Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 35: Những muộn phiền




Đáng tiếc, người đàn ông chỉ cười cười, ôm lấy bảo bối đi đến một góc trong căn phòng

Đường Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, phải biết rằng, Lãnh Liệt Hàn là một đại nhân vật trong giới hắc đạo, bình thường chỉ cần nghe đến dang cũng đã khiến người khác phải run sợ. Vậy mà bây giờ lại có thể cả gan mang theo một cô gái đến đây, nếu như bị người đàn ông lãnh khốc kia biết, lại còn không nhìn chằm chằm vào bảo bối của anh hay sao?

Thế nhưng, ngay cả điều này cũng sợ, thì quá không giống tác phong của Lãnh Liệt Hàn rồi.

Xem đi, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.

Mấy người Lãnh Liệt Hàn vừa mới đi vào, thì ở cửa lại xuất hiện một người đàn ông cũng có bộ dạng rất chói mắt.

Một người đàn ông toàn thân tản ra sát khí mãnh liệt đang đứng thẳng che khuất ánh sáng. Anh ta hơi hơi cúi đầu, những sợi tóc mái xoã xuống che khuất đi khuôn mặt. Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn huỳnh quang, từng sợi từng sợi tóc màu nâu vàng của người đàn ông đó đều phát ra một loại ánh sáng vô cùng đẹp mắt, đẹp trai đến rối tinh rối mù. Người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, con ngươi lạnh lùng xinh đẹp của anh ta nhìn vào nơi nào, thì nơi đó tựa như sẽ được dát lên một tầng ánh sáng rực rỡ, khiến cho người ta choáng váng đầu óc.

Ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở một góc có ba người, chính xác mà nói, là dừng trên người đàn ông tà ác yêu nghiệt kia.

Dẫn theo Độc Xà (rắn độc) ở phía sau, anh ta và Hắc Xà cùng đi về một phía. Mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, tình cảnh hiện giờ chính là hai đại nhân vật trong giới hắc đạo cùng tụ họp một chỗ.

Con ngươi lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo bắn thẳng đến Lãnh Liệt Hàn. Con ngươi màu lam xinh đẹp của Lãnh Liệt Hàn mang theo sự lười biếng, nhìn vào đôi mắt màu mực tràn đầy hàn khí của Sở Thiên Ngạo.

Đường Sâm nhếch môi, châm chọc nói "Ôi, Ngạo vương đại danh lừng lẫy sao lại đến chỗ này nha? Ngày thường không phải luôn luôn ở Anh, cho dù gió thổi cũng không lay hay sao?"

Sở Thiên Ngạo không để ý đến lời bóng gió của Đường Sâm, giọng điệu lạnh lùng khiến cho toàn thân Hạ Du Huyên run rẩy "Hàng của tôi có phải do anh chặn đúng không?"

Đống hàng vận chuyển sang Châu Phi lần này hoàn toàn không để lộ ra một chút thông tin nào, có bản lĩnh lớn như vậy, ngoài Lãnh Liệt Hàn, thì không còn ai cả.

"Sở đương gia cảm thấy như thế, vậy thì, chính là như thế rồi." giọng điệu quá cuồng ngạo.

Hạ Du Huyên nhịn không được trợn trừng mắt, người đàn ông này thật là. . .

Lúc này, Sở Thiên Ngạo cẩn thận đánh giá Hạ Du Huyên.

Cô rất đẹp. Toàn thân một bộ váy trắng muốt hở vai lại càng tôn lên khí chất phi phàm của cô. Ngay cả tiên nữ có đứng cạnh cô cũng phải cảm thấy tự ti. Đặc biệt là cặp mắt màu tím hồng kia, lấp lánh lên ánh sáng vô cùng mê người.

Lãnh Liệt Hàn ra sức bảo vệ bảo bối trong ngực mình, hai cánh tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Hạ Du Huyên, im lặng bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.

Sở Thiên Ngạo không chút dấu vết thu hồi lại ánh mắt "Chắc hẳn, đây chính là Lãnh phu nhân tương lai của Lãnh gia?"

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Rốt cuộc Sở đương gia cũng có một lần thông minh."

Hắc Xà tính tình tương đối nóng vội, vừa lúc có ý định muốn ra tay giáo huấn Lãnh Liệt Hàn, lại bị Sở Thiên Ngạo ngăn lại "Ha ha, Lãnh đương gia, chúng ta cũng giống nhau nha."

Hắc Xà tức giận bất bình nhìn Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn dường như không để tâm đến câu nói kia, ngược lại, lại càng đem sự tức giận của ai đó nâng lên cao hơn "Sở đương gia, người ta thường nói chó cùng rứt giậu, làm sao lại không kiềm chế được như vậy a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.