Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 26: Vì sao anh lại buồn?




Ngày thứ hai, Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm, còn có Ngân Long và Thanh Long bởi vì trong bang có chuyện cần xử lý. Cho nên hôm nay chỉ còn một mình Hạ Du Huyên ở trong biệt thự.

Hạ Du Huyên nhàm chán ngậm kẹo que, đang ngịch ngợm chiếc máy tính trên tay.

Đột nhiên, QQ truyền đến một tiếng thông báo có tin nhắn, là bạn thân của cô — Mộc Y Sương.

Mộc Y Sương: Huyên Huyên, hôm nay mình trở về nước rồi nha.

Hạ Du Huyên: Cậu được lắm Sương Sương, bây giờ mới thông báo cho mình, hừ.

Mộc Y Sương: Ai nha, tiểu nhân không phải bây giờ đã thông báo cho người rồi sao.

Hạ Du Huyên: Hừ hừ, cậu còn biết còn có một người bạn thân như mình nữa sao.

Mộc Y Sương: Huyên Huyên tốt đẹp của tôi ơi, đừng giận nữa mà. Người ta bây giờ ra cổng chính công viêc Bắc Cực đợi cậu có được hay không? Mình còn mua sô cô la mà cậu thích nhất đó nha.

Hạ Du Huyên: Được, cậu chờ ở đó, nửa giờ sau mình đến.

Mộc Y Sương: Ừ, mình chờ cậu.

Hạ Du Huyên bỏ máy tính xuống, xông lên lầu, sau khi mặc quần áo tử tế xong, chạy thẳng vào trong một chiếc xe thể thao ở dưới lầu, phóng như bay về phía món sô cô la cô yêu thích nhất.

Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện trước khi ra cửa, Lãnh Liệt Hàn đã căn dặn cô nếu đi đâu phải gọi điện cho anh.

Công viên Bắc Cực

Một cô gái xinh đẹp đáng yêu đang cầm trong tay ghộp quà rất tinh xảo. Mặc trên người một chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, phối hợp với một vài bông hoa ngọt ngào đáng yêu trên vạt váy, đôi má hồng của cô cũng đã được đánh thêm một chút phấn mỏng, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ mê người. Mái tóc xoăn màu hồng phấn theo làn gió khẽ bay bay.

Xa xa, một cô gái khác từ trên chiếc xa thể thao nhảy xuống.

Mái tóc đỏ rượu được uốn nhẹ thả xuống ngang lưng, lộ ra một chút rối loạn vô cùng tự nhiên. Trên người mặc một bộ quần áo vô cùng thanh nhã, ngược lại, chiếc bông tai đỏ rực lại khiến cho người ta phải chói mắt. Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền hình chữ thập màu đen trắng. Kinh ngạc nhìn về phía cô gái đang đứng trước cổng công viên Bắc Cực, khoé miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, phảng phất giống như cây thuốc phiện nở rộ, càng khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến không trân thực, con ngươi hồng tím tản ra ánh sáng mê người.

"Sương Sương." Đúng lúc Hạ Du Huyên đang muốn chạy vội về phía Mộc Y Sương. Cách đó không xa có một chiếc xe đang điên cuồng phóng về phía cô.

Mộc Y Sương ném hộp sô cô la trên tay xuống, trừng lớn hai mắt hô lên "Không được. . . . Huyên Huyên . . . ."

Nhanh chóng chạy về phía Hạ Du Huyên, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được, trong nháy mắt chiếc xe ô tô đâm vào Hạ Du Huyên.

Đùng' một tiếng vang lên rất lớn, cả người Hạ Du Huyên bị văng ra xa 10 mét, giọt nước mắt trong suốt của Mộc Y Sương nhanh chóng rơi xuống, chạy vội đến bên người Hạ Du Huyên, ôm lấy thân thể sũng máu của cô "Huyên Huyên, cậu tỉnh lại đi, không được ngủ. Tỉnh tỉnh đi a. . . Huyên Huyên. . . cậu không phải muốn sô cô la sao?"

Chiếc xe đụng vào Hạ Du Huyên nhanh chóng biến mất, ánh mắt oán hận của Mộc Y Sương nhìn chằm chằm về hướng chiếc ô tô đó rời đi, âm thầm nhớ kỹ biển số xe:

'VIET T • SB XXX'

Hạ Du Huyên ho khan vài tiếng, hai mắt nhắm chặt, trong miệng không ngừng gọi tên một người "Hàn. . . . ."

Mộc Y Sương nhanh chóng gọi xe cấp cứu, sau đó cầm lấy điện thoại của Hạ Du Huyên, gọi vào số của người tên 'Hàn'.

Lãnh Liệt Hàn đang họp thì nhận được điện thoại, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, sắc mặt đen đến mức khiến cho người khác sợ hãi không ngừng run rẩy.

Không mang theo một chút do dự đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp.

Đường Sâm nhíu mày, truyền lệnh cho Thanh Lòng và Ngân Long ở lại giải quyết mọi chuyện, còn mình đi theo Lãnh Liệt Hàn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.