Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 32: Sinh linh bé nhỏ




Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.

"Hàn, làm sao cau mày vậy?" Hạ Du Huyên phát hiện tuy rằng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn dịu dàng với mình, thế nhưng chân mày lại nhíu lại không ít.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên hiện lên dáng vẻ uỷ khuất. Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, cô nhóc này đang cho rằng mình chán ghét cô sao. Đem bát cháo đặt sang một bên, ôm lấy cô vào ngực "Bảo bối, anh không thích nhìn thấy em và người đàn ông khác ngoài anh thân mật như vậy."

Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, cái này. . . trò chuyện vài câu cũng coi là thân mật? !

Lãnh Liệt Hàn thấy cô không trả lời, đôi môi mím chặt lại "Nhóc con."

Dường như cảm thấy người đàn ông khẽ run, bàn tay nhỏ bé khéo léo vòng qua hông người đàn ông "Hàn, anh tức giận rồi sao?"

Lãnh Liệt Hàn lắc đầu, đem cái đầu nho nhỏ của cô đè vào trước ngực, để cô nghe thấy nhịp tim đập mạnh của anh "Bảo bối, anh không có tức giận. Cho dù tức giận cũng là tức giận với chính mình, vì sao không có bảo vệ tốt cho em. Em có biết không, khi anh nghe thấy tin em gặp tai nạn, trong nháy mắt toàn thân anh đều hoảng sợ, chưa bao giờ anh có cảm giác hoảng sợ như vậy, sợ mất đi một người so với tình mạng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều. Anh không thể biểu đạt tình cảm, vì vậy chỉ có thể khoá chặt em ở bên người."

Nghe thấy trống ngực dồn dập của người đàn ông, vô hình xuất hiện một loại cảm giác an lòng "Hàn, xin lỗi, đã để anh lo lắng."

Nói xong, Lãnh Liệt Hàn hung hăng hôn lên môi cô, không chút lưu tình cạy mở hàm răng, hút lấy mật ngọt bên trong miệng cô.

Hồi lâu sau, buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô "Nhóc con, sau này đừng để anh nghe thấy em nói những lời cảm ơn hay xin lỗi gì đó nữa, nếu không, anh sẽ không trừng phạt em đơn giản như vậy đâu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ đỏ ửng, cái đầu nho nhỏ vùi vào trong ngực người đàn ông, khẽ gật đầu.

Lãnh Liệt Hàn lúc này mới hài lòng nhếch môi, đem bát cháo ở bên cạnh bưng lên lần nữa "Bảo bối, ngẩng đầu lên. Ăn cháo tiếp."

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô nhóc trong lòng, độ cong trên khoé môi người đàn ông càng ngày càng lớn. Rất nhanh sau đáo, bát cháo đã nhìn thấy đáy.

Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn cô, tà mị mở miệng "Bảo bối, đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác, thế nào, không định cho anh một chút phần thưởng sao?"

Hạ Du Huyên bĩu môi, liền biết rằng người đàn ông này không có dễ bị người khác ăn hiếp như vậy, tức giận nói "Anh muốn thưởng cái gì?"

"Em nói xem?" Người đàn ông mập mờ tới gần bên tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn.

Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy cả người không ngừng run rẩy, thân thể rất nhanh đã mềm nhũn. Người đàn ông hài lòng ôm thân thể mềm nhũn vào lòng, nhẹ giọng nói "Nhóc con, em thật là mẫn cảm. Cũng đã nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn thẹn thùng như thế sao?"

Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Con ngươi màu tím hồng loé ra ánh sáng mê người, người đàn ông chật vật nuốt một ngụm nước miếng, cô gái này, chính là đến để dằn vặt anh mà, nếu như không phải cô mới hồi phục, anh nhất định sẽ đem cô ăn đến khớp xương cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.