Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Chương 12




Buổi tối, Hạ gia

Tạ Mẫn và Hạ Du Huyên giống như hai chị em tốt lâu năm, vui vẻ trò chuyện cười đùa.

Lúc này, quản gia đi tới "Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia cùng phu nhân Lãnh gia đã đến rồi."

Tạ Mẫn phất tay, quản gia liền lui xuống chuẩn bị. Trước cửa nhà, có một vị phu nhân cùng một người đàn ông đẹp trai giống như yêu nghiệt đang đứng đó.

Ngũ quan tuấn mỹ tựa như điêu khắc, cả người toát ra một loại khí thế vương giả chấn uy thiên hạ, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác lúc này chứa đựng một nụ cười phóng đãng không câu nệ, toàn thân quần áo màu đen cũng không thể che dấu nổi tư thế oai hùng hơn người của anh. Trời sinh một cỗ khí thế vương giả quân lâm thiên hạ, ngũ quan vô cùng anh tuấn, giống như một tác phẩm điêu khắc từ khối đá cẩm thạch lớn, đường cong góc cạnh rõ ràng, ánh mắt bén nhọn thâm thuý, không tự chủ được khiến cho người khác có một loại cảm giác vô cùng áp bách! Đôi lông mày rậm thoáng giương lên, dưới hàng lông mi dài mà cong vút chứa đựng một đôi mắt xanh lam sắc bén như đao kiếm, sống mũi anh tuấn, đôi môi mềm mại giống như những cánh hoa hồng, còn có làn da trắng nõn. . .

Hạ Du Huyên đứng dậy.

Trên người mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, một chiếc áo khoác ngắn màu lam nhạt cùng một chiếc váy ngắn xếp li màu trắng, ở ngang hông có thắt một chiếc đai lưng tua rua màu trắng. Mái tóc màu rượu đỏ dài đến ngang hông, được cột lại bởi một sợi dây màu xanh lam, một đôi con ngươi xinh đẹp màu hồng tím, hai hàng lông mi vừa dài vừa dày như cánh quạt nhỏ, tóc mái dài chạm đến mí mắt được tách ra thành hai bên. Toàn thân đều toát lên vẻ nhiệt tình, giống như có thể đem tất cả mọi thứ hoà tan.

Lãnh Liệt Hàn đi tới, trước cùng Tạ Mẫn lên tiếng chào hỏi "Chào bác gái, cháu là Lãnh Liệt Hàn."

Đôi mắt sắc bén của Tạ Mẫn nhanh chóng bắn ra, hài lòng nhìn về Lãnh phu nhân ở phía sau —— Ngả Lệ.

"Lệ nhi, con trai nhà em chị rất hài lòng." Tạ Mẫn nhếch môi.

Ngả Lệ tiến lên "Đương nhiên, con trai nhà em như vậy mới xứng đôi với con gái bảo bối nhà chị, không phải sao?"

Tạ Mẫn cười khẽ. Hạ Du Huyên nhỏ nhẹ cúi đầu "Chào dì Lệ."

"Cái đứa nhỏ này, còn xấu hổ cái gì?" Ngả Lệ thú vị nhìn Hạ Du Huyên, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh băng của Lãnh Liệt Hàn.

"Mẹ, người không nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bảo bối nhà con như vậy." Lãnh Liệt Hàn cau mày, anh không thích bảo bối nhà mình bị người khác nhìn chằm chằm.

"Hàn. . . " Hạ Du Huyên ngượng ngùng kéo kéo góc áo Lãnh Liệt Hàn.

Lãnh Liệt Hàn tự nhiên ở trước mặt hai vị trưởng bối, ôm lấy Hạ Du Huyên, đi về hướng sofa.

Hạ Du Huyên càng thêm cúi đầu ngượng ngùng.

Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng hai người, thật đúng là xứng đôi a.

Lúc này, ánh mắt Ngả Lệ đột nhiên nghiêm túc "Mẫn nhi, chị không định nói cho Huyên Huyên biết về thân phận của chị và Tu sao?"

"Thời cơ còn chưa tới, nếu như nói, Huyên Huyên sẽ gặp nguy hiểm." Tu, chồng của bà, hiện nay còn không biết đang ở nơi nào.

"Cho dù bây giờ chị không nói ra, sau này cũng sẽ có nguy hiểm không phải sao? Chẳng lẽ chị không tin Hàn có thể bảo vệ tốt cho Huyên Huyên sao?"

"Không phải, chị nghĩ, Hàn đã biết chị và Tu là đại phụ và đại mẫu hắc đạo. Thực lực của nó, chắc cũng ngang hàng với bọn chị rồi, đến một ngày nào đó, nhất định có ngày sẽ vượt lên cả chị và Tu. Cho nên, chị tuyệt đối tin tưởng nó có thể bảo vệ tốt cho Huyên Huyên."

"Chị a. . . Àiii, được rồi, không nói những thứ này nữa. Chúng ta còn chưa ăn cơm, nhanh lên còn bàn bạc về hôn sự của hai đứa chúng nó nữa." Ngả Lệ vừa nói xong, hai người lại lập tức thay đổi khuôn mặt, thật giống như hai đứa trẻ sắp kết hôn, chọn đi chọn lại, chọn đông rồi lại chọn tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.