hồi này làm cả bốn người đều ngẩn ngơ.

Đông Phương Ngọc vội đến bên Dao Trì Ma Nữ, hỏi :

- Đây là chuyện gì vậy?

Dao Trì Ma Nữ run run quát hỏi quái nhân :

- Ngươi... Ngươi không phải là Âu Dương Kiệt?

Quái nhân lắc đầu nói :

- Không phải!

Âu Dương Hải đứng phắt dậy, hỏi :

- Thế lão là ai?

Dao Trì Ma Nữ cũng quát hỏi :

- Vì sao ngươi lại nói gạt ta? Ngươi là Âu Dương Kiệt?

Quái nhân thở dài thê lương nói :

- Lâm nữ sĩ, thật là xin lỗi, nếu ta không nói dối ta là Âu Dương Kiệt thì bà sẽ không tìm Âu Dương Hải đến cho ta, ôi... đầu đuôi câu chuyện này, ta không thể nói tường tận được nữa rồi... Ta... Ta là Linh Hạc đạo trưởng của Võ Đang!

Lý Xuân Hoa kinh ngạc nói :

- Cái gì? Ngươi là Linh Hạc đạo trưởng?

- Bần đạo chính là Võ Đang Linh Hạc, hai mươi mấy năm nay, bần đạo mang mối hận thiên cổ, đến giờ vẫn khó quên hận sự này?

Âu Dương Hải hỏi :

- Linh Hạc đạo trưởng, đạo trưởng tìm ta đến không biết có chuyện gì?

Linh Hạc đạo trưởng thở dài nói :

- Ta muốn nói cho ngươi biết chỗ phụ thân ngươi bị giam.

Âu Dương Hải nói :

- Sao? Gia phụ bị ai giam cầm?

Linh Hạc đạo trưởng đột nhiên hít một hơi dài, nói :

- Âu Dương Hải, ta đã bị người rưới thuốc độc trên người, kinh mạch đều đã chai, huyết dịch cạn khô, bây giờ có thể nói nhiều như vậy chính là ngọn đèn bùng lên sắp tắt, có thể chết ngay, bây giờ ta kể qua những gì trải qua một cách sơ lược, ngươi chỉ nghe đừng hỏi, một người sắp chết, lời nói rất trung thực, ngươi phải tin ta...

Câu nói này linh Hạc nói rất nhanh, giọng nói hơn run rẩy.

Âu Dương Hải gật đầu nói :

- Đạo trưởng nói đi! Đạo trưởng cứ tin ta...

Linh Hạc đạo trưởng nói tiếp :

- Hai mươi năm trước, ta và Cổ Lão Thiên phát động vụ Thiên Kiếm đàm. Sau đó, cha mẹ ngươi sống chết không rõ, nhưng tình cờ ta phát hiện phụ thân ngươi chưa chết thế là ta đưa phụ thân ngươi về Âm Dương cốc, giam cầm phụ thân ngươi trong một nơi bí mật, ngày đêm hành hạ, muốn phụ thân ngươi thổ lộ ra võ công, ta đã chặt đứt hai tay hai chân của phụ thân ngươi, khoét mắt, cắt hai tay, cắt mũi, thi triển ra thủ đoạn tàn nhẫn để phụ thân ngươi nói ra bí mật bảo tàng của La Cơ chân nhân....

Âu Dương Hải nghe đến đây, chàng đứng lặng người. Đột nhiên chàng gầm lên một tiếng nói :

- Ngươi là hung thủ, phụ thân ta với ngươi có thù hận gì?

Âu Dương Hải vung tay như đánh xuống người Linh Hạc đạo trưởng.

Lý Xuân Hoa vội kêu lên :

- Âu Dương Hải, dừng tay!

Âu Dương Hải nghe Linh Hạc nói ra những thủ đoạn tàn khốc hành hạ phụ thân mình, bi phẫn dồn lên ngực, thế chưởng của chàng vỗ xuống, nghe tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, đột nhiên nghĩ đến Linh Hạc đạo trưởng chỉ còn là một nắm xương, mình đánh thế này lão chịu sao nổi, huống chi lão này còn chưa nói ra chỗ gia gia bị giam.

Thế là Âu Dương Hải nội lực phóng ra.

Tuy nội lực Âu Dương Hải thu hồi rất nhanh, nhưng đã có một chút khí kình đánh trúng vào ngực Linh Hạc đạo trưởng, lão bèn hự một tiếng...

Linh Hạc đạo nhân hai mắt trợn lên, miệng mở to không khép lại được, hiển nhiên khí đã tán, tâm trạng bế tắc không thở nổi nữa Dao Trì Ma Nữ vội đưa tay điểm vào huyệt Tương đài hai bên ta hữu trước ngực của Linh Hạc.

“Đa” một tiếng.

Một bụm máu tươi từ trong miệng Linh Hạc phun ra, yếu ớt nói :

- Nào biết được cuối đời ta bị báo ứng, Cổ Lão Thiên ba năm sau, tiến nhập vào Âm Dương cốc... đem ta giam ở đây, dùng thuốc độ rưới vào người ta, bức ta nói ra chỗ Âu Dương Kiệt bị giam... bởi vì nhiều năm nay, ta đã thấu triệt đại ngộ, cảm thấy cả đời tội ác cực lớn... ta không thổ lộ ra nơi Âu Dương Kiệt bị giam bởi vì... bởi vì...

Nói đến đây, giọng nói của Linh Hạc đạo trưởng nhỏ đi làm cho người ta khó mà nghe rõ.

Âu Dương Hảo vội hỏi :

- Gia phụ bị giam ở đâu, ngươi nói đi.Ngươi nói nhanh đi.

Ngừng một lát, miệng Linh Hạc đạo trưởng thốt ra mấy dư âm nói :

- Ta... trong bụng.... hộp ngọc....

Nói đến đây, Linh Hạc đạo trưởng đã tắt thở rồi.

Bỗng nghe Dao Trì Ma Nữ quát lên :

- Ai?

Tấm rèm châu chợt vén lên, Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên đi vào Đông Phương Ngọc trông thấy hắn, vẻ oán hờn lập tức phát ra.

Lúc này Âu Dương Hải vẫn quay mặt về hướng thi thể của Linh Hạc đạo trưởng, trong lòng chán nản vô cùng khó xử, nên biết rằng Linh Hạc đạo trưởng chính là kẻ thù lớn của chàng nhưng bây giờ lão ra đã chết rồi.

Những lời nói trước khi chết của ông ta, hiển nhiên là lão đã rất hối hận... Câu cuối cùng của lão “Ta... trong bụng... hôp ngọc... không biết là cái gì?”

Đột nhiên Đông Phương Ngọc quát lớn :

- Cô Lâu Thiên Tôn!

Cô Lâu Thiên Tôn từ từ đi đến, cười khẽ nói :

- Ngươi kêu ta có chuyện chi?

Đông Phương Ngọc hừ một tiếng, nói

- Ngươi xem ta là ai?

Bỗng Đông Phương Ngọc mở tấm khen che mặt, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm, nhưng lúc này mặt nàng đầy sát khí.

Cô Lâu Thiên Tôn cười lớn, nói :

- Không ngờ là ngươi, được lắm, ngươi muốn báo thù rửa hận, ta cũng kính hầu giáo.

Hắn thản nhiên nói mấy câu, lại làm cho Đông Phương Ngọc sững người...

Âu Dương Hải lúc này quay phắt mình lại, rút thanh Tử Vi kiếm ra, chăm chú nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói :

- Cổ Lão thiên, oán thù giữa hai chúng ta phải tính cho xong!

Cô Lâu Thiên Tôn mỉm cười nói :

- Rất tốt, ân oán cả đời ta phải tính sổ!

Thái độ ung dung của Cổ Lão Thiên, làm cho bốn người bọn Âu Dương Hải hoài nghi.

Không biết rằng hắn tội ác tày trời, hôm nay khó tránh khỏi cái chết nên cố ý giả bộ không hề sợ hãi... Hay là hắn có sức mạnh ghê gớm, đủ để đối phó với bọn bốn người của Âu Dương Hải...

Âu Dưong Hải nghiêng người nói với Đông Phương Ngọc :

- Ngọc muội muội, để ta giết chết tên ma đầu này.

Đông Phương Ngọc tiến lên trước một bước, cản Âu Dương Hải lại nói :

- Âu Dương Hải đại ca, người này nếu không chết trong tay muội, thì khó mà tiêu nỗi hận trong lòng muội.

Lúc này Cô Lâu Thiên Tôn chầm chậm di động thân hình, đi lên trước hai bước lạnh lùng nói :

- Hai người các ngươi cứ nhất tề xông lên đi!

Đông Phương Ngọc tiến lên một bước nói :

- Ác ma, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn chưa hiện bộ mặt của ngươi ra?

Cô Lâu Thiên thản nhiên nói :

- Ngưoi có thể tiếp được một chưởng này của ta thì ta sẽ lộ diện cũng chưa muộn...

Hắn nói xong lập tức vung tay phóng ra một chưởng.

Chưởng thế của hắn phóng ra, đã không có tiếng gió, cũng không có tiềm lực ào ạt không trung.

Tùy thủ phóng ra, nhẹ như một nét phẩy.

Đông Phương Ngọc mặt hằm hằm sát khí, cổ tay xoay tròn, súc kình lực vào chưởng tâm phóng ra...

Khí thế chưởng lực của Đông Phương Ngọc phóng ra, lập tức tóe ra ba đạo hồng quang.

Cô Lâu Thiên Tôn như biết lợi hại, chưởng thế hắn vừa phóng ra liền thu về, lùi về một bước.

Đông Phương Ngọc đang muốn xông lên mượn thế tấn công, đột nhiên một luồng áp lực thẳng tới, bất giác thất kinh thầm nghĩ :

- “Võ công tên ma đầu này thật không thể khinh thường, lại có thể đem nội lực trầm mạnh chứa trong không gian vô hình, lúc né người ta thì nội lực ào ào tới”

Nàng thấy một luồng ám kình đánh thẳng vào chưởng tâm, kình đạo mạnh mẽ vô cùng, hai vai Đông Phương Ngọc run lên, thân hình lại ngã ra phía sau.

Âu Dương Hải thất kinh, đưa tay muốn đỡ thân hình ngã xuống của nàng. Ai ngờ Đông Phương Ngọc lại bật thẳng lên.

È, một tiếng...

Cô Lâu Thiên Tôn Cô Lão Thiên lùi ra sau ba bước mới đứng tấn được, hình như hắn bị một sức mạnh vô hình đánh bật lùi.

Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói....

(thiếu từ 175-178)

Đông Phương Ngọc cười nhạt nói :

- Cổ Lão Thiên, nếu như ngươi cho rằng ta không thể lấy được cái mạng già của ngươi thì ngươi lầm rồi. Trong khoảnh khắc, hai người đã đấu với nhau hai mươi hiệp vẫn ở thế bất phân thắng bại.

Thủ pháp Cổ Lão Thiên thi triển ra đều là võ học bình thường.

Nhưng trong loạt chiêu thuật bình thường đó, trong tay hắn lại thi triển ra uy lực lại kinh người dị thường, tựa nhủ trong thủ pháp bình thường kia hàm ẩn rất nhiều chiêu thức thần kỳ, bất kỳ chiêu thức của ĐôngPhương Ngọc biến hóa kỳ ảo thế nào cũng đều bị Cô Lão Thiên bình thản phá giải.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa và Dao Trì Ma Nữ chăm chú nhìn không rời mắt khỏi tình hình giao đấu của Đông Phương Ngọc và Cổ Lão Thiên, mọi người thấy thấy Đông Phương Ngọc xuất thủ ra chiêu, vung tay nhấc chân, không một chiêu nào là không tinh vi.

Cổ Lão Thiên càng đấu trên mặt xấu xa càng xuất hiện vẻ kỳ dị. Đông Phương Ngọc, thời gian càng dài, thế công của nàng càng mãnh liệt, chưởng đánh, chỉ đâm cùng giao nhau nhất tề công kích.

Mỗi một chỉ một chưởng của nàng không chiêu nào không phải là tuyệt học hiếm thấy.

Chưởng pháp lúc này của Cổ Lão Thiên cũng từ bình thường trở nên kỳ ảo, điểm huyệt chiết mạch, kỳ dị cùng cực.

Lát sau, thế công mãnh liệt của Đông Phương Ngọc đột nhiên bị kiềm chế, bị thủ pháp của Cổ Lão Thiên bức cho thi triển không thể nào hết được.

Trong lúc kịch đấu, Cổ lão Thiên đột ngột thu chưởng lùi lại. Đông Phương Ngọc quát lớn :

- Sao ngươi không tiếp ta vài chiêu nữa...

Cổ Lão Thiên cười nhạt nói :

- Lão phu không biết võ công của ngươi học ở đâu ra?

Đông Phương Ngọc nói :

- Đến khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi biết

Cổ Lão Thiên cười ha hả nói :

- Nói như vậy ngươi không có cơ hội nói cho ta nữa rồi

Đông Phương Ngọc ngạc nhiên thầm nghĩ :

- “Võ công tên ma đầu này thật là kỳ lạ tuyệt luân, chẳng lẽ mình đã học tuyệt học của La Cơ chân nhân cũng không thể thắng hắn ư?”

Cổ Lão Thiên mỉm cười, nói tiếp :

- Lão phu đối địch với các phái trong võ lâm, lão phu đã sớm nghiên cứu võ công các môn phái trong thiên hạ, nếu ta đoán không lầm, những chiêu thức của ngươi nhất định là võ học của La Cơ chân nhân, nếu ngươi không tin, những chiêu thức này ta cũng biết thi triển.

Đông Phương Ngọc kinh thầm nghĩ :

- Hắn thật sự đã học qua võ công này hay sao?

Kỳ thực, Cổ Lão Thiên không hề học qua võ học của La Cơ chân nhân, chỉ vì hắn trong lúc chiến đấu vừa rồi, nhưng chiêu thức mà Đông Phương Ngọc thi triển ra, hắn đều đã học được.

Nên biết rằng Cổ Lão Thiên là một người thông minh xuất chúng, bất cứ võ công môn phái nào chỉ cần hắn nhìn qua một lần liền lập tức có thể thi triển, cho nên hắn nói “Võ học các môn phái trong thiên hạ hắn đều biết”. Câu nói này không phải là khoa trương mà là chân thực.

Mấy chục năm nay, hắn chu du các phái trong thiên hạ, võ học trong võ lâm hắn đều sớm học hết rồi.

Âu Dương Hải trong lúc này chàng cũng cảm thấy võ học của Cô Lâu Thiên thật là cao thâm khó lường, năm xưa hắn đã nói :

- Đấu với bất cứ người nào, không hề xuất hết toàn lực...

Hoặc là, với võ công hiện nay của Đông Phương Ngọc, vẫn không thể hạ hắn...

Lời nói này quả nhiên là sự thật.

Cổ Lão Thiên lại cười nói :

- Đông Phương Ngọc, ngươi muốn tìm ta báo thù rửa hận, có thể nói là quá sớm đấy, nếu như ngươi học tập võ học bí kíp mà ta cho ngươi thì mười năm sau, nhất định ngươi có thể cho ta chết như ý muốn, nhưng ngươi lại bỏ đi võ công của ta không học, đây có lẽ là vận mạng chủ định ta không nên chết sớm như vậy...

Hắn nói đến đây, ngoài thạch thất vang lên tiếng chân người.

Âu Dương Hải biến sắc, chàng nghĩ :

- “Những người này nhất định là võ lâm quần hào, hoặc là những cao thủ mà Cô Lão Thiên tổ chức trong Âm Dương cốc. Mình ở đây nếu như Dao Trì Ma Nữ muốn giúp đỡ ta, chỉ bất quá hai người, làm sao có thể chống cự nổi bao nhiêu cao thủ võ lâm như vậy? Cổ Thiên Nhân Viên, Công Tôn Lạp... họ sao đều không thấy đến?”

Cô Lão Thiên liếc nhìn Âu Dương Hải, nhủ đọc được ý nghĩ của chàng, chậm rãi nói :

- Âu Dương Hải, ngươi đừng sợ, những người này là tìm lão phu tính sổ đây...

Hắn nói đến đây, hơi ngừng một chút, nói tiếp :

- Nhưng ngươi cũng chớ có mừng, tuy họ hãy còn sống, nhưng đã thương tích đầy mình, sống dở chết dở rồi, không thể uy hiếp được lão phu đâu.

Bọn bốn người Âu Dương Hải đều mơ hồ khó hiểu, họ không biết Cổ Lão Thiên đang nói những gì.

Chẳng lẽ tên ma đầu này tồn tâm đối địch với võ lâm đồng đạo, hắn đã tiêu diệt tất cả mọi người?

Kỳ quái là tiếng những giầy đi đó lại rất chậm rãi. Âu Dương Hải nói :

- Hôm nay nếu ta không giết ngươi, thì thật không có cơ hội nữa.

Cổ Lão Thiên cười nói :

- Không sai, đương kim thiên hạ chỉ có một mình ngươi mới xứng là địch thủ của lão phu, bởi vì chiêu thuật cao thâm trong thiên hạ vĩnh viễn không thể uy hiếp được ta, chỉ có công lực chân thực mới có thể khắc chế được ta.

Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, vì sao hắn lại cố ý nói những chuyện này.

Âu Dương Hải nhíu mày hỏi :

- Ngươi muốn dùng binh khí gì?

Cổ Lão Thiên mỉm cười nói :

- Cả đời ta cùng với người động thủ, chưa hề đụng qua binh khí, chỉ có hôm nay phá lệ sử dụng, ngươi xuất thủ đi.

Cổ Lão Thiên nói như vậy, nhưng lại không thấy hắn cầm bất kỳ binh khí gì, trên mình hắn cũng không có trường kiếm.

Cổ Lão Thiên lại cười ha hả nói :

- Hôm nay ta dứt khoát nói rõ toàn bộ với ngươi, để cho ngươi chết được tâm phục một chút. Ngươi đừng cho rằng ta không có đeo binh khí, kỳ thực trên mình ta ám tàng có mười bảy món binh khí, món nào cũng kịch độc tuyệt luân, trong khi chúng ta động thủ, ta sẽ tự nhiên thi triển ra trong lúc bất ngờ, ngươi cứ yên tâm.

Mọi người đều hoài nghi không tin, hắn nói thân mình có ám tàng mười bảy món binh khí, vì sao không thấy dấu vết binh khí của hắn đâu.

Âu Dương Hải nói lớn :

- Ngươi cứ thi triển, nếu ta bị hạ trong tay ngươi, chết cũng không hận.

Âu Dương Hải nói xong, Tử Vi kiếm đã muốn đâm ra...

Bỗng nghe Cổ Lão Thiên nói :

- Ngươi khoan đã.

Âu Dương Hải hỏi :

- Ngươi còn gì muốn nói?

Cổ Lão Thiên trầm giọng nói :

- Ngươi tiếp chiêu thử xem.

Cổ tay của chàng dao động, Tử Vi kiếm bắn ra một tia sáng bay thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Cổ Lão Thiên đột nhiên vung tay kiếm quang lóe chớp, “keng” một tiếng...

Cổ Lão Thiên bước đi ba bước, trong tay hắn đã nắm một quả thiết chùy. Tử Vi kiếm của Âu Dương Hải đâm ra bị chấn động bạt trở về.

Cổ Lão Thiên trầm giọng nói :

- Âu Dương Hải nếu ngươi bại trong tay ta, ta có một yêu cầu, đó là vĩnh viễn ngươi không được gặp phụ thân ngươi.

Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi :

- Vì sao ngươi không cho ta gặp gia phụ?

Cổ Lão Thiên nói :

- Âu Dương Hải, ngươi biết vì sao lão phu không giết ngươi mà còn thu ngươi làm đệ tử!

Âu Dương Hải nhớ lại lời nói khi nãy của Cổ Lão Thiên nói mình không phải là con ruột của Âu Dương Kiệt, chàng trầm giọng hỏi :

- Ngươi có thể nói cho ta biết chứ?

Cổ Lão Thiên lúc này dường như có niềm kích động, hắn đứng lặng một hồi mới chậm rãi nói :

- Khi ta hãy còn chưa gặp Âu Dương Kiệt, ta sẽ không nói cho ngươi rõ.

Âu Dương Hải hỏi :

- Vì sao?

Cổ Lão Thiên nói :

- Hơn hai mươi năm nay, ta hành hạ Linh Hạc đạo trưởng nói ra chỗ Âu Dương Kiệt bị giam, mục đích không phải là bí mật của La Cơ chân nhân mà là ta muốn hỏi hắn một câu.

Âu Dương Hải nói :

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Cổ Lão Thiên nói :

- Điều này thứ cho ta không nói. Bây giờ ngươi hãy nói: nếu bại trong tay ta... vĩnh viễn ngươi không hội kiến Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, nghĩ :

- “Nếu mình thua hắn, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết...”

Thế là nói :

- Được. Ta đáp ứng. Ngươi tiếp chiêu đây!

Tử Vi kiếm của Âu Dương Hải hóa thành một một đạo cầu vồng, triển khai kiếm thuật dữ dội.

Tay phải Cổ Lão Thiên lúc này nắm một mũi Lăng giác thích, cũng triển khai chiêu thức tuyệt diệu.

Kiếm khí lạnh lùng, Lăng giác thích loang loáng.

Hai người đấu mấy chục chiêu, nhưng không nghe tiếng binh khí chạm nhau.

Trong lúc chiến đấu, rèm châu lay động, một số người áo quần rách bươm, toàn thân đầy vết thương, chầm chậm đi vào, họ chính là bọn Uất Đại Niên, Vân Trung Nhạc, Dương Đống Thần, Cổ Mộ Quỷ Lân và sáu vị Cô Lâu truyền sứ.

Những người tiến vào tiếp theo là Thiên Sơn tăng, Cổ Thiên Nhân Viên, Thanh Tòng đạo trưởng, Đường Hải Ninh.

Ai nấy trông họ dường như đều bị thương, kẻ nặng người nhẹ không giống nhau.

Từ ánh mắt giận dữ của họ, hiển nhiên đều rất bi phẫn.

Lý Xuân Hoa thất kinh nghĩ thầm :

- “Có phải họ thật sự tìm đến tính sổ với Cổ Lão Thiên không? Cả đường Hải Ninh, Thanh Tòng đạo trưởng cũng vậy?...”

Đám người này tiến nhanh vào thạch thất xong, rầm rập tỏa ra bao vây Cổ Lão Thiên vào giữa.

Mấy mươi con mắt đổ dồn vào cuộc ác đấu kinh tâm động phách này.

Bỗng nghe tiếng hự.

Kiếm quang của Âu Dương Hải thu lại, máu tươi nhỏ giọt từ cánh tay phải của chàng.

Mũi Lăng giác thích trong tay Cổ Lão Thiên lúc này lại rớt trên mặt đất, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn vào cánh tay đang chảy máu của Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải hừ một tiếng nói :

- Cổ Lão Thiên, vừa rồi sao ngươi không chặt đứt cánh tay ta?

Cổ Lão Thiên cười nói :

- Trước khi ta hãy còn chưa gặp mặt Âu Dương Kiệt thì ta không muốn sát hại ngươi.

Trong mắt Âu Dương Hải phóng ra tia lửa phẫn nộ, nói :

- Trận đấu này hãy còn chưa thể quyết định ai sống ai chết.

Cổ Lão Thiên nói :

- Ta nghĩ võ công của ngươi kém hơn ta một bậc, nếu đấu lâu dài ngươi sẽ khó thắng nổi ta.

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

- Cổ Lão Thiên, ngươi cứ tiếp được chiêu kiếm này mà vẫn không hề hấn gì, thì ta lập tức rút khỏi Âm Dương cốc.

Nói xong, Tử Vi kiếm trong tay Âu Dương Hải từ từ xoay chuyển.

Cổ Lão Thiên hơi biến sắc, tay hữu đưa vào người lấy ra một thanh đoản kiếm.

Thanh đoản kiếm trong tay hắn xuất hiện màu hồng nhạt, ánh xạ thần quang, đôi mắt hắn càng thêm mạnh mẽ, chăm chú nhìn vào thân hình di động của Âu Dương Hải.

Thình lình Âu Dương Hải chầm chậm dừng lại, đứng im không động, sau đó chàng từ từ đưa tay phải ra bắt kiếm quyết, dùng tay trái cầm kiếm.

Lúc này trên trán Cổ Lão Thiên lăn xuống mặt mấy giọt mồ hôi.

Trong thạch thất im phăng phắc, quần hào ai nấy đầu nín thở, xem trận long tranh hổ đấu quyết địnhvận mệnh võ lâm này.

Âu Dương Hải và Cổ Lão Thiên (?) hai người đều không giống nhau.

Sắc mặt Âu Dương Hải càng lúc càng trang nghiêm, hiện ra một luồng chánh khí mãnh liệt.

Cổ Lão Thiên lại khẩn trương dị thường, mồ hôi rịn trán.

Đột nhiên Cổ Lão Thiên phá lên cười sằng sặc.

Tiếng cười làm rung chuyển vách đá, trong thạch thất tràn ngập tiếng cười. Hai đạo kiếm quang thình lình lóe lên. Rồi vang lên tiếng keng keng, hai đạo kiếm quang thâu lại.

Cạch... đoản kiếm của Cổ Lão Thiên đã rớt xuống đất, sắc mặt của hắn tái nhợt, lùi lại ba bước, từng giọt máu tươi từ góc trán của hắn nhỏ xuống.

Âu Dương Hải thì buông rũ trường kiếm, ngẩn ngơ đứng đó.

Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải đứng lặng, cùng xông đến bên người chàng hỏi :

- Chàng sao rồi?

Âu Dương Hải đột nhiên phát ra tiếng thở dài thê lương nói :

- Không biết hắn thế nào cứ không hại tính mạng ta.

Hóa ra trong nháy mắt song kiếm đối kích vừa rồi. Công lực kiếm chiêu của Âu Dương Hải đâm thẳng vào thái dương huyệt của Cổ Lão Thiên, nhưng Âu Dương Hải chợt cảm thấy một bàn tay của Cổ Lão Thiên lại ấn ngay trước ngực mình, chỉ cần Cổ Lão Thiên phóng ra nội lực thì Âu Dương Hải sẽ bị đánh nát tâm mạch, chết ngay tại chỗ, nhưng Âu Dương Hải thu kiếm nhảy lùi lại, Cổ Lão Thiên vẫn không xuất nội kình.Cú đánh của họ nhanh như chớp, trên đương trường bất cứ một cao thủ nào cũng không nhìn ra chuyện này. Âu Dương Hải thật không biết tên ma đầu hung hãn tàn độc này sao lại mấy lần khoan hậu cho mình, đây là nguyên nhân gì? Đương nhiên chàng cũng không hiểu nổi.

Cổ Lão Thiên từ đầu chí cuối vẫn là người thần bí quái dị. Trong đời Âu Dương Hải, mãi mãi không thể giải đáp được những việc của hắn đã làm.

Bỗng nghe một tiếng kêu :

- Cổ Lão Thiên, ngươi đã hại chết sư huynh của ta...

Đông Dương sứ Thanh Tòng đạo trưởng quát lớn, đột nhiên tung mình xông tới Linh Hạc đạo trưởng trên giường đá.

Cổ Lão Thiên trầm giọng quát :

- Đứng lại.

Lão nhặt thanh đoản kiếm lên như chớp, rồi vụt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Thanh Tòng đạo trưởng.

Thanh Tòng đạo trưởng quát lớn :

- Cổ Lão Thiên, cả đời ta tìm sư huynh không được, hóa ra bị ngươi giam ở đây, đáng hận là mười mấy năm, nay ta lại mở mắt mà làm việc cho ngươi...

Cổ Lão Thiên không để Thanh Tòng nói hết, đoản kiếm bay vọt vào ngực Thanh Tòng đạo trưởng, nhanh đến nỗi không thể né kịp.

Chỉ nghe một tiếng rú!

Thân mình cao gầy của Thanh Tòng đạo trưởng từ từ nhũn xuống. Quần hào vô cùng giận dữ, nhất tề xông tới Cổ Lão Thiên.

Cổ Lão Thiên cười ha hả nói :

- Các ngươi muốn báo thù? Tiếc rằng đã qua muộn rồi, Cổ Lão Thiên này sớm đã an bài kế hoạch tàn sát, điên đảo võ lâm giang hồ, không ngờ chuyện này ta đã thực hiện được rồi, ha ha ha...

Hắn ngẩng đầu cười sằng sặc...

Tiếng cười biết bao cuồng ngạo, hình như hắn không phải là một người hoàn chỉnh nữa, mà là một người tâm lý biến dạng.

Bỗng lúc này, dưới mặt đất bỗng vọt lên tiếng nổ như núi lở xé toang mặt đất!.

Tiếng nổ này gây nên một trận địa chấn, mọi người bị sức chấn động kịch liệt làm cho nghiêng ngả, sắc mặt đột biến, Cổ Lão Thiên thâu tiếng cười lại.

Mặt đất rung rinh và tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.

Khi mọi người bị hiện tượng quái dị đột xuất này làm cho kinh ngạc.

Rèm châu thạch thất vén lên, vọt vào ba người, Lý Xuân Hoa kêu lên :

- Tiểu Linh, Công Tôn sư huynh, Xuân Hồng muội...

Hóa ra ba người xông vào chính là Công Tôn Lạp và Lý Xuân Hồng che mặt bằng miếng lụa đen, và cả Tiểu Linh đang được Công Tôn Lạp ôm trong lòng.

Âu Dương Hải nghe tiếng Lý Xuân Hoa kêu Tiểu Linh, chàng lập tức biết ngay đứa bé đó là con yêu của mình, chàng lao bổ tới!

Tiếp theo là Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc cũng lao đến...

Lý Xuân Hồng đưa tay nắm chặt lấy Âu Dương Hải, vội vã nói :

- Âu Dương ca, chạy mau! Phụ thân của chàng đã phát động cơ quan làm đổ sụp cả Âm Dương cốc... Hoa tỷ tỷ, các người một tay nắm một người... mau chạy theo ta.

Lý Xuân Hồng nói xong, tay phải nàng kéo Công Tôn Lạp tựa như phi yến vọt ra...

Âu Dương Hải kinh hãi hỏi :

- Sao? Nàng gặp phụ thân của ta? Phụ thân ở đâu?

Lý Xuân Hồng vội nói :

- Chuyện không nên chậm trễ, nếu chúng ta chậm một bước, mọi người sẽ bị chon vùi trong Âm Dương cốc...

Lý Xuân Hồng hai tay nắm Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp, hai người cùng đưa tay mình ra nắm lấy Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc mau chóng phi ra.

Lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội như núi lở, bão tố, thật kinh hồn động phách.

Mọi người trong thạch thất kêu la kinh hãi...

Âu Dương Hải cao giọng kêu lên :

- Viên bá bá! Thiên Sơn lão tiền bối mau ra đi! Xuân Hồng muội, nàng chậm một chút, ta đi tiếp họ ra...

Lý Xuân Hồng vội nói :

- Không được, chàng không thể đi vào, phụ thân chàng nói hễ cơ quan nhận chìm Âm Dương cốc phát động, thì chỉ trong chốc lát tất cả cửa sinh sẽ đóng lại... chúng ta đã không còn thời gian nữa.

Âu Dương Hải lúc này đã biết Công Tôn Lạp và Lý Xuân Hồng đã gặp được phụ thân, chàng có nhiều chuyện về phụ thân muốn hỏi, nhưng lúc này đã không để cho chàng hỏi nhiều nữa, Trong nháy mắt, Lý Xuân Hồng dẫn bốn người phi qua thông đạo, lách vào một thạch môn.

Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Cổ Lão Thiên, nói :

- Lý Xuân Hồng, Âu Dương Kiệt ở đâu?

Đông Phương Ngọc là người đi cuối cùng, nàng thấy Cổ Lão Thiên đuổi theo rất nhanh.

Đông Phương Ngọc hét lên :

- Cổ Lão Thiên, mạng ngươi đã tuyệt rồi!

Nàng đưa tay rút Thanh Quy kiếm sau lưng Lý Xuân Hoa, một nhát kiếm bắn vọt ra.

Nhát kiếm này của Đông Phương Ngọc cực kỳ mau lẹ, mà Cổ Lão Thiên cũng không ngờ Đông Phương Ngọc lại xuất kích trong tình huống này, khoảng cách giữa họ không quá ba thước, đạo thạch môn này rộng chỉ hai thước, làm cho người khó bề tránh né.

Một tiếng hự, Thanh Quy kiếm đâm trúng vào bụng Cổ Lão Thiên, máu tươi phun ra như suối.

Lý Xuân Hoa vội vã kéo Đông Phương Ngọc, kêu :

- Ngọc muội, chạy mau lên!

Cả mặt đất đột nhiên vỡ tan!

Đông Phương Ngọc được Lý Xuân Hoa kéo bay vào đạo thạch môn...

Một trận rung chuyển dữ dội làm Cổ Lão Thiên ngã xuống đất...

Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, rút Thanh Quy kiếm ra khỏi bụng.

Mặt Cổ Lão Thiên co rúm lại đau đớn vô cùng, nhìn theo bóng hình của Đông Phương Ngọc khuất dần, lẩm bẩm tự nói :

- Cổ Lão Thiên này cuối cùng chết trong tay nàng, chẳng lẽ đây là báo ứng?

- Âu Dương Kiệt, Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu?

Cổ Lão Thiên kêu lớn.

Thanh âm của hắn tuy to nhưng bị tiếng ầm ầm che lấp mắt.

Ầm! Ầm! Rắc rắc!

Một loạt những tiếng rung chuyển địa chấn vang lên cực lớn.

Cổ Lão Thiên cảm thấy trong đầu hôn mê đi, bị hất văng xuống đất lăn qua lăn lại.

“Ầm! Ầm! Sầm! Sầm! Đùng! Đùng! Rắc! Rắc!”

Những tiếng nổ vang lên một loạt.

Vách đá trơn nhẵn vỡ toác, từng tảng đá cực lớn rơi xuống thông đạo ào ào.

Đây giống như ngày tàn của thế giới, trời đất muốn hủy diệt tất cả.

Cổ Lão Thiên mình đầy máu, dãy dụa đứng dậy, lẩm bẩm nói :

- La Cơ chân nhân, chẳng lẽ Âm Dương cốc này lại có cơ quan phá hủy?

“Âu Dương Kiệt thật sự đã phát động cơ quan rồi ư? Hắn muốn đem kiến trúc ngàn năm hiếm có của Âm Dương cốc vùi chôn dưới lòng đất hay sao? Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu? Ta muốn hỏi ngươi? Ôi... ta nhất định phải gặp Âu Dương Kiệt khi còn chưa chết... mới có thể chết được nhắm mắt?”

Cổ Lão Thiên đi loạng choạng, ngã rồi lại bò lên, miệng hét lớn :

- Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt...

Ầm! Ầm!

Vách đá trên trần vỡ thành từng khối đá ào ào đổ sụp xuống.

Đột nhiên một tiếng kêu thét, Cổ Lão Thiên bị đá bay tán loạn đánh trúng, nằm ngất xỉu.

Không biết qua bao lâu... hắn tỉnh lại bên tai vẫn còn nghe tiếng ầm ầm.

Cổ Lão Thiên mở mắt ra nhìn, cả người hắn bị những tảng đá lớn đè cứng, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra ngoài.

Cổ Lão Thiên dùng sức dãy dụa mấy lần muốn bò lên, những toàn thân không nhúc nhích được.

Cổ Lão Thiên thở dài thê lương, nói :

- Cổ Lão Thiên này chẳng lẽ lại chết thế này ư? Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu?

Đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo từ trên đầu vang lên nói :

- Cổ Lão Thiên, ngươi kêu ta chuyện gì?

Cổ Lão Thiên kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên.

Trên đỉnh đầu hắn có một đóa hoa sen lớn bằng đá, khảm ngay trên vách, ngồi trên hoa sen là một quái nhân không tai, không mắt, không tay, không chân.

Cổ Lão Thiên hỏi :

- Ngươi là ai?

Quái nhân trên tòa sen đột nhiên phát ra trận cười hô hố nói :

- Ta là Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, Cổ Lão Thiên, không ngờ ngươi hôm nay cũng quì trước mặt ta, ha ha ha...

Khuôn mặt ghê rợn của Cổ Lão Thiên nhăn nhúm lại, nói :

- Ngươi là Âu Dương Kiệt?

Quái nhân giận dữ quát :

- Ta không phải là Âu Dương Kiệt thì là ai? Thứ ác nhân các người cho rằng đã hủy đi hai tay hai chân hai mắt hai tai của ta là ta không thể báo thù... Nhưng hôm nay cuối cùng cũng báo thù được rồi, bọn ác đồ trong võ lâm giang hồ đều vùi chôn theo ta trong Âm Dương cốc, còn ngươi cũng chìm luôn dưới lòng đất, tất cả đều hết rồi!

Cổ Lão Thiên gắng hết sức hỏi :

- Trước khi chết ta muốn hỏi ngươi một câu, xin ngươi hãy nói theo sự thật.

Âu Dương Kiệt nói :

- Đúng lát nữa chúng ta sẽ chìm xuống lòng đất, ngươi có gì hỏi ta?

Cổ Lão Thiên nói :

- Âu Dương Kiệt... đứa con trai Lâm Đại Ngọc sinh ra, thật sự là con của ai? Là của Âu Dương Kiệt ngươi? Hay là của Cổ Lão Thiên này?

Âu Dương Kiệt nghe vậy cười lớn nói :

- Trời! Ngươi mà cũng có con hay sao? Mặc dù ngươi đã cùng Lâm Đại Ngọc, nhưng trời xanh chẳng lẽ lại cho ngươi một đứa con? Âu Dương Hải là tinh huyết kết tinh của ta và Lâm Đại Ngọc, không có tạp huyết của Cổ Lão Thiên ngươi.

Cổ Lão Thiên nghe xong câu nói này, trong đầu như bị sét đánh, hắn run run hỏi :

- Ngươi nói thật!

Âu Dương Kiệt giận dữ nói :

- Nó là con trai của Âu Dương Kiệt, chẳng lẽ ngươi không tin?

Cổ Lão Thiên nói :

- Âu Dương Kiệt, ngươi biết đấy, tấm thân xử nữ của Lâm Đại Ngọc là ta tới trước ngươi, sau đó nàng mới bị ngươi dụ dỗ, trong lúc đến với ngươi nàng đã hoài thai.

Âu Dương Kiệt gầm lên :

- Ngươi quá vô sỉ rồi! Lâm Đại Ngọc dù đã đến trước với ngươi. Nhưng khi đến với ta nàng đã phế bỏ thai nhi. Âu Dương Hải chính là con của ta. Con của Âu Dương Kiệt này...

Cổ Lão Thiên nghe vậy phá lên cười rồi lại lẩm bẩm nói như mơ :

- A! Đúng rồi... Lâm Đại Ngọc... nàng đã phụ ta... Nói như thế Âu Dương Hải thật sự không phải là tinh huyết của ta!... Ôi, ta lại sai rồi... sai lầm lớn... đặc biệt sai! Cả đời ta nhìn mạng người như cỏ rác, đối với thiên hạ võ lâm thì căm thù, tàn sát, nhưng duy nhất đối với Âu Dương Hải thì không sát hại, bởi vì ta tồn tại một tia hy vọng... Hôm nay nếu biết hắn không phải là con ta thì ta đã giết hắn rồi nhưng ta không còn sức nữa rồi...

“Ầm! Ầm!”

Hai tiếng nổ lớn, rung chuyển tâm phách con người.

Đóa hoa sen Âu Dương Kiệt ngồi, từ trên không đứt rơi xuống đè vào đầu Cổ Lão Thiên, một tảng đá đổ sụp cũng đè nát đóa hoa sen....

* * * * *

Chiều tà, trên đường cổ đạo thênh thang...

Một áng mây chiều ảm đạm, làm cho trái đất nhuộm một sắc thái thê lương.

Lại là hoàng hôn của một ngày!

Ngọn Đông Vân Phong, Tây Vân Phong của Cửu Cung sơn đã không thấy nữa.

Tiếng núi non gầm gào giận dữ liên tục bảy ngày bảy đêm đã ngừng rồi.

Trái đất như đầy vẻ ghê rợn, âm u, thê lương...

Trên một ngọn núi cao thuộc Cửu Cung sơn có ba người nữ hai người nam và một đứa bé trai đang đứng...

Không hỏi cũng biết họ là những người sống sót sau tai ương là Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp, Tiểu Linh, Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hồng.

Đột nhiên Âu Dương Hải phát ra tiếng thở dài nặng nề, nói :

- Thật như một cơn ác mộng, một giấc mộng làm người ta không dám tin!

Công Tôn Lạp nói tiếp :

- Đáng buồn là.... những tinh hoa võ lâm như thế lại chôn vùi trong Âm Dương cốc hết.

Lý Xuân Hoa nói :

- Âm Dương cốc, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến trong hoàng hôn âm dương này! Ôi! Mặt trời vẫn phải lặn về tây!

Đông Phương Ngọc nói :

- Đời người vốn như mặt trời vậy!

Lý Xuân Hồng đưa mắt nhìn mặt đất cát đá rêu phong như thửa hồng hoang sơ khởi... đứng lặng yên không nói!

Âu Dương Linh mở to mắt nhìn Âu Dương Hải, nói :

- Ông là ba ba của Tiểu Linh hả?

Âu Dương Hải đưa tay ôm lấy nó, mỉm cười nói :

- Tiểu Linh, ta chính là ba ba của con đấy!

Âu Dương Linh nói :

- Ba ba, má má, Công Tôn bá bá và các cô cô đều rất thương yêu con! Con muốn họ vĩnh viễn yêu thương con.

Lý Xuân Hoa mỉm cười nói :

- Tiểu Linh! Vô luận thế nào, má má cũng muốn các cô cô và Công Tôn bá bá sống mãi bên chúng ta.

Câu nói này của Lý Xuân Hoa, đã nói ra kết cục của bộ sách.

Tuy Lý Xuân Hồng và Đông Phương Ngọc sau một đêm ấy, lặng lẽ bỏ đi, nhưng qua mấy ngày Lý Xuân Hoa va Âu Dương Hải truy tìm, cả hai cô gái cuối cùng cũng trở về bên mình Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải dẩn con trai và ba người vợ xinh đẹp đi ngao du khắp chân trời góc bể, hành hiệp trượng nghĩa. Họ trong giang hồ võ lâm được mỹ hiệu là Thần Tiên Quyến Lữ.

Công Tôn Lạp sau này và Lục Thiên Mai tương ngộ, hai người đồng tâm đồng lòng, gầy dựng lại “Thanh Minh Đạo”, chủ trì chính nghĩa võ lâm giang hồ.

Pho truyện đến đấy là hết, có thể để lại cho người đọc những điều không thỏa mãn, nhưng cuộc đời này có cái gì làm cho con người thỏa mãn được đâu. Chỉ biết rằng tất cả là hư vô cát bụi và “vạn sự đều không”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.