Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 31: Em bé




"Đường Sâm, cậu nói nhiều như vậy, chắc hẳn là đang nhớ đến người bạn Châu Phi nơi phương xa của mình?" Lãnh Liệt Hàn âm trầm phun ra một câu.

Hai bả vai Đường Sâm bỗng run lên bần bật, trừng lớn hai mắt nhìn anh "Lãnh Liệt Hàn, em đây là đang suy nghĩ cho anh. Huyên Huyên, cô xem anh ta . . . " Nơi đó, chỉ cần đi đến một lần sẽ không bao giờ dám nghĩ đến nữa. Đó không phải là nơi dành cho người ngu ngốc.

Hạ Du Huyên cười khẽ, cô đương nhiên biết nơi đó là nơi nào nha, thế nhưng lần này cô sẽ giúp Đường Sâm, bởi vì Đường Sâm đúng là đang nghĩ cho Lãnh Liệt Hàn "Hàn, thôi bỏ đi. Đường Sâm sống ở đây rất tốt."

Đường Sâm liền vội vàng gật đầu. Lãnh Liệt Hàn bất mãn ném một ánh mắt về phía Hạ Du Huyên, cư nhiên dám cả gan nói giúp người đàn ông khác, em được lắm, xem sau này anh trừng phạt em như thế nào.

"Nếu như Đường Sâm đi rồi, em sẽ không còn thú vui nữa." Hạ Du Huyên uỷ khuất mếu máo.

"Cô. . . Cô được lắm." Đường Sâm tức giận nói không nên lời, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, buồn bực hờn dỗi.

Lúc này, từ cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông đẹp trai.

Thân hình cao lớn trẻ khoẻ, mái tóc màu mực ngay ngắn nằm trên làn da trắng nõn. Anh ta có đường cong gương mặt rất duyên dáng, hình dáng lông mày tinh xảo, đen mà dài, một đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách, giống như hồ sâu vắng lặng không nhìn thấy đáy, môi mỏng hoàn mỹ khẽ cong lên một nụ cười hứng thú không rõ ràng.

Nhìn thấy Hạ Du Huyên tinh thần rất tốt đang ngồi trên giường, thế nhưng khí sắc vẫn có chút tái nhợt.

Đi đến gần "Cảm thấy như thế nào?"

Hạ Du Huyên nhìn thấy anh ta toàn thân khoác lên một chiếc áo bác sĩ màu trắng, gật đầu "Ừ, khá hơn nhiều rồi."

"Ừ, quả thực khôi phục không tồi, thời gian tỉnh lại cũng gây bất ngờ, tôi vốn nghĩ cô sẽ ngủ một năm." Lăng Thiếu Bạch nói xong câu đó, Lãnh Liệt Hàn trừng mắt liếc anh ta một cái.

Thế nhưng lại bị anh ta bỏ lơ, tiếp tục nói "Trong khoảng thời gian này không nên ăn những thứ khác, uống nhiều nước một chút, tạm thời chỉ ăn được cháo loãng, từ từ khôi phục lại mới được ăn đồ ăn bình thường."

"Ừ, tôi biết rồi." Hạ Du Huyên khéo léo trả lời.

"À, đúng rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi là Lăng Thiếu Bạch, là bác sĩ riêng của Hàn." Lăng Thiếu Bạch cười vô cùng xán lạn.

"Ừm, tôi là Hạ Du Huyên."

Lãnh Liệt Hàn dường như không hài lòng với việc cô và người đàn ông khác trò truyện nhiều như vậy "Bảo bối, đói bụng không? anh bón em ăn."

Vừa dứt lời, liền cầm lấy bát cháo trắng bên cạnh, tỉ mỉ đặt lên trên miệng, thổi thổi vài cái mới đưa lên miệng cô, bón cho cô ăn.

Điều này lại khiến cho Lăng Thiếu Bạch có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Lãnh Liệt Hàn phục vụ người khác nha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng lên, dường như cảm thấy bảo bối của mình có chút ngượng ngùng. Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "Hai người các cậu không có việc gì làm sao?"

Ý tứ chính là hai người bọn họ ở chỗ này làm phiền bảo bối của anh.

Lăng Thiếu Bạch vội vàng nghiêm túc suy nghĩ một chút "A, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa mang thuốc đến cho Hạ tiểu thư, tôi đi trước đây."

"Này, tôi cũng đi xem cùng cậu nha." Đường Sâm nhanh chóng đứng dậy, rời đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.