Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 3: Anh, là ác quỷ hay thiên thần? (phần 2)




Một tuần đã trôi qua.

Hạ Du Huyên luôn ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn, cô dần dần quên đi sạch sẽ chuyện đã xảy ra ở trong căn nhà nhỏ bằng gỗ. Thế nhưng trong sâu thẳm nội tâm vẫn tồn tại một chút sợ hãi.

"Hàn." Đôi mắt tím xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người đàn ông hoàn mỹ đang ôm lấy mình.

Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, lên tiếng "Ừm." Trong một tuần này, ngày nào anh cũng dính thật chặt với bảo bối của mình, hai người luôn luôn như hình với bóng, người ngoài nhìn thấy hết sức đỏ mặt. Hai cái người này mà không ân ân ái ái, bọn họ liền thắp hương bái phật.

"Ừmm. . ." Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hạ Du Huyên, Lãnh Liệt Hàn đại khái đoán được cô muốn nói gì.

"Cô ta ở trong ngục tối của anh. Muốn đi xem một chút sao?" Lãnh Liệt Hàn cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, trong mắt bỗng loé lên một tia máu rồi biến mất rất nhanh.

"Không cần." Hạ Du Huyên suy nghĩ một chút, ôm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn cười nói.

Cô đã từng nghe Thanh Long và Ngân Long kể qua về ngục giam dưới lòng đất. Nơi đó tuyệt đối là nơi khiến cho người ta phải khắc sâu cả đời, là nơi muốn chết mà không thể chết được. Bên trong tối om, mặt đất ẩm ướt, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng 'xột xoạt', giống như có rất nhiều loài côn trùng vô cùng kinh tởm đang bò qua bò lại. Chỉ cần vừa mới bước vào sẽ bị những thứ mùi hôi thối bốc lên làm cho suýt nữa ngất xíu.

Hạ Du Huyên nghĩ đến Thiên Tinh Tinh ở trong đó nhất định là đang hối hận đến chết. Thế nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, vào giờ phút này, Thiên Tinh Tinh giống như một con quỷ cái, quần áo rách nát đến không thể chịu nổi, mái tóc màu đen rơ bẩn rối loạn, vành mắt thâm đen, khuôn mặt vốn trắng nõn mịn màng giờ đây giống như một bà lão tang thương. Đôi môi không còn một chút huyết sắc nào nữa. Chỉ còn dư lại đôi con ngươi đen kịt, những vùng trắng còn lại ở trong mắt đều hiện lên tơ máu.

"Lãnh Liệt Hàn, lòng dạ anh thật là độc ác. Đều do Hạ Du Huyên, đều do con tiện nhân kia." Thanh âm của Thiên Tinh Tinh càng ngày càng trở nên u ám đáng sợ.

Cạch cạch' từ phía cửa sắt truyền đến tiếng mở khoá.

Đi vào là một người phụ nữ ngoại quốc vô cùng xinh đẹp. Mái tóc gợn sóng màu vàng đậm tuỳ ý khoác lên trên vai, từng sợi từng sợi đều đẹp đến mê người! Lông mi dày đậm, ánh mắt hút hồn, đôi môi gợi cảm, lúc nào cũng để lộ ra phong tình vạn chủng. . .

Người phụ nữ nói một câu tiếng Trung vô cùng thuần thục, con ngươi màu xanh nhạt lạnh lùng nhìn Thiên Tinh Tinh đang thoi thóp ở trước mặt "Cô rất hận Hạ Du Huyên?"

Thiên Tinh Tinh không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt. Là cô ta, mỗi ngày đều đúng giờ mang theo một vài con côn trùng vô cùng kinh tởm không rõ tên đến đây.

Người phụ nữ khinh thường cười một tiếng, ngồi xổm người xuống, ngón tay trắng nõn bắt lấy chiếc cằm bởi vì gầy gò mà nhọn hoắt của Thiên Tinh Tinh, buộc cô phải nhìn vào mình "Thế nào? không dám nói lời nào sao?"

Thiên Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng, từ trong giọng nói của người phụ nữ này, cô cảm nhận được, cô ta dường như cũng rất căm ghét Hạ Du Huyên? "Cô cũng hận cô ta. chỉ là, cô không dám."

Người phụ nữ giống như bị nói trúng tim đen, khuôn mặt thoáng tối sầm lại, bóp thật chặt chiếc cằm nhọn của Thiên Tinh Tinh, không nói gì. Đúng, cô rất căm hận Hạ Du Huyên, rất hận! Dựa vào cái gì Hạ Du Huyên vừa mới xuất hiện, trong mắt Lãnh thiếu liền chỉ có cô ta! ? Mà bản thân cô vì Lãnh thiếu đã bỏ ra nhiều như vậy, tại sao ngay cả một chút dư quang cũng không lưu lại cho cô! Cho nên, cô hận, hận Hạ Du Huyên đã cướp đi người đàn ông cô yêu mến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.